Dạo này, trong lòng Hoàng đế có chút không vui.

Thường xuyên mất ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, trong giấc mơ lại vang lên giọng nói của hai tiểu hài tử.

Trong đó, có một đứa lúc nào cũng ồn ào, luôn miệng nói không ngừng, khiến y hận đến mức muốn bóp chết nó ngay lập tức.

“Yến Duy, ta trêu chọc Thái phó một chút, ngươi không được méc lại đó”.

“Thần rất bận” – Chăm chỉ đọc sách.

“Yến Duy, ta lại bị Thái phó phạt nữa rồi, ngươi chép hộ ta mười trang, có được không?”.

“Thần rất bận” – Cắm cúi làm bài tập.

“Yến Duy, một lát nữa, ta nhất định sẽ khiến tên nam nhân kia phải mất mặt, mau đuổi theo”.

“Thần rất bận” – Thở dài.

“Yến Duy, ngươi đến đây để xem hài kịch, có đúng không? Phụ hoàng đánh ta, mẫu hậu mắng ta. Trong lúc ta hành động, ngươi đang ở đâu hả?”.

“Thần rất bận”.

“Cút”.

… …

Sáng hôm sau, trong lúc thiết triều.

Tất cả mọi việc đều diễn ra bình thường, Hoàng đế chống cằm.

Vẻ mặt mệt mỏi.

Bá quan văn võ vốn đã quen với hình ảnh này của Hoàng đế.

Việc gì nên tấu thì tấu, nên nghị sự thì nghị sự.

Hoàng đế liếc mắt, âm thầm quan sát tất cả bá quan văn võ.

Gương mặt Công bộ Thượng thư không giấu được vẻ lạnh lùng, hắn đứng thẳng, lẫn vào trong đám triều thần.

Lúc này, Tướng quân đang đứng bên cạnh khẽ thì thầm vào tai hắn.

Ngay lập tức, vẻ mặt của Yến Duy nhanh chóng thay đổi, hắn nhíu mày nhưng lại khẽ mỉm cười.

Bộ dạng lạnh như băng, phảng phất sự vô tình.

Nhưng mà, từ trước đến giờ, Yến Duy lúc nào cũng cười như vậy.

Hoàng đế nhắm mắt.

Thầm nhủ bản thân nhất định là bệnh rồi.

Vừa bãi triều, Hoàng đế còn chưa kịp uống nước.

Hoài An Vương gia lại cầu kiến.

Hoàng đế ngồi trên long sàng, vẻ mặt không giấu được sự mệt mỏi, ngài khẽ nhíu mày: “Bảo hắn lui ra đi, trẫm không muốn gặp”.

Lúc này, tiếng hét của Hoài An Vương gia từ ngoài điện vọng vào: “Ta đoạn tụ thì có làm sao? Có bao giờ ta ý kiến gì về chuyện riêng tư của ngươi không? Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta đoạn tụ, ngươi dựa vào đâu mà giấu Triệu Miểu chứ?”.

Hoàng đế lười nhác đứng dậy, ngài nhìn về phía tên thái giám đang đứng canh phía ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi: “Hắn điên rồi sao?”.

Công công vội vã lau mồ hôi, sợ hãi lên tiếng: “Hoàng Thượng bớt giận, có lẽ nhất thời Vương gia vẫn chưa thể nghĩ thông suốt”.

Hoàng đế tức giận, ngài chậm rãi bước ra phía ngoài: “Mau truyền ý chỉ của trẫm, bảo hắn cút ra biên giới Tây Nam, để xem sau này, hắn còn có bản lĩnh đến đây đòi người nữa hay không? Sau này, đến lúc hắn đoạt tử tuyệt tôn, xuống âm phủ, đừng có vỗ ngực tự xưng là con cháu của Tiêu gia”.

Công công: “Hoàng Thượng bớt giận, xin Hoàng Thượng đừng kích động”.

Lúc này, trong ánh mắt của Hoàng đế không giấu được vẻ lo lắng, y lạnh lùng: “Ngươi nghĩ rằng trẫm đang xử sự theo cảm tính sao? Chỉ vì nam sắc mà phá hủy tình nghĩa huynh đệ, quả thật là không đáng. Trẫm chỉ muốn tạm thời điều hắn đi để hắn đừng làm mấy trò ngốc nghếch nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play