- Băng à. Tao với anh Vĩnh Kỳ đám cưới rồi đó. Sao mày chưa chịu tỉnh nữa chứ. Lúc trước mày nói khi tao đám cưới mày sẽ làm dâu phụ cho tao mà.
Sao mày không giữ lời hứa hả? Mày còn không mau tỉnh dậy là tao giận mày luôn đó. - Hy nói mà sống mũi cô cay cay.
- Tao thì có con luôn
rồi đấy. Nó được 3 tháng rồi. Tao định để cho mày, Chio và Hy làm mẹ
nuôi của nó. Hai đứa kia thì đồng ý rồi đấy. Mày không được từ chối đâu
đấy. Mau tỉnh lại để còn kịp khi con tao chào đời nghe chưa. - Jen nói.
- Mày Venus. Anh và Chio đính hôn rồi. Anh thấy em ngủ lâu quá rồi. Em
phải mau tỉnh dậy đi, để còn dự đám cưới của bọn anh. À không em phải
làm dâu phụ cho đám cưới anh đó. Nếu không anh sẽ cho em biết tay.-
Dark.
- Này Lưu Hạ Băng tên nước ngoài là Fiction Venus. Chị
Thiên Mẫn của em này. TẠi sao em dám thất hứa với chị chứ. Em từng hứa
là khi chị kết hôn em sẽ tặng chị 1 món quà lớn mà. Bây giờ chị và Anh
Ken của em kết hôn rồi đấy. Quà của chị đâu. EM xấu lắm biết không? EM
đã làm cho mọi người lo lắng nhiều. Em mau tỉnh dậy cho chị. - Thiên Mẫn nói mà nước mắt rơi trên khóe mi (Thiên Mẫn là vợ của Ken)
- Hạ Băng. Em mà không mau tỉnh dậy thì anh giành thằng Thiên với em đó. - Thế Huy đùa.
Cả căn phòng rộ lên tiếng cười, nhưng lát sao lại trở về cảm giác yên ắng.
- BĂng ơi. Em đành lòng đối xử với anh như vậy sao. Bọn họ ai cũng có đôi có cặp hết rồi. Nhược Hy với Vĩnh Kỳ đã đám cưới rồi, Anh Ken và Chị
Thiên Mẫn cũng vậy. Thằng Hiếu với Jen người ta đã có con luôn rồi kìa.
Còn anh Dark với Chio thì đã đính hôn. Còn thằng Thế Huy "ế bền vững"
nên không nói tới. Em phải mau tỉnh dậy, cái thứ mà hai năm trước em gửi anh thì anh đã tìm ra rồi. Em nhất định phải tỉnh dậy. - Hắn nắm lấy
tay của nó.
Suốt 6 tháng ngày nào cả đám cũng vào bệnh viện để lo cho nó, động viên nó. Tất cả chỉ mong sẽ có phép màu đến với nó. Hắn
thì túc trực trong bệnh viện với nó, Hắn bây giờ cứ như cái xác không
hồn.
--------------------------------
Nó đang ở 1 nơi vô
cùng tối tăm. Chả thấy được lối đi. Nó cố chạy, chạy thật nhanh nhưng
vẫn không thể nào thoát ra khỏi đó. Nó mệt mỏi, nó muốn gục ngã và không muốn tiếp tục. Ngay trong lúc nó định bỏ cuộc thì có 1 giọng nói vang
lên động viên nó, bảo nó không được bỏ cuộc, bảo nó cố lên nhưng nó chả
biết là ai. Nó cố chạy, chạy về phía ánh sáng yếu ớt.
......................................
Thế Huy đang gục bên cạnh nó. Đám còn lại thì gục trên ghế. Hắn thì đã đi ra ngoài mua đồ.
Nó khẽ cử động. Cặp lông mi cong vút khẽ mở ra. Nó khẽ nhíu mày để thích
nghi với ánh sáng. Mùi sát trùng nồng nặc khiến nó khó chịu. Nó nhìn
sang bên cạnh thì thấy Thế Huy. Nó cảm thấy cả người đau nhứt kinh
khủng. Cùng lúc đó Hy tỉnh dậy. Thấy nó đã tỉnh thì Hy không dám tin vào mắt mình.
- HẠ BĂNG. - Hy hét toáng chạy về phía nó.
Đám còn lại nghe tiếng hét của Hy thì cũng tỉnh dậy.
Cả đám ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Chio và Jen khẽ rơi nước mắt.
- Mày tỉnh rồi. Đây là thật hay mơ đây. - Jen khóc vì quá vui.
- EM có biết mọi người là cho em lắm không? - Ken.
Cùng lúc đó hắn về. Thấy nó thì hắn vô cùng ngạc nhiên. Hắn lao lại chỗ của nó.
- Hạ Băng. Em tỉnh rồi hả? Có phải anh mơ không? Em khỏe hẳn chưa. Mau gọi bác sĩ đến đi. - Hắn vui sướng nắm lấy tay nó.
Nó hốt hoảng gỡ tay hắn ra.
- Anh...anh là ai? Tôi không hề quen biết anh.
Câu nói của nó làm nụ cười của cả đám tắt ngắm.
- MÀy đùa hả Băng? - Chio.
- Em đừng giận nó nữa. Nó khổ lắm rồi đó, tha thứ cho nó đi. - Dark.
- EM đừng giận anh nữa. Anh hối hận lắm rồi. - HẮn ủ rũ.
- Anh...anh là ai? Tôi...tôi thật sự không biết anh... Mọi người nó em biết đi... anh ta là ai? - Nó hoang mang.
- Hạ Băng. EM nói xem bọn anh là ai? - Thế Huy nói.
- Mọi người cứ đùa. Anh là Đỗ Thế Huy, bên cạnh là Lý Vĩnh Kỳ tiếp theo
là người Vĩnh Kỳ yêu nhất và là bạn thân của em Hà Nhược Hy. Tiếp theo
là Triệu Trần Hạ Thảo thường gọi là Jen. Bên cạnh là anh Lữ Trung Hiếu.
Tiếp nữa là anh Ken tên thật là Vương Bảo Nam, bên cạnh anh Ken là chị
Vương Thiên Mẫn là người anh Ken yêu nhất. Tiếp theo là Trương Thúy Diễm tên khác là Chio, bên cạnh là anh Dark tên cúng cơm là Ưng Hoàng Bách.
Mọi người tưởng em điên à. - Nó cười.
Cả đám hết sức bàng hoàng.
- Vậy em nói xem. Đây là ai? - Trung Hiếu chỉ vào hắn.
- Em đã nói là không biết mà. Đây là lần đầu em gặp anh ta đó.... Au....a...đau...đau đầu quá.... - Nó ôm lấy đầu.