Quy tắc hành vi thứ mười bảy của Slytherin: chúng ta không phạm quy tắc, chúng ta chỉ lợi dụng quy tắc.

Draco ngồi trong Phòng Cần Thiết, phối phương Độc dược đang bị nắm chặt trong bàn tay hơi tái nhợt của anh phải thông qua mật ngữ mới có thể hiện ra, một mực nhìn chăm chú, kỳ thật phối phương sớm đã tồn tại ở trong đầu — đây là Độc dược tà ác nhất mà anh gặp được trong cả hai đời cộng lại, hơn nữa trong quá trình chế tạo cũng yêu cầu người pha chế trả một cái giá nhất định, không hề nghi ngờ, giới phép thuật không thể làm trái nguyên lý trao đổi ngang bằng của Morgan: chỉ có thể trả giá ngang nhau mới có thể có được kết quả mà mình muốn.

Kỳ thật toàn bộ những câu thần chú trong cuộc sống hằng ngày cũng cần trả giá, chẳng qua cái giá của nó thực thấp, chỉ cần bù lại là được vì phép thuật trong cơ thể phù thủy có thể phục hồi, mà nguyền rủa tà ác cường đại thì cần trả giá chân chính, tỷ như Avada Kedavra, chỉ có vứt bỏ lương tri, xé rách tâm can mới có thể thi triển ra câu thần chú tà ác, cho nên ‘Lời nguyền Giết chóc chuyên dụng’ của Chúa tể Hắc ám kỳ thật không phải ai cũng có thể làm theo được. Kiếp trước bản thân cho dù cố gắng thi triển một câu Crucio mà cũng không thành công, bởi vì ngay lúc đọc câu thần chú kia lên, anh liền cảm thấy ghê tởm!

Draco nhìn phối phương giống con rắn độc trong tay, muốn chế tác thành công phương thuốc này có lẽ anh cũng phải trả một cái giá thật lớn, mà đối với phụ thể của Chúa tể Hắc ám, Độc dược này có thể tạo thành vết thương trí mạng hay không thì Draco cũng không thể nói chính xác, nhưng anh đã không còn lựa chọn nào khác. Cuối cùng, Draco tập trung suy nghĩ, sau đó dứt khoát lấy ra chiếc vạc từ trong không gian của hòm thuốc, bất luận kẻ nào, dám can đảm thương tổn tính mạng cùng tôn nghiêm của Malfoy, đều phải bước qua thi thể của Rồng.

Draco bắt đầu ở Phòng Cần Thiết pha chế Độc dược bị cấm nếu sử dụng trên thân người đủ cho anh vào Azkaban cả đời, trong quá trình pha chế tốn hết sáu buổi tối vẫn chưa xong. Trong sáu ngày này, Draco cơ hồ mỗi ngày đều cần nhờ Thuốc Giảm Đau, Thuốc Tăng Lực cùng với Thuốc Bổ mới có thể bảo trì trạng thái bình thường để lên lớp, nhưng Harry vẫn chú ý đến những ngón tay ngày càng lạnh băng của anh, cũng may đã bị anh nói qua loa cho xong.

Sau đó, tới thứ Bảy.

Ánh mặt trời ló dạng, sắc mặt Draco đã đỏ đến trình độ không bình thường, đôi môi tím tái còn hiện màu đen, sau đó anh run rẩy dùng hai tay nâng lên một bình lớn độc dược ổn định đã chuẩn bị từ trước uống vào, bắt buộc thân thể nằm thẳng trên sàn nhà, thật lâu sắc mặt với khôi phục về mức bình thường, nhìn về phía thành phẩm cuối cùng, chất lỏng màu đỏ ẩn hiện tia hắc ám, Draco cẩn thận đặt nó vào chỗ sâu nhất của hòm thuốc, dùng mật ngữ niêm phong cất vào kho.

Dùng một câu thần chú Ẩn thân, không một tiếng động trở về tầng hầm Slytherin, Phòng Sinh hoạt chung không có một bóng người, lửa than cháy cả đêm vẫn chưa hết, tới phòng ngủ, màn giường của Harry vẫn nặng nề che phủ, cậu ấy còn đang ngủ, trên giường mình câu thần chú thế thân vẫn chưa mất đi hiệu lực, hết thảy vẫn giống như mấy ngày trước, không ai phát giác anh đi vắng.

Tốt lắm.

~ * ~

Ngay trong mấy ngày Draco pha chế Độc dược cũng bắt đầu khôi phục tinh thần cũng thể lực bị hao tổn quá lớn trong mấy ngày đó thì Harry luôn luôn thần thần bí bí cùng bác Hagrid thư từ qua lại, con cú tuyết Hedwig thích làm nũng với cậu ấy cơ hồ mỗi sáng đều đến bàn dài của Slytherin truyền tin, sau đó cùng Harry chia nhau hưởng lợi những thứ trong mâm của cậu ấy.

Ngày hôm nay.

“Draco,” dùng xong tiệc tối trong Đại Sảnh, Harry liền mang vẻ mặt như giấu báu vật giữ chặt anh, “Buổi tối chúng ta mặc Áo Tàng hình đi đến chòi của bác Hagrid đi.”

Draco liếc nhìn cậu một cái, trong lòng hiểu được đại khái là ngày trứng rồng nở, anh đem cậu ta kéo vào phòng ngủ, “Tôi có thứ này cho cậu.”

“Là cái gì?”

“Quà.” Sẽ không che giấu bí mật với mình, ah, còn có trợ giúp mình.

“Bắt đầu từ thập niên 90 của thế kỉ 18, người tốt nghiệp hàng năm của Hogwarts đều có niên giám tốt nghiệp thuộc về riêng họ, do thư viện cất giữ, tôi tra được cha mẹ cậu tốt nghiệp vào năm 1978, nếu là học sinh bình thường sẽ không có cách, bất quá may mắn chính là, bọn họ từng là Huynh Trưởng…”

Theo như lời Draco, tim Harry đập càng lúc càng nhanh, cậu không biết Draco ám chỉ cái gì, nhưng nhất định sẽ không làm cho cậu thất vọng.

Draco từ quyển bút ký lấy ra một tờ giấy có chút cũ nát, “Huynh Trưởng sẽ có ảnh chụp chung được sử dụng trong niên giám.”

Tâm Harry, ở thời điểm này bay lượn.

Tờ giấy là một trang sách được xé ra, bên trên có một bức ảnh chiếm hết phân nửa, Harry vừa liếc mắt liền nhìn thấy cha mẹ của mình, bọn họ mặc đồng phục Gryffindor sạch sẽ, thắt cà-vạt sọc đỏ vàng, với khung cảnh là tòa thành Hogwarts kèm thoe vô số cờ tung bay cùng một góc sân bóng Quidditch, ánh nắng tươi sáng, hoa cỏ đưa hương.

Bọn họ đứng ở đó hướng về cậu mỉm cười, vẫy tay, cha vẻ mặt sáng lạn, mẹ dịu dàng như nước. Ở phía sau bọn họ, Harry thậm chí có thể thấy có học sinh đang nỗ lực gây chuyện: một nam sinh tóc đen vô cùng anh tuấn ở cách khung ảnh mấy bước đang cố gắng ném giấy màu rực rỡ hoặc là phấn của gia tinh về phía cha mẹ, làm cho khung cảnh càng giống một hồi hôn lễ, mà một nam hài có đôi mắt màu rám nắng liền tiến lên gõ đầu cậu ta sau đó túm cổ áo cậu ta lôi ra bên ngoài…

Không có thứ gì còn trân quý hơn thứ này!

Harry nhìn chằm chằm hình ảnh có chút phai màu, kích động đến nói không nên lời.

“Cám ơn Draco! Cám ơn…” Harry nói với Draco rất nhiều lần cám ơn, nhưng lúc này đây, cậu bay đến trong ngực của cậu ấy.

Sau đó, bọn họ không dùng thần chú biến hình, mà thực nghiêm túc hào phóng đặt mua một khung ảnh thạch anh thanh lịch, sau đó đem bức ảnh ở trên trang giấy gần như nát vụn đặt vào. Thẳng đến lúc này Harry mới phát hiện: Draco vì cậu xé một quyển sách có từ mười mấy năm trước trong thư viện, tuy rằng Draco đã giải thích qua cậu ấy dùng Bùa Phục Chế làm lại một tờ khác, nhưng nếu để Pince phu nhân biết chuyện này tuyệt đối sẽ giết bọn họ! Mà Harry nghi hoặc chính là, nếu Draco có thể dùng Bùa Phục Chế tu bổ lại, vì cái gì ngay từ đầu không dùng Bùa Phục Chế, cho cậu một bản sao?

Nhưng nói như thế nào, kia cũng là một ngày khó quên giữa Harry và Draco, Harry có được tấm hình của cha mẹ, mà Draco thì chiếm được con Rồng của mình.

Đúng vậy, được rồi!

Tiểu độc xà gian trá, giảo hoạt, bụng dạ khó lường từ sớm đã có ý đồ ngay lúc Rồng đen Na Uy phá xác, vô cùng dụng tâm hiểm ác chiếm lấy địa hình có lợi bảo đảm chắc chắc ánh mắt đầu tiên của con rồng liền nhìn thấy mình.

“Mình nghĩ, nó đem cậu trở thành mẹ.” Hermione nhìn thấy Hoàng tử Slytherin luôn luôn cao quý hoàn mỹ lần thứ mười môt chật vật dập tắt lửa trên người lại vẫn là một bộ dáng ngọt như đường, nhịn không được mà trêu chọc anh.

Hermione đã thuộc hàng ngũ được mời đến để ‘có thể tận mắt nhìn thấy thời khắc rồng con phá xác vĩ đại’, vốn theo như quan hệ mà nói, Zaibini và Pansy luôn luôn cùng Harry ở chung tốt đẹp cũng nằm trong hàng ngũ được mời, bất quá từ lúc bắt đầu họ liền sôi nổi kiếm cớ thoái thác việc Harry mời đi tiếp xúc một người có nửa dòng máu người khổng lồ với địa vị không khác người hầu, Slytherin có thành kiến đối với bác Hagrid cũng tương tự vậy, cho nên Harry liền chặt đứt ý nghĩ này.

Tuy rằng Draco luôn luôn không để ý thân phận của bác Hagrid (là kỹ xảo biểu diễn của anh quá tốt), nhưng anh luôn bề bộn nhiều việc, cho nên bình thường đến chỗ Hagrid làm khách chỉ có Harry và Hermione là thật tình thích Hagrid. Chuyện lớn như vậy làm sao Harry có thể không báo cho Hermione biết đây?

Hermione sờ sờ cánh rồng con, dù sao không phải ai cũng có cơ hội có thể đụng chạm đến cánh rồng. Nhưng hưng phấn qua đi, Hermione nữ vương bắt đầu lo lắng vấn đề thực tế, “Hagrid à, bác tính toán chăm sóc nó thế nào?”

“Nobert, tên nó là Nobert.” Hagrid uốn nắn cách gọi của Hermione.

“Nó là một con cái, hẳn phải kêu…Alvin.” Draco nghiêm trang phản bác, “Alvin lại đây.” Ah, quả nhiên, so với tên Nobert, con rồng càng thích sử dụng tên của công chúa Tinh Linh.

Hagrid thực thương tâm.

“Nhưng nuôi rồng là phi pháp!” Hermione sắp chịu không nổi hai kẻ mê Rồng này, “Hơn nữa sau bốn tuần, nó sẽ lớn cỡ căn nhà này, hai người không nên vì thích nó mà cái gì cũng không quan tâm!”

“Sẽ có biện pháp.” Draco ngăn lời Hermione, chỉ có Merlin biết một năm này anh phải trải qua cuộc sống gian khổ không yên thế nào, khó mà thả lỏng được như vậy, cô nàng Vạn Sự Thông này có thể đừng ghé vào lỗ tai của anh lải nhải được hay không! Draco si mê nhìn Alvin, mắt màu nâu cùng chiếc mũi trắng, còn có đôi cánh có gai, người khổng lồ ngu xuẩn kia nói đúng, cô bé xinh đẹp biết bao a!

Sự kết hợp hoàn mỹ giữa mạnh mẽ cùng yếu ớt, xinh đẹp cùng uy nghiêm.

Hermione cắn răng, “Hẳn là nên để mọi người nhìn thấy vẻ mặt ngu đần lúc này của Hoàng tử Slytherin!”

Harry nhịn không được cười ha ha, mà Draco căn bản không nghe thấy.

Hermione cảm thấy mình là người duy nhất duy trì được lý trí, bác Hagrid thì khỏi phải nói, còn Hoàng tử Slytherin kia thì giống như bị cự quái nhập vào, a, tha thứ cô dùng cách so sánh mà giáo sư Snape hay dùng, mà Harry thì căn bản không thể trông cậy vào, cậu ta chỉ thêm phiền, đưa ra thêm càng nhiều chủ ý tồi tệ cho hai kẻ vốn đang si mê kia, tỷ như ‘chắc là cho Nobert-Alvin ăn thịt tươi để nó lớn nhanh hơn’.

“Trò Draco Malfoy, nghe nè, không thể tiếp tục như vậy!” Ở trong thư viện, cô bé phù thủy khuyên bảo lần thứ 101 không có kết quả, hiện tại vô cùng quyền uy mà đem Hoàng tử Slytherin đặt tại chỗ ngồi không được nhúc nhích, đồng thời trên người phát ra khí thế mạnh mẽ như giáo sư McGonagall, “Nhất định, phải an toàn đem Alvin đưa đến nơi khác, nếu tiếp tục không hành động, đợi khi nó lớn như căn nhà thì tất cả chúng ta đều sẽ bị tống vào Azkaban! Bởi vì nuôi dưỡng sinh vật phi pháp!” Cô bé phù thủy có ý thức trách nhiệm siêu cường hạ giọng rống!

Draco đối với thần kinh cố chấp cùng trải qua muôn ngàn thử thách nung ra của cô nàng Vạn Sự Thông hoàn toàn không có biện pháp, cho dù anh mặt lạnh xuống cùng sử dụng lời nói châm chọc cũng chẳng thấm vào đâu, cho nên, “Trò Granger, về chuyện nguyền rủa của Bạch Kỳ Mã, trò đã tìm tới đâu rồi?”

“Đừng nghĩ nói sang chuyện khác!” Hermione ngồi xuống, nhưng vẫn lập tức nói, “Vẫn chưa có nguyên liệu nào hữu dụng, nhưng mình có một ý tưởng, lại chưa chứng thật được.”

“Như thế nào?” Draco vốn là muốn nói sang chuyện khác, nhưng lời nói của Hermione cũng gợi lên hứng thú của anh.

“Mình xem toàn bộ sách về phương pháp lấy máu của Bạch Kỳ Mã, cậu không chú ý sao? Toàn bộ hành vi lấy máu đều không trải qua cho phép. Vô luận là phương pháp cực đoan giết nó rồi bị nguyền rủa, hoặc là thủ đoạn ôn nhu lấy máu rồi chữa khỏi. Cậu ngẫm lại xem, đối với Bạch Kỳ Mã mà nói, hai phương thức lấy máu này có khác nhau về bản chất sao? Đều là thương tổn!”

Vấn đề Hermione có thể nhìn thấu, Draco khẳng định nhìn không tới, bởi vì anh đã quen với địa vị ăn trên ngồi trước trong giới phù thủy, hưởng dụng sự phụng dưỡng của sinh vật phép thuật, hơn nữa còn có sự tồn tại đem phù thủy nâng lên trời của gia tinh, ở một mức độ nào đó, phù thủy đều là những đứa trẻ bị làm hư. Hermione lại bất đồng, tư tưởng sinh ra là ngang hàng tôn trọng lẫn nhau của Muggle đã bén rễ sâu trong đầu cô bé.

“Nếu như nói giết chết Bạch Kỳ Mã lấy máu sẽ bởi vì cái chết của sinh vật thuần khiết mà mang đến nguyền rủa vĩnh hằng bất diệt, như vậy thương tổn sinh vật thuần khiết để lấy máu chẳng lẽ sẽ hoàn toàn thuần khiết sao? Tuy rằng trước mắt biết là từ phối phương đến thành phẩm, còn không có vì sử dụng máu Bạch Kỳ Mã mà xuất hiện vấn đề tiêu cực hay nguyền rủa gì, nhưng…” Hermione cũng có chút nhụt chí thừa nhận, “Được rồi, đây chỉ là một loại giả định của mình mà thôi, nhưng mình xem toàn bộ tư liệu, cũng không phát hiện từng có ví dụ làm cho Bạch Kỳ Mã tự nguyện giao ra máu tươi.”

Cho nên nói, toàn bộ những giả định này vẫn không có kết quả chỉ là suy đoán mà thôi.

Nhưng Draco lại mơ hồ có chút hiểu ra, nếu cẩn thận lọc lại, toàn bộ những tài liệu khác đều không có thứ gì là ‘bị bắt dâng ra’, như vậy máu của Bạch Kỳ Mã..quả nhiên là vấn đề.

Vậy làm sao mới có được sự khoan dung của Bạch Kỳ Mã đây?

Vấn đề vẫn không thể giải quyết.

Hermione phát hiện đề tài bị độc xà Slytherin giảo hoạt kéo đi khá xa, “Tốt lắm, trở về! Bây giờ nói về Nobert – Alvin.” Cô bé cắt ngang dòng suy nghĩ của Draco.

Draco bình tĩnh đem ‘Luật pháp phù thủy’ trong tay giao cho Hermione ở đối diện, “Luật về sinh vật phép thuật, chương mười tám, điều 326, khoản 5 (bản dự thảo được đính chính năm 1962).”

Hermione nghi hoặc nhận lấy, “Bất cứ cá nhân cùng đoàn thể phù thủy, vì nguyên nhân bất đắc dĩ, có thể cung cấp nơi ở tự nhiên cho sinh vật phép thuật hoang dã được pháp luật bảo vệ, ở nơi này, sinh vật phép thuật hoang dã hoàn toàn được pháp luật bảo vệ. Không ai có thể gây bất lợi ngoại trừ chiến tranh, núi lửa, động đất, lốc xoáy, cháy rừng, lũ lụt…, cậu có ý gì?” Trong lòng Hermione có dự cảm không tốt.

Draco vuốt điêu khắc hình rồng trên vòng tay, tươi cười khó lường, “Ý là chỉ cần Alvin thích ở đâu nó sẽ ở đó, nó hoàn toàn là sinh vật phép thuật quý hiếm được luật pháp bảo vệ, mà cụ thể là trang viên Malfoy, tình nguyện cung cấp một nơi ở tự nhiên hoàn toàn không bị ngoại giới quấy nhiễu. Không phải gia tộc Malfoy ‘nuôi nhốt’ rồng, mà là rồng lựa chọn nơi ở tự nhiên là trang viên Malfoy.”

“A, a, cậu không thể…” Hermione mở to hai mắt nhìn, “Nó biết bay, đợi sau khi nó lớn lên, sao cậu nghĩ rằng nó sẽ thích bị vây ở đằng sau một cái vườn hoa?”

“Hiển nhiên cậu không rõ ý nghĩa của trang viên Malfoy.” Draco hướng Hermoine lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn, đằng sau một cái vườn hoa? Merlin a, cho dùng cô rất thông minh, cũng vẫn là một cái Muggle không có kiến thức!

“Nó là một con rồng!” Hermione dùng thanh âm cực thấp nặn ra từng chữ theo kẽ răng, giống như một con rắn đang phun lưỡi, “Nếu nó không muốn, cậu không có khả năng nhốt nó lại!”

“Nó xem tôi là mẹ, đó là cậu nói mà.” Draco khép sách luật lại, “Alvin sẽ thích nơi có mùi của tôi, chỉ cần một chút máu là có thể đạt được mục đích.”

“Cậu, cậu có âm mưu từ trước.” Ngón tay Hermione đều đang run rẩy, bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu rõ hành động cướp chỗ của Draco khi con rồng phá xác. Hermione giống như lần đầu tiên hiểu rõ lời bình ‘Slytherin đều là hạng người giảo hoạt’ của Nón Phân loại.

“Thôi nào, Hermione.” Draco lần đầu kêu tên thánh của Granger, “Ngẫm lại 12 cách sử dụng máu rồng? Ngẫm lại mỗi tháng nó đều tróc vảy rồng? Ngẫm lại nơi rồng sống sẽ tạo ra bao nhiêu thực vật phép thuật quý hiếm? Ngẫm lại khoảng thời gian lúc Alvin còn là trứng, cậu vẫn luôn chăm sóc nó, cậu nhìn thấy nó sinh ra, nhìn thấy nó lớn lên, chẳng lẽ cậu nguyện ý vĩnh viễn cũng không gặp lại nó?”

Cô bé phù thủy tóc nâu rối bù ỉu xìu…

Tiểu độc xà tóc bạch kim Slytherin tao nhã đứng dậy đem bộ luật đặt lại trên giá sách, mặc kệ Hermione nói cái gì, có một chút đúng, nếu không đem Alvin đi, sau đó sẽ không dễ khuân vác, anh phải nhanh chóng viết thư cho cha thân yêu.

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play