Đêm đã khuya, tại phủ Thừa tướng.

Thừa tướng: “Thật hiếm có nha, hôm nay ngươi lại đích thân tìm đến tận phủ để trò chuyện với ta… Mặc dù là bây giờ cũng không còn sớm nữa, khiến ta cũng không vừa lòng lắm”.

Lúc này, sắc mặt của Công bộ Thượng thư vô cùng khó coi: “Ta bận nhiều việc, công văn từ các nơi liên tục gửi về, ta phải phê duyệt đến tận bây giờ mới xong, cũng không còn cách nào khác”.

Thừa tướng vội vã rót trà rồi nói: “Ta cũng đâu có trách móc gì ngươi, mà nè, mấy ngày qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt ngươi khó coi quá vậy?”.

Lúc này, ánh mắt của Công bộ Thượng thư đầy tâm trạng, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Có người ngủ với ta”.

Thừa tướng: “…”.

Công bộ Thượng thư nhìn thẳng vào mắt Thừa tướng, nghiêm mặt lặp lại: “Năm ngày trước, tại rừng trúc trong Hoàng cung, có kẻ dám ngủ với ta”.

Thừa tướng kinh ngạc, cố gắng hết sức mới có thể tiêu hóa được tin tức này, hắn vội vã che mặt: “Khụ khụ… Yến Duy à, chuyện này… dù sao thì ngươi cũng nên nghĩ thoáng một chút”.

Công bộ Thượng thư khẽ nhíu mày, lúc này, ánh mắt của hắn sắc như dao: “Ngươi đang cười trên sự đau khổ của ta sao?”.

Thừa tướng vội vàng bỏ tay xuống, lúc này, vẻ mặt của y tràn ngập sự đau khổ, xót xa: “Không… không… ta chỉ… chẳng qua là…”. Thừa tướng nói không nên lời, một lát sau, y vội vã lảng sang chuyện khác: “Là kẻ nào không biết tốt xấu, dám cả gan, thừa cơ hội mạo phạm mệnh quan triều đình như vậy? Quả thật là vô liêm sỉ quá mà”.

Sắc mặt của Công bộ Thượng thư vô cùng khó coi: “Ta đã điều tra đội cấm vệ canh giữ Hoàng cung, đêm đó, ở lại Hoàng cung ngoài ta ra, còn có: Ngự Sử, Hộ bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư, Đại Tướng quân, Hoài An Vương gia, Vinh Quận Vương, Lại bộ Thị lang Lưu Tử Thanh, học sĩ đứng đầu Lan Thanh các Tống Thư Nghĩa, còn có phủ doãn phủ Nam Lăng Giang Thẩm quay về kinh thành báo cáo tình hình, tiểu tướng quân trấn giữ biên giới phía Bắc Cố Dương Phi”.

Thừa tướng nhanh miệng: “Nhiều vậy sao?”.

Công bộ Thượng thư lạnh lùng lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của hắn tỏ rõ vẻ xem thường: “Đều là bọn sâu rượu”.

Thừa tướng liếc Công bộ Thượng thư một cái, sau đó vội vã gật đầu, tán thành: “Đúng vậy, uống rượu vào là hỏng việc hết”.

Công bộ Thượng thư: “Ta nhất định phải tìm cho bằng được tên đó”.

Thừa tướng: “Rồi sao nữa?”.

Lúc này, ánh mắt của Công bộ Thượng thư nguy hiểm như đang cất giấu một thanh gươm: “Ta sẽ khiến hắn phải hối hận vì những chuyện hắn đã gây ra ngày hôm đó”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play