Lăng Ngạo Khiêm dừng lại động tác nhìn theo hướng âm thanh truyền đến. Bên phải hành lang dẫn đến Thiên Long Cung, có một bóng người đang thong thả bước đến. Tiến thêm vài bước đã vào khu vực có ánh sáng trong Thiên Long Cung, một nam nhân cả người vô cùng chật vật, tóc tai lộn xộn, mặt mày lem luốc, quần áo chỗ bị cháy, chỗ bị xé, nhưng dáng người cao ngất, hơi thở trầm thấp, đôi mắt lạnh không có thêm cảm xúc nào làm người khác không thể có ý nghĩ khinh thường.

Trên tay y còn ôm theo một người, là một nữ tử mới chính xác, trên người nàng chỉ mặc trung y trắng, gió thu lạnh thổi qua làm thân hình nhỏ nhắn run lên, nàng co mình nép vào vòng ngực rộng rãi, ấm áp, mái tóc dài đung đưa theo nhịp bước của người nam nhân, phủ lên che đi cánh tay cương nghị đang ôm mình.

- Ca ca- Lăng Ngạo Khiêm sững sờ một chút sau vài giây mới hoàn hồn cất tiếng gọi, âm thanh mang theo sự vui sướng, thở phào.

Lăng Ngạo Quân nhìn đệ đệ cũng hơi cười, đôi mắt ôn hòa đi rất nhiều, gật gật đầu.

- Ta không sao.

- Hoàng Thượng, Tĩnh Nhi- Mạc Hầu Gia xác nhận được người đến thì vội vàng bước lên- Tĩnh Nhi, Hoàng Thượng...- Nói xong định vươn tay ôm lấy nữ tử trong tay Lăng Ngạo Quân, đôi mắt thông tuệ thương yêu, đau xót nhìn nữ nhi của mình, lại nghĩ vừa rồi hai người Bắc Tuyết kia nói nữ nhi trúng độc rồi thì cả người như già đi rất nhiều.

Lăng Ngạo Quân đang hào hùng bước lên, nhìn thấy Mạc phụ muốn cướp người thì dừng ngay lại, đôi mắt hơi trợn lên, tay giữ càng chặt, cắn răng lườm nhạc phụ một cái.

- Tĩnh Nhi không sao.

Tay Hầu Gia cứng đờ giữa không trung, nghe thấy Lăng Ngạo Quân nói tức muốn dựng râu, trong lòng đã sớm oán hận “ Nữ nhi bảo bối của ta gả cho ngươi, ngươi nói ngươi đối tốt với nàng, bảo vệ nàng, giờ thì sao? Bây giờ mới là đêm đại hôn, nàng đã thành như vậy, người làm cha như ta còn tin tưởng được ngươi sao? Chờ nữ nhi tỉnh, nàng mà muốn trở về, lão tử bất chấp ngươi là Hoàng Thượng lãnh khốc cái gì, lão tử cướp người.”

Ách, cái này không thể trách Hầu Gia, dù sao cũng là người xuất thân từ Giang hồ, khi quá tức giận lời nói không thể kiềm chế mà có chút thô lỗ. Nhưng đây là lời trong tâm nha, có cho thêm tiền ông cũng không dám nói ra ngoài.

- Nàng bị trúng độc- Hầu gia cắn răng kiềm chế không chửi đổng vào Lăng Ngạo Quân.

- Đã không sao rồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại- Lăng Ngạo Quân làm như không thấy oán hận của Mạc Hầu gia, tay giữ không buông, mắt to trừng mắt nhỏ.

- Không sao? Đó là Băng...

- Ưm...- Đúng lúc này một tiếng ngâm nhỏ truyền đến làm ba người chú ý, Lăng Ngạo Khiêm từ ngoài cũng đã nhảy vào bên cạnh Lăng Ngạo Quân.

- Tĩnh Nhi- Lăng Ngạo Quân gọi nhẹ một tiếng, vui mừng cúi xuống nhìn nữ tử trong lòng.

Mạc Tĩnh bị đau tỉnh, nàng chỉ cảm thấy cả thân đau đớn, nhất là trên lưng. Khi có chút ý thức thì lại thấy lạnh vô cùng, cả người không ngừng co cụm áp vào hơi ấm phía trước, bên tai nàng nghe thấy âm thanh của cha và Lăng Ngạo Quân.

Mạc Tĩnh hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là gương mặt đen đuốc bẩn thỉu, làm nàng có chút giật mình, nhưng khi nhìn kĩ góc cạnh của gương mặt kia thì thở phào một tiếng. Nàng quay ra ngoài nhìn thấy gương mặt phụ thân, đôi mắt lo lắng không ngừng đảo quanh người nàng. Vừa thấy phụ thân bao nhiêu uất ức ùa đến, lại nhìn phụ thân lo lắng thì càng không kiềm chế được, cái miệng nhỏ nhắn chớp mắt bĩu ra, đôi mắt ủy khuất long lanh nhìn Hầu gia.

- Cha- Tiếng nói nghẹn ngào bật ra, nàng vươn tay muốn nhào vào lòng phụ thân.

Mạc Hầu gia thấy con khóc đã đau muốn chết, vội vươn tay muốn ôm lấy nàng- Tĩnh Nhi, cha ở đây rồi.

Lăng Ngạo Quân nghe thế khóe mắt giật giật, miệng co rúm, đây là tiết mục cha và con gái tình thâm sao? Tay càng dùng thêm sức, ôm chặt, quyết không thả người, trong lòng đã sớm lo lắng, đối với người cha yêu con hơn mạng như Mạc Hầu gia thì cho luôn vào danh sách nhân vật nguy hiểm cấp cao rồi. “Đúng vậy, phải tìm cách không cho hai người tiếp xúc, nếu không nương tử cũng bị mang đi mất”

- Được rồi, vào trong đã- Nói xong ôm người lách qua cha già, vội đi vào tẩm Cung Thiên Long, không để ý cánh tay Hầu Gia lại cương cứng giữa không trung và Lăng Ngạo Khiêm quẫn bách phía sau.

- Hoàng Thượng- Phương Nhất cùng mật vệ trong Thiên Long cung vội quỳ một chân hành lễ.

- Đứng lên- Lăng Ngạo Quân nói, đôi mắt lạnh quét mấy người nằm trên sàn, y lướt qua mấy người đi đến long sàng, bước đến trước long sàng thì chợt dừng lại, mày kiếm nhếch lên.

Phương Nhất vừa đứng lên thấy Lăng Ngạo Quân dừng lại vội tiến lên, còn không ngừng nháy mắt với mật vệ đang đứng như tượng bên ngoài cùng tay trái.

Mật vệ kia đang nghiêm cẩn đứng, đến hơi thở cũng không phát ra, cảm thấy đội trưởng không ngừng hướng đến mình nháy mắt thì chớp mắt một cái nhìn lại.

Phương Nhất thấy y không hiểu thì trợn mắt, lại liếc về phía Lăng Ngạo Quân, lúc này mật vệ kia mới như à ra, rồi vàng đến bên tủ gỗ trong tẩm điện.

Phương Nhất nhanh tay thu dọn long sàng, cái gì mà chăn chiếu, gối thêu, rèm lụa vứt hết ra ngoài, đợi mật vệ kia vác đồ đến lại trải ra giường, phía sau lưng vẫn không ngừng toát mồ hôi lạnh, phong thái thần bí, sát khí ngút trời vừa nãy biến mất không còn một mống.

Mạc Tĩnh chớp mắt nhìn Phương Nhất nhanh nhẹn trải đệm, trong lòng lại không ngừng khen ngợi: “Mật vệ làm việc so với thái giám còn chuyên nghiệp hơn nha.”, nếu ý nghĩ này để Phương Nhất biết, đảm bảo y khóc không ra nước mắt, một đời anh dũng của y bị hủy hoại trong chớp mắt.

Đệm trải hẳn hoi, Lăng Ngạo Quân mới thu lại ánh mắt chán ghét, bế Mạc Tĩnh lên cẩn thận để nàng nằm nghiêng trên long sàng, còn lấy thêm một đống chăn đắp lên. Bây giờ mà ai nhìn thấy Mạc Hoàng Hậu của chúng ta nằm trên giường thì quá siêu rồi, vì nhìn xuyên cả chăn mà.

- Ngươi sát thê sao?- Mạc Tĩnh bị cả đống chăn đè lên người muốn tắc thở đến nơi thì hướng ra ngoài gào thét, mặc dù âm thanh của nàng vì không khỏe mà bé đi rất nhiều, lại còn ở trong chăn nên người ở ngoài chỉ nghe được tiếng la oai oái.

Dù vậy, ai đó vẫn nghe thấy rõ ràng, y tiến lên vén đầu chăn để lộ ra cái đầu nhỏ ra, cố bày ra gương mặt thối hoắc, ai bảo lão Hầu kia tranh với hắn, nương tử của hắn lại không biết điều, đi phối hợp với ông ta. Hừ, hàng đã bán rồi đừng mong lấy lại.

Mạc Tĩnh nhìn gương mặt đen của Lăng Ngạo Quân, cái này là do chạy vào Mai Cung lúc trước nha, dù có bày bộ mặt ai oán lúc này thì cũng khó mà nhận ra được. Nàng trợn mắt liếc xéo Lăng Ngạo Quân.

- Bỏ bớt chăn ra, nặng quá, động vào vết thương bây giờ.

Qủa nhiên vẫn là Mạc Tĩnh lợi hại, một câu đã làm người nào đó thót tim, vội vàng bỏ bớt chăn cho nàng.

- Thế nào, đau sao?- Lăng Ngạo Quân nhìn gương mặt tái nhợt của Mạc Tĩnh hỏi han, trong lòng không ngừng kiểm điểm bản thân một lượt, ai bảo ghen với nàng làm gì, nàng còn yếu như vậy, có gì đổ hết lên đầu lão Hầu là được rồi. Cũng may y nghĩ trong lòng, bằng không Mạc Tĩnh dù suy yếu cũng tung chăn cho y một cước rồi.

- Tĩnh Nhi sao rồi?- Mạc Hầu gia chạy vào theo, thấy hai người to nhỏ hỏi han, tưởng nữ nhi lại xảy ra chuyện gì, cha già bất chấp ai đó đang đứng canh lù lù trước giường, không sợ chết lao đến.

Lăng Ngạo Quân nghe xong mặt hắc thêm một mảng lớn, quay ra trợn mắt cảnh cáo Mạc Hầu gia.

- Cha, con không sao,chỉ hơi lạnh, nhưng đã đỡ rất nhiều rồi- Mạc Tĩnh thấy cha lo lắng không đành lòng, vội nói.

- Hoàng Thượng, còn những người này?- Lúc này Phương Nhất đứng một bên đã sốt ruột đành tiến lên một bước nhắc Lăng Ngạo Quân việc chính, đồng thời từ tay mật vệ khác tiếp được thau nước cùng khăn mang lên.

- Ân- Lăng Ngạo Quân thu hồi ánh mắt cảnh cáo đến Mạc Hầu gia, y ngồi xuống bên cạnh Mạc Tĩnh chỉnh lại tư thế cho nàng rồi mới tiếp lấy khăn lụa Phương Nhất đưa lên để lau mặt, rửa tay.

Xong xuôi y hướng ra nhàn nhạt mở miệng.

- Khiêm, bắt hắn lại, chết cũng không sao.

Lăng Ngạo Khiêm vừa theo vào cửa, khuôn mặt anh tuấn vẫn không ngừng rối rắm, vừa nghe thấy tiếng Lăng Ngạo Quân thì chợt ngẩng mạnh đầu. Y chớp mắt rút kiếm phi thân ra ngoài, chỉ chốc lát từ ngoài của Cung đã truyền đến âm thanh binh khí va chạm.

Một lúc sau, Lăng Ngạo Khiêm lại xuất hiện, gương mặt anh tuấn có thêm vài phần sát khí chưa tiêu tán hết. Y vung tay vất một người ra giữa sàn:

- A- Người nọ bị vất ra giữa sàn chỉ kịp la lên một tiếng đau đớn.

- Ca, ngươi biết hắn là người Bắc Tuyết?- Lăng Ngạo Khiêm nhấc lên cái ống trúc nhỏ trong tay dò xét.

- Đừng nghịch ngợm, có độc thì sao?- Lăng Ngạo Quân nhăn mày nhắc nhở, hẳn là không hài lòng với sự bộp chộp của Hoàng Đệ của mình.

- Ách- Lăng Ngạo Khiêm vội đưa ống trúc ra- Phương Tứ, quà của ngươi này.

Một trong số những mật vệ đứng bên tường nghe vậy chớp mắt nhìn lại, lại có chút bất bắc dĩ ai oán liếc Lăng Ngạo Khiêm một chút, nhưng rất nhanh nhẹn xuất hiện gần Lăng Ngạo Khiêm tiếp lấy ống trúc mang cất đi.

Lúc này Lăng Ngạo Quân mới gật gật đầu, lại nhìn người bị vất trên sàn kia:

- Người từ Mai Cung chạy ra không thể hoàn hảo như vậy được, ít nhất người cũng dính chút nước, đất cát, hoặc có mùi khói ám vào.

- Có thể là người ở ngoài nha, nghe tin Mai Cung bị cháy rồi chạy đến báo- Mạc Tĩnh nằm một bên không nhịn được thắc mắc, đâu nhất thiết người ở Mai Cung mới biết Mai Cung cháy mà chạy đi báo đâu. Dù nàng không biết Mai Cung cháy là do đâu, cũng không biết Lăng Ngạo Quân điên lên chạy vào đó làm gì, nhưng người không biết rõ lại có cái hay, rất nhanh tìm ra điểm không hợp lý.

- Ân- Lăng Ngạo Quân nghe vậy như vỡ lẽ ra, nhìn Mạc Tĩnh- Đúng nha.

Mọi người trong tẩm cung đồng lòng nhìn lên trần nhà, cái này chúng ta không biết nha.

Mạc Tĩnh chỉ thấy hắc tuyến rơi đầy mặt, ai bảo nàng lấy được Hoàng Thượng đa mưu túc trí, lãnh khốc vô tình chứ; rõ ràng là tên vô lại mà.

- Ngươi đùa ta chắc- Mạc Tĩnh ai oán hướng đến Lăng Ngạo Quân trợn mắt.

- Ha ha- Nhìn Mạc Tĩnh tức trợn mắt Lăng Ngạo Quân thấy thật thư thái, y cười ra tiếng, sủng nịnh vuốt má nàng, việc không vui vừa nãy cũng mất luôn.

- Nàng nhìn kĩ một chút, giày hắn đi rõ ràng là đồ chuyên dụng của ám vệ. Hơn nữa, trong tình hình này, Hoàng Cung đang cảnh giới rất cao, hầu hết thị vệ đều được cử đi giới nghiêm và phong tỏa cửa Cung. Cho nên, những thị vệ còn lại quả thật không nhiều- Lăng Ngạo Quân mỉm cười lấy khăn lụa khác lau qua mặt cho Mạc Tĩnh rồi mới nói tiếp.

- Mai Cung cháy, những thị vệ phụ trách giới nghiêm ở đó sẽ đến Mai Cung cứu hỏa, trong bán kính ba trăm mét vốn không còn thị vệ tự do hoạt động. Mà những thị vệ ngoài phạm vi này thì có chức trách canh giữ các địa điểm quan trọng khác, họ là quân nhân, nhiệm vụ đã giao sẽ không tự ý rời khỏi vị trí mà chạy đi lung tung, bây giờ Mai Cung cháy, chứ Đại Điện cháy cũng không dám đi ra.

- Vậy nên hắn là có âm mưu mà đến- Mạc Tĩnh được lau mặt nước ấm cũng thoải mái không ít, gật gật đầu.

Lăng Ngạo Quân nghe vậy hơi cười, lại quay ra ngoài.

- Hẳn là đến vì hai người này rồi.

Băng Thiên Việt nhìn người bị vất xuống đất chỉ thấy trong lòng lạnh toát, vừa nãy xuyên qua cửa cung nhìn thấy người nọ trong lòng y đã dấy lên hi vọng. Đây chính là phương án cuối cùng của hắn, trong ống trúc kia chính là kịch độc được chuẩn bị sẵn trong tình thế nguy cấp, chỉ cần đốt bên ngoài ống trúc rồi tìm cách thả vào trong thì không đến một khắc những người này sẽ bị khống chế. Nhưng...

- Lâm Thiên đâu?- Lăng Ngạo Quân bỏ qua ánh mắt oán độc của hai người kia, y có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Mạc Hầu gia đang ở bên cạnh cảm khái về đầu óc khôn khéo của ‘ tiểu tế’ thì chợt bị hỏi nên giật mình vội quỳ xuống.

- Hoàng Thượng, xin Người thứ tội.

Lăng Ngạo Quân nghe vậy thì nhíu mày, mặt lạnh đi vài phần, rõ ràng không hài lòng với kết quả nhận được.

- Chạy rồi?- Giọng nói cũng bất giác lạnh đi, làm Hầu gia không khỏi đánh cái rùng mình.

- Ca ca, Lâm Thiên rơi xuống vách núi Vĩnh Bảo rồi- Lúc này Lăng Ngạo Khiêm vội vàng lên tiếng, sợ ca ca sẽ trách tội Hầu gia.

- Vĩnh Bảo?- Lăng Ngạo Quân nghe xong không những không thoải mái mà mày kiếm càng nhăn, không biết y đang nghĩ gì, có vẻ tình hình đang vượt qua tầm kiểm soát.

- Vâng, hắn liều chết chạy ra được cửa Bắc Hoàng Cung, một đường chạy theo hướng Bắc. Đến chân núi Vĩnh Bảo chỉ còn năm người đi theo, Hắc Quân đuổi đến vực cao trên núi Vĩnh Bảo thì bị mấy người không ngừng ném đá xuống, bị chậm lại không ít. Nhưng Lâm Thiên đã bị dồn đến bước đường cùng, hắn ta thấy không còn lối thoát đã quyết định nhảy xuống. Đệ đã cho binh lính xuống kiểm tra rồi, người đi theo hắn cũng chết không còn ai.

- Sao chưa tìm thấy đã chạy về?

- Việc này... lúc ấy có người đến báo trong Cung xảy ra chuyện, Tĩnh Nhi bị thương, nên chúng thần mới...- Mạc Hầu gia vuốt mồ hôi trên trán, lúng túng giải thích.

- Người nào?- Nghe vậy Lăng Ngạo Quân nhướng mày, tìm ngay vào điểm mấu chốt. Quân đi theo hai người bắt Lâm Thiên chạy tận ra núi Vĩnh Bảo, dù không xa lắm, cũng phải ra roi thúc ngựa gần canh giờ mới đến nơi. Hơn nữa, tình hình trong cung đang hỗn loạn, chưa ai được cử đi báo tin thì làm sao hai người biết mà chạy về.

- Không phải là mật vệ Người cử đến sao?- Mạc Hầu gia bất ngờ bật thốt ra.

- Lúc ấy có một mật vệ mặc y phục tím báo- Lăng Ngạo Khiêm thấy tình hình không ổn vội nói.

Cả tẩm cung lâm vào yên tĩnh, chỉ còn khí tức âm trầm, lạnh như hàn tủy ngàn năm từ Lăng Ngạo Quân phát ra. Tất cả mọi người bên trong tẩm Cung đến thở cũng không dám thở mạnh. Một lát sau, Lăng Ngạo Quân mới trầm giọng nói.

- Giải chúng xuống, cho chúng uống thuốc giải một phần, đợi thẩm tra.

Lời vừa nói xong, hai mật vệ đứng bên ngoài cùng bên phải đồng loạt đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng tiến lên dẫn đám người Bắc Tuyết đang nằm dưới đất đi.

Đời người đi rồi, Lăng Ngạo Quân lại tiếp tục ra lệnh.

- Tiếp tục tìm kiếm, truy nã toàn quốc, truyền tin ra biên giới Tây Long- Long Hạ cho tướng quân Mạnh Hải Nhiên, bảo ông ta tiêu diệt đội quân Long Hạ đóng ở biên giới, gọi đại tướng quân Khâm Quyết Dương vào Cung- Nói xong vất ra đằng sau cái gì đó, chắc là tín vật, Thánh Chỉ truyền miệng.

Một mật vệ nghe vậy, đáp ứng một tiếng phi thân ra ngoài, thân hình loáng cái đã biến mất trong màn sương. Cùng lúc đó hai mật vệ khác nhận được tín vật cũng lặng yên biến mất.

Tẩm Điện lại rơi vào yên lặng, chốc lát sau Lăng Ngạo Quân nhìn Hầu Gia vẫn quỳ dưới sàn thì thở nhẹ ra.

- Ái khanh, về nghỉ ngơi trước đi, triều sớm vẫn phải có mặt.

Mạc Hầu gia nghe vậy thì thở ra một hơi, ông biết lần này nếu không vì nể mặt Tĩnh Nhi thì với tính cách của Hoàng Thượng, ông không mất đầu cũng bị đuổi về quê rồi.

- Tạ ơn Hoàng Thượng- Mạc Hầu gia cúi đầu cảm tạ rồi đứng lên, nhìn gương mặt nữ nhi vẫn còn tái nhợt lo lắng nhìn mình và Lăng Ngạo Quân thì không nhịn được hỏi dù biết tình hình này ông phải nhanh chóng chạy đi mới phải.

- Hoàng Thượng Tĩnh Nhi bị trúng băng...

- Nàng không sao, trẫm đã cho nàng uống thuốc giải rồi- Lăng Ngạo Quân cắt lời ông.

Mạc Hầu gia nghe vậy, dù trong lòng còn trăm ngàn nút thắt cũng không dám nán lại lâu, chỉ nhìn nữ nhi một cái an ủi rồi nhanh chóng lui xuống.

- Ca ca, việc băng độc...

- Ta sẽ nói với đệ sau, đệ sang Đông Cung nghỉ ngơi trước, hơn canh giờ nữa là đến giờ lên triều rồi- Lăng Ngạo Quân phất tay nói.

Lăng Ngạo Khiêm bất đắc dĩ nhìn ca ca, lại nhìn Mạc Tĩnh, mang theo tâm trạng lo lắng rời khỏi.

Người đã lui cả, trong tẩm điện triệt để rơi vào yên lặng, Mạc Tĩnh nằm trên long sàng từ nãy đến giờ nàng vẫn chú ý quan sát Lăng Ngạo Quân, thấy y trầm giọng ra lệnh thì nhíu mày, trong thâm tâm thấy việc này quả thật nghiêm trọng rồi.

Như nhận ra ánh mắt của Mạc Tĩnh đang nhìn mình, Lăng Ngạo Quân thu lại khí tức băng hàn, y chợt quay người ngả lên long sàng, nằm cạnh Mạc Tĩnh.

- Hết lạnh chưa?

Nghe Lăng Ngạo Quân hỏi Mạc Tĩnh mới nhớ ra, nàng cảm nhận thân thể của mình- Ân, không lạnh nữa.

Lăng Ngạo Quân nghe vậy cũng không nói gì, bàn tay to luồn vào chăn tìm được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.

- Ừ, không lạnh nữa rồi.

- Băng độc là gì vậy? Ta bị trúng sao?- Mạc Tĩnh quả thật tò mò muốn chết rồi, vừa nãy ai cũng nhắc đến, lại còn liên quan đến nàng nữa, nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

- Ta sẽ kể cho nàng sau được không?- Lăng Ngạo Quân nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Tĩnh, dù vẫn tái nhợt nhưng đã đỡ hơn rất nhiều- Nàng được uống thuốc giải rồi, đừng lo, ta sẽ không để nàng gặp chuyện đâu.

Mạc Tĩnh nhìn mắt y, đôi mắt đen sâu thẳm, bình thường đối với nàng luôn có vài phần ý cười, lại mang theo sủng nịnh; nhưng bây giờ, vẫn sủng nịnh nhưng nàng cảm thấy đôi mắt ấy chất chứa đầy đau khổ.

Nàng cảm thấy y bây giờ thật lạ lẫm, quá bi đát, như đang cố cuộn mình ôm một nỗi đau, cách ly với thế giới bên ngoài hòng tự bảo vệ mình. Mạc Tĩnh không thích y như vậy, đơn giản vì nàng nhìn thấy con người mình trong y, con người trước đây, thật sự quá cô đơn.

Mạc Tĩnh rút tay ra khỏi tay y, không đợi y nắm lại, nàng thò tay ra ngoài áp lên khuôn mặt y, da Lăng Ngạo Quân rất tốt, tuy không thuộc dạng trắng trẻo nhưng không hề gồ ghề chút nào, chỉ là gương mặt có chút mát.

Lăng Ngạo Quân hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó bày ra bộ mặt hưởng thụ, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ, y nhắm mắt hơi vươn đầu về phía nàng, áp trán lên trán nàng cọ cọ, lại hôn lên chóp mũi nàng, tỉ mỉ hôn nhẹ lên cánh môi mềm vẫn hơi tái nhợt. Y chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Hắn biết nàng nhìn ra, mà bản thân hắn cũng không muốn dấu diếm trước mặt nàng, dù nàng không nói gì, lại càng không mở lời an ủi nhưng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ muốn mãi ở bên nàng thế này.

- E hèm!- Đúng lúc này một tiếng kêu vô duyên phá vỡ không khí lãng mạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play