Qui tắc hành vi thứ sáu mươi của Slytherin: dư luận đại biểu quan điểm của số đông, nhưng cũng không có nghĩa nó chính xác
Trong lúc chú Sirius và Harry thu thập hành lý, thư tín liên tục được đưa đến trong phòng ngủ của Harry.
Lucius lấy thân phận là Thứ trưởng của Bộ tự mình viết thư hỏi tình hình chuyện này — ngài Thứ trưởng đã nhúng tay vào chuyện này nên sau đó Bộ Pháp thuật lại gửi đến một phong thư, đem ‘Thẩm vấn’ đổi thành ‘Đưa ra một cuộc hẹn nhằm để điều tra và trần thuật’.
Tiếp đó là Viện trưởng Snape đặc biệt phun nọc độc, trong thư đặc biệt cảnh cáo con rắn nhỏ mắt xanh hay gây rối, tốt nhất là ngoan ngoãn cho hắn, bằng không vào khai giảng liền bị cấm túc! Quan trọng hơn là phần cảnh cáo tên Gryffindor cũng kém phần ngu ngốc kia, không được giống như một con gà chọi nổi điên, dưới tình huống bị tập kích bất thường này chỉ vì tránh né sự lên án ngu xuẩn của Bộ liền mạo hiểm rời nơi ẩn náu dẫn con đỡ đầu đi bụi. Đồng thời cũng nhấn mạnh là, ‘Chỉ có pháp thuật huyết thống bảo hộ ở Privet Drive mới là địa điểm bảo vệ an toàn nhất’.
Draco thì trực tiếp gửi đến đây một cái kính hai mặt yêu cầu liên lạc ngay.
Cuối cùng là thầy Dumbledore đặc biệt yêu cầu bọn họ ở lại Privet Drive thêm một ngày nữa, ít ra thì cũng phải có thời gian để an bài những người đến hộ tống Harry cho tốt, cũng sẽ đảm bảo một đường trở về lần này không có sự cố gì.
“Được rồi!” Harry nhún nhún vai, không thèm để ý, “Dù sao hôm nay chúng ta cũng không có cách nào dọn hết đống đồ này.”
Tay Sirius cầm xấp thư này, thật buồn bực, đau đầu nhìn phòng ngủ lộn xộn của Harry — hai người bọn họ làm sao có thể chỉ trong vòng một tháng khiến phòng ngủ biến thành một nơi đến chỗ đặt chân cũng không có?
Sáng sớm ngày mai, Harry từ nhà số 4, đường Privet Drive có pháp thuật huyết thống bảo hộ di chuyển đến nhà số 12, Quảng trường Grimmauld, hơn nữa là do giáo sư Moody cùng bốn người khác, nghe nói là Thần Sáng, cùng nhau hộ tống, đảm bảo khả năng đến đích an toàn nhất.
Sau đó, ở số 12, Quảng trường Grimmauld có hai nhân viên công tác của Bộ Pháp thuật phụ trách điều tra chuyện này đã đợi trong phòng khách nhà Black, còn cầm theo bản điều tra ghi chép của tình huống lúc đó.
Chuyện phóng bùa Thần Hộ mệnh lần này có Sirius làm chứng, hơn nữa còn điều tra được đũa phép của Sirius từng phóng ra thần chú này, mà đũa phép của Harry thì phóng ra thần chú biến hình, biến một cho nhím thành cái đệm ghim kim, vì vậy, rõ ràng lời buộc tội Harry Potter ‘phù thủy vị thành niên lạm dụng pháp thuật ngoài trường trong kì nghỉ’ trong vòng ba mươi sáu giờ đã theo bản ghi ghép điều tra xóa sạch, cuộc thấm vấn gì đó cũng theo đó biến mất.
Nhưng chỉ có như vậy thôi mà muốn Sirius bỏ qua sao?
Hai nhân viên Hành pháp của Bộ vừa mới bước chân đi khỏi, sau lưng hắn đã mời ra một người.
“Sự việc này phải nhanh chóng thực hiện,” Sirius ngồi trong một phòng khách xa hoa, tay bưng tách trà, bày tư thế của một vị tộc trưởng của gia tộc Black cao quý cổ xưa, “Hủy bỏ lời cáo buộc Harry về hành vi lạm dụng pháp thuật ngoài trường học là việc bọn họ nên làm, tôi không kiện bọn họ đền bù tổn thất danh dự là đã tha cho bọn một lần. Còn chuyện Harry vô duyên vô cớ bị bọn Giám ngục Azkaban công kích ở nơi Muggle sinh sống — thì không để yên được! Alix, giúp tôi soạn giấy từ kiện tụng, tôi muốn kiện Bộ Pháp thuật không làm tròn trách nhiệm, tôi muốn bọn họ đưa ra một lời giải thích hợp lí, vì sao bọn Giám ngục không chịu ngoan ngoãn ở Azkaban mà chạy tới khu vực Muggle tấn công Harry Potter!”
Lần kiện tụng này của Sirius, cơ hội kiện thắng rất nhỏ, đây là sự thật khách quan, bởi vì Harry là con đỡ đầu của hắn, lại còn là người bị hại, vì vậy hắn chỉ có thể đưa ra căn cứ chính xác mang tính tham khảo, mà không có nhân chứng khác. Thêm vào đó, chỉ bằng việc Sirius dùng thần chú Thần Hộ mệnh nho nhỏ không đủ chứng minh lúc đó hắn quả thật đã đuổi đi bọn Giám ngục, cũng không chứng tỏ được bọn Giám ngục thật sự đã rời khỏi Azkaban mà chạy tới đường Privet Drive với ý đồ tập kích Harry Potter.
Vậy thì có sao đâu?
Quan toà không cãi thắng được, thì còn có Rita Skeeter mà!
[Giám ngục Azkaban ý đồ ban cái hôn cho Đứa-bé-sống-sót — một âm mưu hay chuyện ngoài ý muốn?]
Một tiêu đề kích thích như vậy, sau khi Sirius đưa đơn kiện Bộ Pháp thuật thì được tờ Nhật báo Tiên tri đưa tin.
[“Bộ Pháp thuật cố gắng nỗ lực hết sức để đảm bảo sự an toàn trong xã hội và cộng đồng, đối với sự kiện lần này, tôi không hề dựa trên ý kiến cá nhân mà phát biểu, nhưng tôi cam đoan bất luận là chuyện này có phát sinh hay không, chúng ta đều phải tiến hành kiểm tra nội bộ một cách đầy đủ, thường xuyên, phòng ngừa thiếu sót.
Một vị Thứ trưởng Bộ Pháp thuật cấp cao tóc bạch kim từng công khai phát biểu ý kiến về sự việc lần này, nhưng căn cứ theo thông tin mới nhất, ngài Bộ trưởng Fudge đã chính thức xác nhận toàn bộ Giám ngục đều nằm dưới sự khống chế của Bộ, “Bọn chúng vẫn còn nghiêm chỉnh phục tùng mệnh lệnh của chúng ta, theo nguyên tắc vẫn ở Azkaban.”
Với nhiều ý kiến khác nhau, nếu Bộ Pháp thuật cứ khẳng định như vậy, chúng ta chỉ có thể hoài nghi ông Sirius Black nói nhảm vô căn cứ. Tôi thấy đáng tiếc khi nói rằng, ông ta đã từng được mọi người công nhận là ‘Người đàn ông trung thành, dũng cảm’, người năm đó từng bị hiểu nhầm là kẻ xấu, hại chết bạn tốt mà ngồi trong ngục Azkaban đến hơn mười năm, sám hối về sự sơ sót của mình, hiện tại công khai tự nói rằng mình thấy được Giám ngục Azkaban, hơn nữa còn vào lúc chạy bộ buổi sáng, gọi ra Thần Hộ mệnh cấp cao…]
Kì báo chí này vừa ra lò, Bộ Thi hành Luật Pháp thuật suýt nữa là bị từng đợt cú liên tiếp chôn sống, Thư Sấm nổ mạnh khắp nơi, giọng nữ phẫn nộ hét lên đủ kiểu tràn ngập lầu hai Bộ Pháp thuật — bày tỏ ý kiến cho rằng Bộ Pháp thuật sỉ nhục một Black trung trinh thành thật trong lòng các nàng — từ xa nghe thấy cứ như một cổ xe cố gắng trong khói lửa mà rít gào.
Ngày thẩm vấn thứ nhất ở tòa án.
“Cậu Potter, xin hỏi có phải cậu nhìn thấy Giám ngục Azkaban đến không?”
“Tôi…không có.”
“Vậy, trước khi cậu bị ‘tấn công’, cậu chưa từng nhìn thấy hay biết gì về Giám ngục Azkaban sao?”
“Thật có lỗi, tôi không biết.” Harry rầu rĩ trả lời luật sư biện hộ. Cậu lần đầu cảm thấy ghét bản thân mình, chú Sirius từng có mười năm ác mộng với Giám ngục Azkaban, nhưng cậu thì chưa bao giờ hỏi đến quá khứ của Sirius, chết tiệt, chú ấy ‘nhất định’ sẽ biết chúng là thứ gì!
“Vậy nên, cậu cũng không nhận ra Giám ngục Azkaban?”
“Tôi…không biết.”
“Cho nên cậu căn bản không thể nào phán đoán được bản thân cậu cuối cùng có phải hay không bị Giám ngục Azkaban tấn công.”
“…Phải.” Harry thật uể oải.
“Thưa chủ tọa, vấn đề của tôi đã hỏi xong.”
Luật sư Alix đứng lên, “Cậu Potter, khi bị tấn công, cậu trong tình trạng gì?”
“Tôi…té xỉu.”
“Vậy trước khi ngất đi, cậu có cảm giác gì khác biệt không?”
“Rất lạnh, ban đầu tôi cảm thấy xung quanh rất lạnh, nhưng sau đó, trong lòng cũng cảm thấy lạnh, bóng tối, lạnh như băng, còn có mùi gì tanh tưởi, khiến tôi nhớ đến những ký ức kinh hoàng, sau đó tôi chìm trong bóng tối, tôi khi đó nghĩ thế…rồi tôi…tôi ngất đi.” Harry cảm thấy chuyện này vô cùng nhục nhã.
“Thưa ngài chủ tọa,” Luật sư biện hộ đứng lên, “Giám ngục Azkaban sẽ không tập kích người hôn mê, mà cậu Potter đây lại không tận mắt nhìn thấy Giám ngục đến, cho nên cậu Potter miêu tả rõ ràng không phải là bị Giám ngục tấn công.”
Luật sư Alix không thèm để ý đến lời nói của luật sư biện hộ, tiếp tục hỏi, “Harry, cậu cảm thấy tồi tệ, cậu nhớ lại chuyện gì không tốt vậy?”
“Tôi không biết nói sao nữa, thật giống như toàn bộ niềm vui đều bị rút hết, trong đầu toàn những chuyện tôi không muốn nghĩ đến nhất, tôi còn nghe thấy tiếng thét của một người phụ nữ…”
Luật sư biện hộ lại đứng lên, “Thưa chủ tọa, tôi muốn nhắc là, Giám ngục Azkaban chắc chắn sẽ không phát ra tiếng hét của một người phụ nữ…”
“Ông Tư Thác Khắc,” Alix bình tĩnh cắt ngang lời nói của luật sư bên kia, “Tôi nghĩ chắc ông cũng hiểu, cậu Harry Potter đang đứng ở đây có thân phận như thế nào, hoặc ít nhất ông cũng nên biết cậu ấy từng gặp qua chuyện thảm khốc gì! Xin đừng dùng một đứa trẻ mười lăm tuổi vui vẻ, khờ dại, vô tư vô tâm so sánh với cậu Potter, như thế là sỉ nhục cậu ấy! Vào cái đêm mười bốn năm trước, cậu Potter gặp phải tai ương khủng khiếp gì thì ông cũng không thể nào có thể tưởng tượng được, tiếng phụ nữ hét chói tai kia, đương nhiên không phải là tiếng của bọn Giám ngục Azkaban rồi, đó là một màn thảm thiết, thống khổ nhất nằm sâu trong ký ức cậu Potter…”
“Đủ rồi!” Sirius hét lên cắt ngang lời nói của Alix, hắn thừa nhận lời Alix nói rất sắc bén, hắn thừa nhận nếu nói như vậy sẽ tranh thủ được sự đồng tình từ đa số, nhưng mà, đủ rồi! Sirius đau lòng nhìn về phía con đỡ đầu của mình, “Alix, nếu có thể, xin đừng nhắc tới chủ đề này nữa.”
Harry hoàn toàn hóa đá đứng đó — vậy, đó là giọng mẹ cậu sao?
Giám ngục Azkaban có thể hút lấy niềm vui của người khác, gợi lên ký ức đen tối nhất, đáng sợ nhất — vậy nên, cậu nghe thấy giọng nói hoảng sợ, phẫn nộ, cầu xin của mẹ mình… Có lẽ cũng là để bảo vệ mình…chống cự trước khi chết. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói của mẹ mình, cũng là giọng nói sợ hãi, chống cự trước khi chết.
Lần đầu tiên Harry ý thức được chuyện này.
Hoảng sợ hét lên trước Voldemort, là vì bảo vệ cậu — Harry siết chặt tay vịn đến phát run, cậu dùng hết sức mình nắm lấy lan can muốn giữ bình tĩnh, nhưng có lẽ không như ý muốn, cậu càng khó mà kiềm chế được sự run rẩy.
Alix không hỏi nữa, trên thực tế, là một luật sư xuất thân từ Slytherin thủ đoạn đầy mình, mạnh mẽ, cứng rắn, trước mắt bao nhiêu phóng viên mà dịu dàng gỡ bàn tay siết chặt của Harry ra (một loạt đèn flash nhá lên);
Dẫn cậu bé từ trên bục cao bước xuống (một loạt đèn flash nhá lên);
Vuốt tóc Harry (một loạt đèn flash nhá lên);
Thì thầm an ủi (trong ánh đèn flash…);
Tự tay dẫn Harry tới bên người Sirius (ánh đèn flash lóe lên một thời gian dài…)
[Tôi thật sự chịu không nỗi nữa rồi, phải nói rằng, tại Hội đồng phán xét Wizengamot ít nhất có phân nữa số người đương trường rớt nước mắt, như vậy tòa án thẩm vấn quá tàn nhẫn, đúng vậy, tôi không muốn ở đây nhắc lại Đứa-bé-sống-sót của chúng ta vĩ đại cỡ nào, tôi chỉ muốn mọi người biết rằng — cậu ta ở Hogwarts là một đứa trẻ ngoan, là thành viên của cậu lạc bộ học tập, quan tọng hơn cậu ta đã từng đánh bại Hắn, khiến Hắn biến mất suốt mười mấy năm! Tôi nghĩ mọi người hẳn đã quen với hình ảnh cậu ta kiên cường, dũng cảm, nhưng tôi muốn nhắc nhở mọi người, dù sao cậu ta chỉ mới có mười lăm tuổi đầu, cho dù cậu ta có vĩ đại cỡ nào thì vẫn còn nhỏ lắm!
Giám ngục Azkaban là một sinh vật đáng sợ, sống bằng cách luôn hút đi niềm vui của người khác, chúng sẽ khến chúng ta nhớ lại những ký ức đáng sợ nhất trong đời, không cần tôi gợi ý, mọi người hẳn cũng đoán được một màn kia, hai Giám ngục Azkaban khiến đứa trẻ kia nhớ lại điều gì rồi!
Mặc dù mang thân phận là một phóng viên, tôi hẳn là không trong lúc đưa tin mà nêu ra ý kiến cá nhân của mình, nhưng mà tôi muốn nhân cơ hội này nói rằng — tôi nhịn không được — hừ, tôi rất hận những nhân viên ngu xuẩn của Bộ Pháp thuật, tôi hận tòa án thẩm vấn tàn khốc này.
—— Rita Skeeter rưng rưng tại hiện trường đưa tin]
Vốn là Harry rất khó vượt qua được lần đầu tiên cảm nhận được sự hi sinh thống khổ và vĩ đại này của mẹ, nhưng mà chú Sirius lại sẵn lòng dạy cậu lời khuyên của Gryffindor: dũng sĩ chân chính là người đã từng trải qua những bi thương, đau khổ, sau đó lau khô nước mắt, ưỡn ngực, dũng cảm đối diện với tương lai — phải nói là, Sirius rất thành công trong việc dạy dỗ chú sư tử con của mình.
Vậy nên, Harry bên này rất nhanh hóa bi phẫn thành sức mạnh, nhưng mà bên Rita Skeeter đưa tin, kèm theo ảnh chụp khi Harry ra tòa với dung nhan xinh đẹp, tái nhợt, khuôn mặt vừa u buồn vừa tổn thương, khiến cả thế giới phù thủy vì câu chuyện bi thương của vị anh hùng nhỏ này mà khóc muốn mù luôn.
Sau khi tin tức được phát hành, cửa chính ở số 12, Quảng trường Grimmauld gần như là phải chịu một hồi tai nạn, số lượng thiệp an ủi, hoa tươi, kẹo và những món quà nhỏ được gửi tới — Bộ Pháp thuật biết chuyện xảy ra buộc phải an bài mấy nhân viên công tác canh giữ trước cửa nhà Black, đề phòng dân Muggle chú ý một màn này — giống như các bà mẹ trên khắp thế giới trong lúc này không chút nào keo kiệt thể hiện tình thương của mẹ đối với Đứa-bé-sống-sót.
Narcissa là người đầu tiên chạy đến phòng khách nhà Black, mang theo một bao kẹo lớn, hôn nhẹ hai má Harry, chỉ vài giây sau đó, Harry thì thiếu chút nữa chết chìm trong cái ôm và nước mắt của bà Weasley.
Từ tai nạn thư cú ở Bộ Thi hành Luật Pháp thuật, giờ đã lan rộng ra khắp Bộ Pháp thuật, lan đến tận bàn làm việc của Bộ trưởng Fudge, vị Bộ trường mập lùn này còn đang phải sứt đầu vẻ trán với vẫn đề hình tượng chính trị của mình.
Nhưng Thứ trưởng cấp cao tóc bạch kim của Bộ pháp thuật thì giờ phút này lại ở trong Dinh thự Malfoy nhàn nhã uống cà phê, xem báo chí mà mỉm cười khoái trá — bởi vì lúc đầu ‘vô ý phát biểu’ phê bình ngài Bộ trưởng của mình trong sự việc lần này, hắn đã sớm bị ngài Bộ trưởng cho nghỉ phép mùa đông, cho nên vụ lùm xùm hiện nay đang lan rộng tới khắp cộng đồng phù thủy không hề liên quan tới Lucius Malfoy một chút nào — vốn là Thứ trưởng cấp cao của Bộ, kiêm quản lý Bộ Thi hành Luật Pháp thuật, việc kiểm soát Ngục Azkaban, Giám ngục đều nằm trong quyền hạn của Lucius, với sự việc lùm xùm hiện nay mang danh Thứ trưởng thì nhất định ngài Malfoy khó mà thoát được tội, nhưng mà hiện giờ, bệ hạ Lucius đã hoàn toàn thoát khỏi vụ lùm xùm này, còn nhận được thanh danh khá tốt — trong sạch.
“Đầu đạn này cứ để cho lão Fudge ngu xuẩn hứng đi!” Lucius vừa lòng buông tờ báo, từ túi áo lấy ra một cái danh sách, “Darte.”
Bụp — một tiếng, gia tinh xuất hiện bên cạnh Lucius, cúi thấp đầu, “Đa Tát, đợi chủ nhân ra lệnh.”
“Đem danh sách này đưa cho Sirius, nói cho cậu ta biết, những luật sư có tên trong đây đều là những nhân vật lợi hại có danh tiếng trong những vụ án dân sự, mời bọn họ tạo thành một đoàn luật sư, để ngài Black sử dụng cho tốt.”
“Vâng, thưa chủ nhân!” Gia tinh nhận lấy danh sách, ‘bụp’ một tiếng đi đến nhà Black.
Bệ hạ Lucius tự rót cho mình một ly rượu, bị Narcissa bắt gặp, bà đặt tờ báo xuống, không biết là giận hay là bất đắc dĩ, “Lucius, hiện giờ chỉ mới là buổi sáng thôi đó!”
Lucius nâng ly rượu, “Đừng làm mất hứng như vậy, Cissy quyến rũ của anh, em hẳn là nên chúc mừng người chồng thông minh, cơ trí của em lại tiến đến vị trí Bộ trưởng thêm một bước nữa rồi!” Hơn nữa, thậm chí việc gì cũng không cần làm.
Draco yên lặng xơi món trứng của mình, dùng khăn lau miệng, anh thừa nhận, từ sự việc lần này của cha, anh học thêm được một chiêu nữa.
Ngày thẩm vấn lần hai ở tòa án.
“Ông Black, ông nói trên đường đuổi theo cậu Potter đang đi mua thức uống cho ông thì thấy được bọn Giám ngục?”
“Đúng vậy. Hai tên.”
“Ông Black, ngày đó nhiệt độ ở khu vực đó là cỡ 29 độ, ông lại vừa mới chạy bộ xong, như vậy ông nhất định là rất mệt, rất khát nước?”
“Đúng thế.”
“Trong tay tôi có một phần báo cáo từ Bệnh viện Thánh Mungo kiểm tra về việc ở dưới điều kiện đói khát kèm theo nhiệt độ không khí cao, phù thủy có thể sinh ra ảo khác khác nhau…”
[Ông Black cho biết, ông chỉ cảm thấy phẫn nộ dưới cách biện hộ của Bộ Pháp thuật, bởi vì đứa con của người bạn tốt, cũng chính là con đỡ đầu của ông, cậu Harry Potter, suýt nữa là chết dưới cái hôn của bọn Giám ngục. A, hiển nhiên dựa theo lời biện hộ của luật sư của Bộ Pháp thuật, tựa hồ cho rằng ông Black đã nhìn nhầm rồi, do ông ta bị ảo giác dưới trời nắng nóng và sự khát nước mà nhìn nhầm bọn Giám ngục. Chúng ta đương nhiên công nhận báo cáo kiểm tra từ Bệnh viện Thánh Mungo là sự thật, có uy tín, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải thừa nhận một mặt khác là, báo cáo kiểm tra của Bệnh viện làm sao giải thích được một người sớm chiều ở chung với bọn Giám ngục hơn mười năm sẽ nhìn lầm Giám ngục Azkaban?
—— Rita Skeeter tại hiện trường tòa án thẩm vấn đưa tin]
Bộ Pháp thuật không thể không phái một lượng lớn nhân viên đi sàng lọc thư cú, đối với việc Thư Sấm nổ tung, gào thét vang vọng trong hành lang thì khá nhiều người trong bọn họ đã tập mãi thành thói quen.
Lần này phần thẩm vấn vừa kết thúc, phiên tòa lần hai này các thành viên trong bồi thẩm đoàn Wizengamot tiến hành giơ tay biểu quyết, mặc kệ đúng sai, tòa án một khi tuyến án thì đó chính là sự thật. Vì vậy, dân chúng bắt đầu tụ tập đông đúc bên ngoài Hành lang Vành tai, phần lớn trong tay bọn họ đều giơ cao những biểu ngữ, băng rôn yêu cầu Bộ Pháp thuật mau chóng thừa nhận sai sót của mình, đồng thời gửi lời xin lỗi của họ đối với Cậu Bé Vàng.
Đối với kết quả phán quyết cuối cùng, Lucius và Sirius đã thống nhất. Thật ra, Sirius cũng không cần Bộ Pháp thuật vì lần tấn công này mà đưa ra bồi thường tổn thất hay giải thích linh tinh gì cả, chính bản thân hắn còn hiểu rõ được — đối với chuyện thật sự xảy ra, giải thích căn bản là vô ích.
Thứ Sirius muốn chính là cho mọi người thấy bộ mặt xấu xa nhất của Bộ, đạp lên chân lão già khốn khiếp Fudge kia, khiến danh dự của lão bị bôi nhọ, tốt nhất là có thể khiến cho lão cút xéo, bỏ chạy lấy người — bởi vì ngoài chuyện Harry bị tấn công ra, còn có một nhân tố khách quan là theo như tin tức từ chỗ Hiệu trưởng Dumbledore thì tên Fudge ngu xuẩn kia không chịu tin tưởng Voldemort đã trở lại, cự tuyệt việc thay mặt chính phủ đưa ra lời cảnh báo mọi người về việc chú ý an toàn xã hội. Hơn nữa lão ta còn có xu thế liều mạng che dấu sự thật, điều này đối với những chiến sĩ đấu tranh với Voldemort thì thật bất lợi!
Cho nên, ngoài đủ loại nguyên nhân trên, Lucius vào cuối tuần sau ngày phán quyết đã tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ tại tư gia, mời các vị đức cao vọng trọng, có tiếng nói cùng với những thành viên trong Hội đồng Wizengamot có quan hệ thân thiết với mình, nhằm nêu lên những khó khăn, gian nan mà bọn họ sắp phải đối mặt. Tuy rằng hiện tại hắn đang trong thời kì bị buộc nghỉ phép đối với chuyện này muốn giúp cũng chả giúp được gì nhiều, nhưng chính phủ cho dù trăm ngàn không tốt, cũng không lo đến hình tượng trong lòng quần chúng, hơn nữa trước mặt là cục diện không ổn định như vậy, bao quanh bởi vụ tai tiếng, thế giới pháp thuật không thể bởi vì một kẻ lãnh đạo vô dụng mà phân tách thành những mảnh vụn. Cứ cho là trong chuyện này bọn họ đã sai, Fudge xử lý không tốt, nhưng mà việc ưu tiên vẫn là sự đoàn kết thì không cần phải đoạn tuyệt như thế, mọi thứ phải duy trì đại cuộc…chính là như vậy…
Vì thế, mở tòa án thẩm vẫn lần hai đã tuyên án —
“Hiện tại, về chuyện ông Black đâm đơn kiện Bộ Pháp thuật do sơ sẩy đã khiến cho cậu Potter ở khu vực Muggle gặp phải Giám ngục Azkaban, bắt đầu tiến hành giơ tay biểu quyết.” Bộ trưởng Bộ Thi hành Luật Pháp thuật, bà Amelia Suzanne Bones nói. “Ai cho rằng khiếu nại thành lập xin giơ tay…Bốn mươi sáu phiếu. Như vậy, ai cho rằng khiếu nại không thành lập, xin giơ tay — số còn lại là bỏ quyền.”
Bà Bones gật đầu, “Căn cứ số lượng 58 phiếu trên 46 phiếu, 7 phiếu trắng, việc khiếu nại của ông Black về việc Bộ Pháp thuật sơ sót khiến cậu Potter gặp được Giám ngục Azkaban ở khu vực Muggle — tội danh Bộ Pháp thuật lơ là nhiệm vụ — không thành lập!”
Phiên tòa xử án chấm dứt — là một đoàn đả kích trí mạng đối với phe không tín nhiệm chính phủ do Fudge cầm quyền.
[Thật sự lấy làm tiếc khi nghe tin ông Black cuối cùng vẫn thua kiện, nhưng trước khi mọi người phẫn nộ thì xin hãy nghe tôi nói một lời công bằng — nếu bọn họ có thể đem thần chú Thần Hộ mệnh của ông Black đổ lên đầu cậu Harry Potter, thậm chí vì vậy còn quyết định đuổi học, bẽ gãy đũa phép của Đứa-bé-sống-sót của chúng ta, thì còn có sơ sót gì mà không thể xảy ra?
Mọi người chớ quên, mười năm tù oan còn rành rành trước mắt chúng ta đó, đem một người anh hùng có thể nhận được Huy chương Merlin, Nhất đẳng, xem thành một tên Tử thần Thực tử ném vào ngục Azkaban, ngược lại, còn ban cho một tên phản bội ti tiện, một tên Tử thần Thực tử gian ác một Huy chương Merlin, Nhất đẳng — chúng ta đối với chuyện này không phải còn chưa hết giật mình hay sao?
— đối với kết quả phán quyết vạn phần tiếc nuối, Rita Skeeter tại hiện tường đưa tin]
Cả thế giới phù thủy đối với chính phủ Fudge vô năng và vô trách nhiệm sắp sửa nổ tung vì căm phẫn.
~*~
Lời chủ nhà: Mọi người cho biết ý kiến đi, muốn ta xả hàng 1 lần nhiều chương hay cứ y như cũ 1c/ tuần, hoặc có ý kiến gì mới hông? Đương nhiên là post nhiều chương thời gian để ta edit sẽ kéo dài ra và mọi người cũng dài cổ luôn, nhưng được cái lợi là mọi người đọc được 1 lèo.
*mong chờ mọi người cho ý kiến*
~*~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT