- Người có nhãn lực như vậy, lại không biết đến nghĩa khí.
Nhan Hạc Phát cười lạnh nói:
- Ta thấy tiếc cho ngươi.
- Người ta đều gọi ngươi là “Bất Lão Thần Tiên”, nhưng ngươi đã già rồi, đã hết thời rồi.
Bạch Sầu Phi hừ một tiếng, nói:
- Giang hồ trước kia nói đến nghĩa khí, còn bây giờ là nói đến thực lực. Võ lâm không phải từ nghĩa khí nói ra, mà là do thế lực của các môn, các phái, các nhà, các tông đối đầu mà ra. Bây giờ mà còn có người nói nghĩa khí sao? Chắc là chỉ có ngươi. Nói nghĩa khí thì có ích lợi gì? Ngươi đã không bảo vệ được chính mình, còn muốn bảo vệ Tô Mộng Chẩm sao? Đến lúc này ngươi còn giữ nguyên cái thứ nghĩa khí rác rưởi kia, kết quả chỉ làm liên lụy đến mình.
Nhan Hạc Phát lại không cho là đúng:
- Nếu đã nói đến nghĩa khí, cũng không sợ bị người khác liên lụy. Còn nếu coi trọng thành bại được mất, đó không phải nghĩa mà là lợi.
- Ngươi cũng học người ta nói nghĩa khí sao?
Bạch Sầu Phi chê cười:
- Vậy tại sao lúc Quan Thất trọng thương thảm bại, ngươi lại nương nhờ Kim Phong Tế Vũ lâu?
Nhan Hạc Phát cũng không tức giận:
- Thứ nhất, là Quan Thất đánh mất bản tính, giết hết cựu thần, làm chuyện nghịch thiên, người thần đều giận. Thứ hai, thần trí của hắn mơ hồ, hoàn toàn bị ngũ, lục thánh chủ và nhân vật sau màn thao túng, chúng ta cũng không thể theo hắn làm chuyện điên rồ. Thứ ba, Tô công tử đã sớm trọng đãi ta, ta cũng đã quy thuận y, mấy năm sau đó ta chỉ nằm vùng trong Mê Thiên Thất Thánh đàn mà thôi, cũng không phải chờ đến lúc Quan Thất bị sét đánh mới phản bội hắn. Thứ tư, Tô lâu chủ luôn đối xử với ra rất tốt, ta thiếu ân tình của y.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi trầm xuống, hừ một tiếng nói:
- Ngươi thiếu ân tình của hắn thì phải đền mạng cho hắn sao?
- Ta đã sớm có quyết tâm này.
Nhan Hạc Phát lại nói rất thản nhiên:
- Ngươi không thấy tuổi tác của ta đã già, tuy vẫn còn phong lưu, nhưng bên cạnh chẳng có ai để liên lụy sao? Ta trên không cha mẹ, người không của cải, bên không thê thất, dưới không con cái, bốn biển là nhà, sinh ra với hai bàn tay không, lúc chết cũng hai bàn tay trắng, có gì phải ngại? Có gì không thể?
Hai mắt Bạch Sầu Phi lóe lên ánh sáng sắc bén, đang định phát tác, đột nhiên lại hít sâu một hơi, sau đó ôn hoà nói:
- Bây giờ vẫn còn kịp, gia nhập với chúng ta đi. Ngươi trung thành với Tô lão đại như vậy, ta cũng không để ý đến. Chỉ cần ngươi lấy công chuộc tội, giao hắn cho ta, trong lâu ngày nào còn có Bạch mỗ đây, nhất định sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.
Nhan Hạc Phát nghe vậy cũng sững sốt:
- Ta không biết lời ngươi nói có thật hay không, trừ khi ngươi có thể đưa ra đảm bảo. Có điều ta cũng bội phục ngươi, tính phản nghịch của ngươi quá mạnh, dã tâm quá lớn, nhưng ngươi thật sự là một nhân tài.
Bạch Sầu Phi lại nghiêm mặt:
- Đến lúc này cảnh này mà ngươi còn mặc cả, ngươi nghĩ sẽ có kết quả tốt sao?
Hắn đột nhiên quay đầu nói với bốn người sau lưng:
- Bẩm báo đi!
Lợi Tiểu Cát nói ngay:
- Người nằm trên thuyền đã không có hô hấp. Từ khi các người bắt đầu nói chuyện, hắn tuyệt đối chưa từng hít thở tiếng nào.
Tường Ca Nhi cũng nói:
- Người này mạch không hề đập. Tôi quan sát đã lâu, y phục ở gần mạch cổ tay và mạch sau gáy, ngoại trừ bị gió sông thổi qua thì chưa từng nhúc nhích chút nào.
Chu Như Thị lại nói:
- Tim cũng không đập, quan trọng hơn chính là chân của hắn cũng không bị đứt.
Âu Dương Ý Ý liền nói:
- Vị trí mà hắn nằm, khuôn mặt hoàn toàn bị che khuất, hiển nhiên là không muốn chúng ta nhận ra đây rốt cuộc là ai.
Bạch Sầu Phi nổi giận quát một tiếng:
- Đây rốt cuộc là ai?
Nhan Hạc Phát cười gượng nói:
- Giỏi, bên cạnh ngươi còn có người tài, thảo nào lại dám phản nghịch như vậy.
Bạch Sầu Phi nhún người nhảy lên thuyền.
Mái chèo trên tay Nhan Hạc Phát trầm xuống, mũi kiếm đã hơi đâm vào gáy người đang nằm.
- Làm vậy cũng vô ích, ngươi không thể uy hiếp được ta.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi lại bắt đầu trắng bệch, khớp ngón tay và gân xanh hiện lên rõ ràng, ngay cả ngón giữa cũng dài ra:
- Huống hồ, cho dù đây là Tô Mộng Chẩm, cũng chỉ là một Tô Mộng Chẩm đã chết. Con cọp chết cũng chẳng khác gì so với con chuột chết, nhiều nhất là thi thể nặng hơn một chút mà thôi.
- Được, được!
Nhan Hạc Phát đột nhiên nở nụ cười:
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Bạch Sầu Phi tiến lên một bước. Hai khuỷu tay của Nhan Hạc Phát trầm xuống, đôi tay cầm mái chèo đặt trên đầu gối, chĩa mũi kiếm lên, nhắm thẳng vào cổ họng Bạch Sầu Phi, tư thế rất kỳ lạ.
Bạch Sầu Phi ngừng bước, tay áo bị gió sông thổi vào tung bay phần phật:
- Đáng tiếc cái gì?
- Ngươi cảnh giác rất tốt.
Nhan Hạc Phát cười rất ngông cuồng:
- Đó quả thật là một người chết, đáng tiếc ngươi vẫn phát hiện ra quá muộn.
Nói xong còn lui về sau một bước.
Y vẫn luôn đứng sừng sững ở đoạn giữa thuyền, Bạch Sầu Phi lại đi lên đầu thuyền. Y lui một mạch đến tận đuôi thuyền, chỉ để lại người kia vẫn nằm ở giữa thuyền.
Bạch Sầu Phi tiến lên trước một bước, tung ra một cước.
Một cước này của hắn vô cùng cẩn thận, bởi vì đó có thể là xác của Tô Mộng Chẩm. Bất cứ thứ gì liên quan nhân vật như Tô Mộng Chẩm đều không thể không đề phòng.
Cho dù Tô Mộng Chẩm chỉ còn lại một hơi, y vẫn là một nhân vật tuyệt thế. Cho dù y đã chết, nhưng dư uy vẫn còn. Giống như lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, dù đã chết trăm ngàn năm, nhưng những kẻ muốn đào mộ nếu không cẩn thận chỉ sợ cũng phải chôn theo.
Cho nên một cước kia của hắn xem ra rất tùy tiện, nhưng đã bao hàm công lực bình sinh. Bất kể có cơ quan, kẻ địch giả chết, hay là Tô Mộng Chẩm phản công, hắn đều đã chuẩn bị ba mươi mốt phương pháp ứng phó. Đối thủ làm thế nào thì hắn đối phó như thế đó, hơn nữa nhất định sẽ đối phó được.
Nhưng không có gì xảy ra, không có phản công, không có cạm bẫy, thi thể bị một đá lật ra.
Thi thể này nhìn rất quen mắt, cũng không phải là Tô Mộng Chẩm.
Bạch Sầu Phi nhận ra người chết này, đó là chưởng môn nhân của Sĩ phái, Trí Lợi.
Hắn đã chết, lại chết ở đây.
Nói như vậy, tổ “hành động” theo dõi truy sát Dương Vô Tà nhất định đã xảy ra sự cố.
Trong chớp nhoáng này, Bạch Sầu Phi cảm thấy tuy mình đã bày mưu ám hại người khác, nhưng cũng đạp một chân vào cạm bẫy do người ta bố trí.
Dụ hổ rời núi, ngầm vượt Trần Thương.
Một đám người bọn họ hoàn toàn bị “người chết” này và Nhan Hạc Phát “cầm chân” ở đây, đến nỗi chuyện nên làm thì không làm, việc nên phát động thì không phát động, vấn đề phải sửa chữa đã không kịp sửa chữa.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy rất nhục nhã, cũng rất giận dữ.
Lại nghe Nhan Hạc Phát cười nói:
- Ngươi vốn còn có cơ hội, đáng tiếc đã nhận ra quá muộn.
Đây là một nụ cười ngông cuồng, cũng là tuyệt vọng.
Một người rất ít khi phát ra giọng cười không chừa lại đường lui này, trừ khi hắn đã không định chưa lại đường lui cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT