Quy tắc hành vi thứ hai mươi tám của Slytherin: học hỏi gánh vác trách nhiệm, có nghĩa là không được trốn tránh

Hiện tại Harry mới bắt đầu hiểu được ưu thế khi xuất thân từ gia tộc phù thủy cổ xưa, bên người Draco luôn luôn có vô số đồ vật pháp thuật tinh xảo, đối với việc giám thị nhà vệ sinh nữ ở lầu hai, mấy đám bụi cát mà cậu ấy rắc ở cửa nhà vệ sinh nữ chính là thứ mà cậu ấy đã từng dùng ở chỗ con chó ba đầu Fluffy hồi năm nhất. Bất cứ kẻ nào xông vào thì đồng hồ cát liền báo động cho bọn họ biết.

Bất quá thẳng đến lễ Giáng Sinh, đồng hồ cát chỉ báo động một lần, chờ lúc Draco đem Bản đồ Đạo Tặc ra xem xét hành lang lầu hai thì chỉ thấy cô con gái nhỏ nhất nhà Weasley đi đến cuối hành lang, dường như cô ấy chỉ đi ngang qua thôi.

Nhưng cũng bởi vì lần này ‘may mắn’ sợ bóng sợ gió một hồi, khiến cho Draco phát hiện cho dù không cần đồng hồ cát cảnh báo anh cũng có thể cảm giác được động tĩnh của đám cát truy tung, Harry cũng cảm giác được y như vậy, “Mình nghĩ nguyên nhân có thể là vì khế ước Hogwarts. Chúng ta lấy máu tươi ký kết, đồng ý cả đời là người bảo vệ nó, chắc là tòa lâu đài cho chúng ta một chút…A, đền đáp?” Harry suy đoán, Draco cũng đồng ý với ý kiến này, bất quá thật đáng tiếc, không ai có thể đọc được cái khế ước kia, cho nên về chuyện này rốt cuộc là có quan hệ ra sao bọn họ cũng không biết.

Về việc không biết trong khế ước có việc ‘tòa lâu đài cung cấp một số quyền hạn cho người bảo vệ’ hay không, Draco có chút tiếc nuối, Harry lại chẳng hề quan tâm, việc bảo vệ an toàn trường học không thể xâm phạm chỉ là vì bọn họ tôn trọng và tin tưởng Salazar, cũng là vì dựa trên tinh thần can đảm gánh vác trách nhiệm của Slytherin, lúc ký kết khế ước, vốn cũng không trông mong gì về việc được đền đáp!

Mặc kệ là làm người bảo vệ Hogwarts cũng được, làm người hầu hay chủ nhân của tòa lâu đài cũng được, ngồi ở đây tòa lâu đài như hiện ra trước bọn họ, về vấn đề thận phận người mở ra mật thất thì lại không thể tra ra, nhưng Bản đồ Đạo Tặc cũng đã bù lại. Có thể bày ra lớp giám thị hoàn hảo như vậy, bọn họ cũng phải biết ơn con ma điên điên khùng khùng Myrtle Khóc Nhè làm nhà vệ sinh này trở nên hoang vắng không có người dùng.

Sau đó, phải nói rằng hơi thất vọng, gần đây không có xảy ra thêm một cuộc tấn công nào nữa, ngày qua ngày gần như bình thản, cho đến một ngày một tin tức được thông báo ở Đại Sảnh.

“Câu lạc bộ đấu tay đôi? Nghe thật ngầu!”

“Ah, có lẽ là giáo sư Flitwick,” Zabini vẫn là kẻ thám thính tin tức, “Tôi nghe nói hồi đó thầy ấy cũng từng là một cao thủ đấu tay đôi!”

Draco nhíu mày, vẻ mặt giả cười, “Hoàn toàn chẳng có tài suy đoán gì hết.”

“Hoàng tử điện hạ có ý kiến gì sao?”

“Cậu khi nào thì thấy giáo sư Flitwick lãng phí thời gian vào việc tụ họp dư hơi này ngoài lớp Bùa Chú hả? Rõ ràng câu lạc bộ này…” Draco dùng ánh mắt đảo qua cả Đại Sảnh đang hưng phấn không ngừng, “chỉ đang có ý thay đổi không khí chán nản âm u của trường học thôi.”

“Người nào e sợ thiên hạ không loạn?”

“Người nào thích đi khoe khoang xung quanh?”

“Đó rõ ràng chính là Lockhart đầu xoăn ở lầu ba nha!” Cặp song sinh Tấn thủ của nhà Gryffindor ở phía sau đồng thanh.

“Thật sao?”

“Có thể cá cược một galleon.” Draco giả cười.

Ah, không. Năng lực tiên đoán của Hoàng tử Slytherin, hay còn gọi là phân tích logic sau đó đưa ra kết luận, trải qua rất nhiều lần kiểm chứng đều không có sai, Slytherin là xuôi theo chiều gió, Zabini đâu có ngu mà đi cá cược với cậu ta đâu.

Harry cũng nhanh chân chen vào, “Draco, nếu cậu còn có thể tiên đoán được tên kia ở câu lạc bộ rơi vào tình trạng thê thảm, mình thậm chí nguyện ý cược mười đồng galleon.” Cậu thật sự chịu không nỗi việc mỗi lần lên lớp tên kia rõ ràng là cố ý kiếm chuyện, gần đây nhất là khi giảng về cuốn ‘Lang Thang Cùng Người Sói’ lại gọi cậu lên diễn vai người sói, Harry trên lớp ba tiếng liên tục đều tru lên, sau đó vẫn là Draco cho cậu thuốc nước đau họng.

“Ah, đương nhiên, tôi có thể đoán được!” Draco tiêu chuẩn cười để lộ tám cái răng.

Hai anh em Tấn thủ tóc đỏ nhà Gryffindor thò đầu qua, “Nếu chúng tôi có thể đảm bảo cho nguyện vọng của cậu thành sự thật…”

“Harry, vì thế cậu có ý định mua một cái bảo hiểm hay không?”

“Hai lớp bảo hiểm.”

“Giá cả vừa phải,”

“Có bảo hành.”

“Thậm chí thời hạn có thể kéo dài đến sau lễ Giáng Sinh.”

“Trả một lần, chúng tôi có thể tặng thêm một tháng ưu đãi.”

“Thủ tục mua bán đã xong!” Harry dứt khoát quyết định.

Đi về phía bàn ăn Slytherin thì Draco bắt đầu lời tiên đoán, “Harry, chỉ cần cậu đem chi tiết việc Lockhart chèn ép cậu ở trên lớp viết thư kể cho cậu Sirius nghe, tôi dám cá Sirius sẽ vui vẻ cho cậu một trăm galleon vàng để cho tên ngu ngốc kia thuận lợi ở Bệnh Thất đến hết năm học, sau đó bỏ chạy lấy người.”

“Thật không?” Mắt Harry sáng lên, chơi khăm một tên giáo sư ngu ngốc, việc này đúng là trò đùa ưa thích của chú Sirius, “Bây giờ ta sẽ lập tức đi tìm hai Tấn thủ nhà Gryffindor đó để đặt hàng, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ tận sức mà khiêu chiến với quyền uy của Bà Pomfrey, nhất định phải làm cho tên kia vĩnh viễn nằm ở Bệnh thất!” Harry hùng hổ nhảy dựng lên, vừa xoay người quay đầu lại, ‘bộp’ — trực tiếp nhào vào trong lòng một người.

Một bóng đen trước mắt cùng với mùi thảo dược vĩnh viễn không tiêu thất, Harry nhắm mắt lại đoán cũng biết đáp án là ai!

Chết chắc!

Viện trưởng Snape nhất định vừa rồi đã nghe được kế hoạch của bọn họ, Harry bám chặt lấy vạt áo trước của giáo sư, có chết cũng không buông, cậu thật sự rất sợ. Nhưng lúc này cậu cứ muốn chôn mặt mãi vào lớp áo chùng đen kia cũng không được.

Xà vương đem con sư tử nhỏ mắt xanh đội lớp da rắn phụng phịu từ trên người mình xách ra, lạnh lùng liếc mắt qua bọn họ một cái, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút, nhưng có thể là do bản thân Harry bị hoa mắt, vậy của giáo sư Snape nói với giọng trầm thấp trước sau không đổi, “Chú ý hành vi cử chỉ của mình, học sinh Slytherin không phải là con đại tinh tinh Tây Phi hấp ta hấp tấp.” Nói xong, giáo sư đi nhanh về phía bàn dành cho giáo sư.

Draco cười vui vẻ, “Tôi dám cá, Viện trưởng Snape của chúng ta đang kỳ vọng màn biểu diễn phấn khích của chúng ta đấy.”

Kết quả là khi ở câu lạc bộ đấu tay đôi, người thứ nhất háo hức biểu diễn chính là giáo sư Snape.

Cuộc đấu tay đôi diễn ra trên sân khấu, giáo sư Snape đứng yên tại chỗ thậm chí thân hình cũng chưa động, trực tiếp ra tay một cái bùa Giải Giới gọn gàng tước đũa phép và xóa sạch nụ cười đang chói lọi trên mặt Lockhart. Các nữ sinh ở dưới kinh hô, các nam sinh thích thú, sau đó Lockhart chật vật leo xuống mấy bậc thang, liền buông tha việc biểu diễn trên sân khấu, trực tiếp giúp mọi người chia tổ để tập luyện.

Hiển nhiên là sau đó quang cảnh loạn thành một đống hỗn độn!

Trong phòng bùa chú bay loạn xạ, bùa chú bay loạn không kiểm soát bắn trúng nhiều người.

“[Núi lửa phun trào —]”, một cái bùa chú vọt qua được nửa phòng, trên đường lướt qua hai tổ học sinh đang luyện tập, đánh thẳng lên người giáo sư Lockhart.

“Thực xin lỗi, thưa thầy, con bị trượt tay…” Cách đó xa xa nơi cặp sinh đôi đứng một người đã lẩn đâu mất, người còn lại thì đứng gãi đầu giải thích.

“Chỉ được sử dụng thần chú Tước vũ khí thôi các trò,” một mục ghẻ đo đỏ nhanh chóng nổi lên trên mặt giáo sư Lockhart, “Chỉ dùng thần chú Tước vũ khí…”

“[Expelliarmus——]”

Một tia sáng màu đỏ phóng tới, trực tiếp đánh bay giáo sư Lockhart. Chỉ dùng thần chú Tước vũ khí, Draco nâng đũa phép ngang ngực, hơi hơi cúi đầu, tư thế quyết đấu thật chuẩn.

“Thật có lỗi, thưa thầy,” Harry thật vô tội nhìn về hướng Viện trưởng của mình, “Là con đã né ra, chắc là con được né tráng công kích, phải không ạ?”

Giáo sư Lockhart từ trong một góc vừa mới đứng lên…

“[Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng vòng ——]” (Tarantallegra)

“A, thực xin lỗi thưa thầy, con hồi nãy mới bị té…Thầy mới nói…chỉ được dùng thần chú Tước vũ khí sao ạ?” Là một rắn nhỏ khác của Slytherin.

“[Expelliarmus——]” Lúc này là tiếng của Cậu Bé Vàng nhà Slytherin, vốn không phải cố ý, nhưng không may lúc phóng ra câu thần chú thì bị Zabini ở phía sau đụng phải.

“Đó chỉ là sự cố thôi, thưa thầy.” Zabini không hề xin lỗi chỉ giải thích với Viện trưởng của mình.

Slytherin luôn là một học viện đoàn kết, thông minh, giảo quyệt lại cực kỳ thích bao che khuyết điểm của nhau, kết quả là…

Còn Gryffindor là học viện luôn luôn là học viện hay làm náo động, gây họa, ham vui và thích giúp đỡ kẻ yếu, kết quả là…

Cuối cùng, chính giáo sư Snape có lòng hảo tâm dùng bùa Dịch chuyển đem giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám – người chủ trì câu lạc bộ đấu tay đôi đã bất tỉnh nhân sự, trôi nổi đến Bệnh Thất, mà mười đồng galleon vàng của Harry xài thiệt là đúng chỗ, ít nhất thì lúc cậu và Draco về nhà cùng chú Sirius đón Giáng Sinh cùng nhau thì môn Phòng chống đều do giáo sư Snape dạy thay.

Đúng là thu hoạch lớn — ngoài trừ lúc trên lớp, vẫn là đồng hồ bảo thạch trong Đại Sảnh thu hoạch được nhiều nhất.

~*~

Gia tộc Black chính là cổ xưa cao quý nhất, Draco đã nói thế, lúc ấy chú Sirius phát ra tiếng khịt mũi kinh thường, mà lần đầu tiên Harry bước vào ngôi nhà của dòng họ Black cổ xưa cao quý thì nó đã bị tro bụi phủ đầy cùng với nhiều dấu vết đáng sợ, liền cảm thấy mình như đang đi vào hầm mộ.

“Si-ri-us!” Draco dùng sức la lên, không hề nghi ngờ nơi đây hoàn toàn không phù hợp với một Malfoy luôn luôn ngăn nắp không hề dính một hạt bụi nào.

Sirius nhún nhún vai, “Chú là tên nghịch tử bị mẹ mình trục xuất, chú nghĩ chắc là cái nhà này có chút không thích chú.” Sirius xua bọn họ đi khỏi nơi cửa chính đáng sợ kia, tiếp tục đi vào trong.

“Sao cậu còn không đẫn đường…” Draco bất mãn hừ nhẹ, “gia tinh của nhà Black đâu rồi?”

Vẻ mặt Sirius bi thảm chỉa chỉa chính mình, “Ở chỗ này!”

Bọn họ rẽ vào một căn phòng bình thường không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ, thậm chí đã có một cây thông Nô-en xinh đẹp được đặt sẵn ở bên trong, “Các con tuyệt đối sẽ không biết chú đã tốn bao nhiêu sức lực bởi vì căn phòng này, còn thêm mấy phòng ngủ ở trên lầu…A, để chú giới thiệu cho các con, Remus Lupin.”

Draco cười như không cười nhìn thoáng qua Sirius, sau đó quay sang tên người sói có tình trạng sức khỏe không được tốt lắm lễ phép gật đầu, “A, rõ ràng là ngài Moony của cậu mà! Draco Malfoy, rất hân hạnh được biết ngài.”

Draco lễ phép hơi là lạ, về Harry khi thấy được gương mặt quen thuộc dưới lớp tóc màu nâu nhạt thì trong lòng liền cảm thấy có hảo cảm, khi cặp mắt nâu với ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cậu thì cậu đã biết chú ấy nhất định sẽ giống với cha đỡ đầu Sirius thân yêu, cùng là bạn học tốt nhất của ba mình, “Remus Lupin, con đã thấy chú ở trong hình!” Harry kích động nhào qua.

Không tính đến tình trạng nhà cũ ‘tồi tàn’ của gia tộc Black, trong lễ Giáng Sinh cũng không có nhiều người đến thăm hỏi, mà chú Sirius thì rõ ràng còn chưa có chuẩn bị đầy đủ tâm sinh lý để giao tiếp xã hội, chú cũng định là sẽ đón một kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh yên bình, ấm áp mà thôi, thật ra chỉ cần nhóm Gryffindor không để ý đến, từ trước đến nay Slytherin thích yên tĩnh sẽ không đối với việc này mà cảm thấy bất tiện.

Nhưng mà liếc mắt cũng biết là điều kiện sinh sống không được ổn, mùi bụi bẩn, ẩm mốc lúc nào cũng vờn quanh ngôi nhà không thể biến mất được, ngoại trừ một cái sảnh nhỏ ngoài trời sạch sẽ biến thành nơi dùng để ăn uống cùng với hai phòng ngủ đã được dọn dẹp từ trong ra ngoài, thì những nơi còn lại giống như một cái bãi rác thực sự không thể sống được, đầy bụi bẩn cùng những con côn trùng, kí sinh vật. Ở trong điều kiện sống như vậy, Draco có thể chịu đựng được là bởi vì sự hấp dẫn của những đồ dùng độc đáo trong nhà Black cổ xưa cao quý, thậm chí chúng còn khiến Draco không để ý đến điều kiện sống bất tiện. Bất quá cũng phải nói đến, cuộc sống bất tiện chỉ là đối với người khác, còn về phần Draco thì đã được lão gia tinh Kreacher miệng mồm đầy những lời chửi rủa, nhục mạ đang hết sức tận tâm mà hầu hạ.

“Cậu chủ Malfoy, có việc gì cần phân phó cho Kreacher không?” Lão gia tinh sau khi dâng lên cà phê nóng, cực kỳ cung kính cúi đầu trước Draco.

“Không có, ngươi làm tốt lắm.” Draco nhìn thấy bồn phía đều là những kệ sách cao tới trần nhà được làm bằng gỗ, “Thư phòng này chứa đựng vinh quang gia tộc Black đã mấy thế kỷ qua, lại để cho đóng bụi thật là lãng phí một chút cũng không hiểu được tâm huyết của tổ tiên nhà gia tộc Black, ắt hẳn lúc nào cũng nên giữ gìn vệ sinh sạch sẽ chứ, đây cũng là nhiệm vụ cơ bản nhất của một gia tinh, tôi chỉ hy vọng mình làm hết sức mình để giữ cho nơi này không bị hư hại.”

“Vâng, Kreacher sẽ giữ gìn vinh quang cùng truyền thống của gia tộc Black, sẽ không để cho gia tộc Black hổ thẹn.” Lão gia tinh bị chỉ trích lộ ra bộ dạng xấu hổ, nó bưng cái khay đi ra ngoài, trên miệng còn luôn than thở không ngừng, “Kreacher sẽ không để cho tên nghịch tử kia, tên sinh vật không phải người, còn có tên nhãi máu lai làm bẩn nơi đây, a, nó cả đời phục vụ tại ngôi nhà của dòng họ Black, thế nhưng hiện tại lại chứa đầy hạng người đê tiện vô sỉ này…Nó nghĩ nữ chủ nhân sẽ…nữ chủ nhân đáng thương của Kreacher …”

Draco sau khi quét qua một vòng phòng sách của gia tộc Black, cuối cùng quyết định cả kỳ nghỉ đều mọc rễ ở trong này, không thể không nói ghi chép về những nghiên cứu của Salazar vô cùng phong phú đáng để nghiên cứu miệt mài, mặc dù Salazar không lưu lại bộ sách quý giá của ông ta nhưng ông ta đã để lại những suy đoán và ý tưởng của mình về pháp thuật, điều đó giúp Draco mở ra một cánh cửa tri thức mới mẻ còn hơn việc ném cho cậu một phòng đầy sách dày cộm.

Bởi vì ý tưởng chiết xuất pháp lực đã rơi vào đường cùng cũng đã lâu rồi, cho nên Draco càng tập trung chuyên chú vào tờ giấy ghi lại về việc nghiên cứu pháp thuật của Salazar, có vài ý tưởng hiện tại đã được chứng minh là không thể thực hiện được, nhưng vẫn có nhiều ý tưởng sáng tạo mới mẻ, tỷ như Salazar đưa ra giả thuyết về mối liên hệ giữa pháp thuật và linh hồn, sách của Salazar còn đề cập tới một số phương diện mà trong thư viện trường và thư viện của gia tộc Malfoy đều không có nói đến. Thêm vào đó những tài liệu này lúc trước anh còn không biết cất ở đâu thì hiện giờ anh đã phát hiện được một nơi tốt để cất giữ rồi.

Draco khoái trá ở trong thư phòng bắt đầu hành trình tìm kiếm sách của mình. Trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, anh có nhiều thời gian, dù sao thì ở bên kia là gia đình Gryfffindor đoàn viên vậy còn ở đó làm gì, vì thế con rắn nhỏ Slytherin rất hiểu chuyện, tìm nơi tràn ngập khí tức Slytherin mà làm việc của mình.

…..

Đồng hồ và cái bụng trống trơn, hai thứ này đã nhắc nhở Draco đã đến giờ ăn tối, Draco đặt cuốn sách cổ trên tay xuống, cất đi ghi chép của Slytherin, rồi đi đến cửa thư phòng, vừa mở cửa ra thì đã nghe thấy âm thanh ồn ào chói tai khiến lỗ tai cũng ù đi, nghe giống như tiếng còi báo động của Bộ Pháp Thuật vậy, Draco bị hù dọa đến sửng sốt, “Chuyện gì vậy?”

Remus từ phòng bếp vội vàng chạy ra, trên người còn mặc tạp dề đi đến bên cạnh cậu, “Nhất định lại là Harry không cẩn thận…”

“Đồ cặn bã nghịch tử kia! Mối sỉ nhục của gia tộc Black! Đồ tạp chủng, súc sinh, lũ quái dị! Mau cút khỏi đây! Đừng làm bẩn nhà của tổ tiên gia đình ta ——”, Draco từ hành lang đi ra vừa lúc nhìn thấy người đàn bà tóc đen đội mũ đen trong bức họa trên tường hét chói tai, từng câu một nhanh chóng tuôn ra.

“Câm miệng, câm miệng lại!” Sirius từ phòng bên cạnh lao ra, một tay kéo Harry về, người bị rống đến choáng váng, còn đang liều mạng cúi đầu giải thích với bức họa, sau đó dùng thanh âm còn lớn hơn rống trả, lại cùng hợp lực với Remus đem màn che bên cạnh che lại…

“Đồ phá gia chi tử! Nghiệt chủng! Cút khỏi đây…”

Cuối cùng cũng kéo màn che lại được, giọng nói liền biến mất.

Harry nơm nớp lo sợ dựng dậy chỗ đựng ô, chớp chớp cặp mắt xanh biếc, “Con suýt nữa bị vấp té nên con thuận tay bám lấy…Con không có cố ý đâu.”

Sirius không có trách Harry, ngược lại còn thấy áy náy vuốt tóc Harry, Remus vỗ vỗ vai của bọn họ, khoái trá tuyên bố, “Cơm tối sắp xong rồi.”

Toàn bộ đều đi vào phòng bếp, Draco thật sự nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm bức họa bị màn che phủ kia, lão gia tinh Kreacher bi ai đi qua cậu, trên miệng còn đang than thở, “Làm ngôi nhà của gia tộc Black bị ô uế chính là tên nghịch tử, gã người sói cùng với tiểu tạp chủng kia…”

Cho dù tay nghề nấu ăn của Remus không tồi nhưng khoảng cách tới chữ “ngon” vẫn còn kém mấy bậc, vậy thì càng không cần so sánh với trình độ chuyên nghiệp của gia tinh. Hơn nữa lão gia tinh sau khi nhận ra thân phận của Draco thì bắt đầu toàn tâm toàn ý xuất ra tất cả tuyệt kỹ nấu ra một bữa tối tinh tế phù hợp với thân phận cậu chủ nhỏ nhà Malfoy.

Bất quá, đáng tiếc chính là chỉ có một phần.

Draco không đợi Harry lộ ra biểu tình bất mãn hay ủy khuất liền trực tiếp đem đổi chỗ hai món ăn, “Kreacher, ngươi nhất định không chỉ chuẩn bị có nhiêu đó thôi, đúng không?”

Kreacher tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng để khách đói bụng thì không phải là cách đối xử của gia tộc Black đối với khách, cho nên rất nhanh sau đó trước mặt Draco xuất hiện chén đĩa trên viền có trang trí bông hoa điểm xuyến cho hai tiểu ngưu màu trắng đối xứng nhau, đựng pho mát cùng súp nấm gà.

Sirius đáng thương nhìn về thức ăn trong mâm của hai đứa nhỏ, tuyệt vọng nhìn mặt Draco, cuối cùng phát ra tiếng nức nở ‘ai ya’ cắn vào miếng đậu phụ trong món súp khoai tây do Remus nấu. Remus thiện lương thật ra không biết đây là một loại mạo phạm, hiện tại hắn rất vui mừng và thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Kreacher nguyện ý tận tâm chăm sóc hai đứa con như vậy là tốt rồi…Bất luận có phải là vì tác dụng của danh hiệu Malfoy hay không, hai con còn đang trong giai đoạn phát triển mà.” Hắn không thể để cho hai đứa nhỏ đang ở độ tuổi phát triển ăn cơm thiếu chất dinh dưỡng, nhất là Harry vẫn còn thấp hơn so với các bạn cùng tuổi, trong trí nhớ của hắn, cho dù là Lily thì lúc này cũng cao hơn Harry.

“Ưm…” Draco đề nghị, “Nếu ngày mai hai chú có thể mang bọn con đi Hẻm Xéo để mua sắm quà Giáng Sinh thỏa thích, có lẽ con sẽ nghĩ đến việc thay đổi cái nhà cũ kỹ này một chút.”

Sirius đảo mắt, “Con định làm gì?”

“Bí mật.” Draco cắt một miếng thịt nhỏ, cắn một cái, cảm thấy cực kỳ tươi ngon. Sau khi chịu đựng tay nghề của Remus, anh vui mừng vì chính mình đã thành công khiến Kreacher thay đổi thái độ.

Sáng hôm sau, Sirius liền lôi theo Remus nhanh chóng chạy tới Hẻm Xéo, hơn nữa trước khi đi còn thề thốt cam đoan chưa tới trời tối bọn họ sẽ không trở về. Dù sao mặc kệ Draco muốn làm chuyện gì, nhưng rõ ràng là nó không muốn có người ở đó, nhưng thêm vào đó hắn cũng đâu cần phải quan tâm miễn sao khiến cho Kreacher có thể thành thành thật thật dẹp dọn phòng, nấu cơm, giặt quần áo …thì đều khiến Sirius thấy vui vẻ.

Còn hơn chờ đợi tại nơi này đã tràn ngập mùi ẩm mốc của hầm mộ, Harry cũng muốn đi theo tới Hẻm Xéo sáng sủa náo nhiệt, bất quá bị Draco xách từ cửa trở vô, “Cậu không thể đi!”

“Vì sao vậy?”

“Chút nữa còn phải nhờ cậu cứu tôi!” Draco cười xấu xa.

Con mèo đen nhỏ Harry khẩn trương đến lông cũng dựng đứng cả lên, giọng nói run run, “Cậu muốn làm gì?”

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play