Bên trong Tĩnh Tâm điện.

Thừa Dương công chúa đặt chén trà xuống bàn: “Hoàng Thượng, chuyện của Phụng Uyển, ngài định như thế nào?”.

Gương mặt Hoàng đế vô cùng chán nản: “Cô cô, chuyện này trẫm không thể giúp được rồi, hay là người tìm nam tử khác, có được không?”.

Thừa Dương công chúa nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”.

Hoàng đế cố gắng che giấu sự nôn nóng, mặt dày nhanh chóng lên tiếng kể xấu: “Yến Duy đoạn tụ rồi, phiền cô cô bảo Phụng Uyển đừng hi vọng nữa”.

Thừa Dương công chúa ngạc nhiên: “Hả… chuyện này…”.

Đột nhiên, Hoàng đế nhớ đến việc dạo gần đây, Yến Duy đối xử khá lạnh nhạt với y, Hoàng đế quyết định nhân cơ hội này phải trả cho hắn đủ cả vốn lẫn lời, Hoàng đế mỉm cười một cách lạnh lùng, sau đó nhanh chóng tiếp tục kể xấu: “Đúng là Yến Duy đã đoạn tụ rồi, hắn không thích nữ nhân, sau này, các thiên kim khác cũng không cần phải ngày đêm mong nhớ đến hắn nữa”.

Thừa Dương công chúa cảm thấy vô cùng khó chịu, thấp giọng nói: “Từ trước đến giờ, ta chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện này, sau bây giờ lại… Hoàng Thượng, tin tức này liệu có đáng tin cậy không?”.

Hoàng đế lạnh lùng: “Đích thân trẫm phái ám vệ theo dõi hắn mỗi ngày, có chuyện gì mà qua được mắt của trẫm chứ?”.

Lúc này, Thừa Dương công chúa chỉ còn biết thở dài: “Đúng là thời thế thay đổi rồi, nam nhân yêu nhau càng ngày càng nhiều. Bây giờ, nam tử các ngươi mở miệng ra là đoạn tụ phân đào, xem đó là chuyện vui, ngươi nhìn xem, bây giờ dọc bờ sông Kim Thủy, các tửu lâu lần lượt mọc lên, trong kinh thành đâu đâu cũng có. Ta còn nghe người ta nói bên trong những tửu lâu đó, có rất nhiều tiểu hài tử chỉ mới khoảng mười tuổi đã phải hầu hạ, phục vụ cho nam nhân… Quả thật… quả thật là không bằng cầm thú mà”.

Hoàng đế vô duyên vô cớ bị mắng, trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu.

Nhưng mà, đành chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ, nếu muốn trách chỉ có thể trách tự nhiên trong lòng Hoàng đế lại cảm thấy bị nói trúng tim đen: “Cô cô, việc này đâu phải là do trẫm, người có mắng trẫm cũng vô dụng mà thôi”.

Thừa Dương công chúa phất tay: “Ta đâu có mắng ngươi, ta chỉ nói bọn súc sinh đùa giỡn với nam tử thôi mà”.

Hoàng đế: “…”.

Thừa Dương công chúa tiếp tục than thở: “Chắc là do ta già rồi nên không thể nào hiểu được bây giờ, bọn trẻ các ngươi đang nghĩ gì trong đầu nữa, cô nương hiền lành, đàng hoàng không thích, lại cứ khăng khăng phải thích nam nhân. Người ta cho dù có là tiểu quan đi chăng nữa cũng đều do cha mẹ sinh ra, chẳng qua là bởi nghèo khó nên bị các ngươi lợi dụng trêu đùa, chà đạp. Bởi vậy, ta mới nói, cái bọn người đùa giỡn với nam tử, quả thật là vô đạo đức, vô liêm sỉ mà”.

Hoàng đế che mặt, giả vờ như không nghe thấy: “… không phải trẫm…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play