Mục Uyển Thanh vừa đến công ty thì nhận được chuyển phát nhanh nặc danh, mở ra nhìn thứ bên trong cô ta không khỏi lấy làm kinh hãi, cư nhiên là ảnh chụp của Uông Ninh Hi và Lư Bội Nghiên cùng mua sắm ở một tiệm nội y. Trong phút chốc, trái tim Mục Uyển Thanh hoảng hốt mãnh liệt, cô ta mím chặt môi, chán nản ngã ngồi trên vị trí của mình, hắn theo dõi Uông Ninh Hi, hơn nữa trù tính hoàn mỹ như vậy. Thế thì bản thân cô ta thế nào, hắn rốt cuộc nắm giữ những thứ nào của cô ta mà cô ta không muốn nhìn thấy. Từ từ bình tĩnh trở lại, Mục Uyển Thanh nhịn không được hoang mang, rốt cuộc hắn làm như thế nào, e rằng Thiệu Duật Thần cũng không có biện pháp kiểm soát Uông Ninh Hi chặt chẽ, Mục Uyển Thanh cảm thấy tình thế hiện tại dường như đều nằm trong tay người đàn ông tên là Đoàn Dịch Lâm.

Mục Uyển Thanh cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên bàn mà xuất thần, điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta bừng tỉnh, nhìn thoáng qua, tay lại hơi run, là Đoàn Dịch Lâm. Cô ta ngồi thẳng người, bắt buộc chính mình bình tĩnh và cứng rắn lên.

“A lô!” Thanh âm của cô ta rất lạnh, nhưng không có cách nào che dấu sự run rẩy của chột dạ và sợ hãi mang đến.

Đoàn Dịch Lâm vừa nghe thấy âm thanh kích động của cô ta nhịn không được mà cong khoé miệng cười rộ lên, “Đã nhận đồ chưa?” Hắn ôm Lư Bội Nghiên ở bên cạnh, người phụ nữ này đang bắt đầu kiểm tra mặt trước mặt sau của giấy chứng nhận kết hôn, điều này khiến Đoàn Dịch Lâm cảm thấy có chút buồn cười, hắn liền giành lấy từ cô ta.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm vui đùa ầm ĩ tranh giành nhau của đôi nam nữ, điều này càng khiến Mục Uyển Thanh phiền lòng, “Anh có ý gì?” Cô ta không biết làm sao hắn có thể coi nhẹ như vậy, lúc này còn có tâm tư cùng phụ nữ tán tỉnh ve vãn.

Đoàn Dịch Lâm dừng tay, trả đồ lại cho Lư Bội Nghiên, “Tố cáo phải có chứng cớ, tuy rằng ảnh chụp này không chứng minh được cái gì, nhưng hiện tại người nhà họ Thiệu rất sợ tin đồn, nó vẫn có tác dụng dời đi sự chú ý của bọn họ.”

“Anh làm sao theo dõi Uông Ninh Hi, anh làm sao biết được thời gian và địa điểm cô ta ra ngoài một mình, Điền Kế Sơn là người của anh?” Cô ta nhịn không được đem thắc mắc trong lòng trút ra, cô ta sợ hãi cũng hối hận, cùng giao dịch với một người mạnh hơn mình lại càng mơ hồ về chi tiết sự việc tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt, cô ta bắt đầu dần dần thanh tỉnh, cô ta đã hoàn toàn trở thành một quân cờ trong tay một gã đàn ông, muốn đặt chỗ nào thì ở chỗ đó, cô ta dần dần mất đi quyền chủ động trong cuộc mua bán, cái gì là đâm lao phải theo lao, Mục Uyển Thanh hiện giờ đang trong tình trạng này.

“Điền Kế Sơn? Hừ!” Đoàn Dịch Lâm nhịn không được mà cười lên, “Mục Uyển Thanh cô quá coi thường tôi, tôi biết Điền Kế Sơn không biết, tôi biết cô không biết, tôi biết Thiệu Duật Thần cũng không biết. Nhưng cô không cần lo lắng, con người của tôi chưa bao giờ bạc đãi với người giúp tôi, giao hẹn của chúng ta có hiệu lực, Đoàn Dịch Lâm tôi không phải là người tốt gì đó, nhưng tuyệt đối là người giữ uy tín.” Nói xong hắn không đợi Mục Uyển Thanh trả lời mà cúp điện thoại.

Nhìn người phụ nữ bên cạnh vẫn còn dáng vẻ tìm tòi nghiên cứu, trong chốc lát lại cười ngây ngô, Đoàn Dịch Lâm nhìn cô ta trên mặt dần dần nở ra nụ cười hạnh phúc ấm áp, cánh tay của hắn ôm cô ta thật chặt, rồi đến trước chiếc xe mở cửa phó lái đưa cô ta ngồi vào trong, sau đó hắn vào ghế lái.

“Rốt cuộc em đang nghiên cứu cái gì đó?” Đoàn Dịch Lâm hơi tò mò.

Lư Bội Nghiên liếc xéo hắn, “Anh thần thông quản đại như vậy, em làm sao biết được anh không phải cấu kết làm giấy chứng nhận giả cho em.”

Đoàn Dịch Lâm cười lớn tiếng, hắn nghiêng người nhìn cô ta, thật sự muốn mở đầu óc của cô ta ra nhìn xem làm sao có ý tưởng thú vị lại ngu xuẩn như vậy, “Có thể nhìn ra không? Tôi đưa hộ chiếu giả cho em, ngay cả kiểm tra cũng không được, tôi dùng giấy tờ giả khai báo thậm chí hải quan cũng bị tôi trêu đùa quay vòng vòng, em còn ở đây hao tốn sức lực làm gì chứ, nếu tôi muốn lừa em, em cứ ngoan ngoãn chờ bị lừa là được.”

Lư Bội Nghiên biết hắn nói thật, chỉ số thông minh của cô ta căn bản không đủ chơi với thủ đoạn của Đoàn Dịch Lâm, cho nên hắn không hề đùa giỡn, bất cứ chuyện gì dưới mắt hắn, cô ta không chịu nhận thua, không muốn yếu thế trước mặt hắn, nhưng lúc này cô ta nhịn không được mà rơi nước mắt, “Anh có biết em chờ một lời hứa hẹn này rất vất vả hay không, khi Uông Ninh Hi xuất hiện em cảm thấy cuối cùng mình đợi không được nữa, nhưng em vẫn không muốn rời khỏi anh, em muốn ở gần anh, từ khi anh gặp lại cô ta em không thèm quản đến bất cứ việc gì nữa.”

Đoàn Dịch Lâm thu lại nụ cười trên mặt, đương nhiên hắn biết, cô ta thu nhận và giúp đỡ hắn khi hắn không giống người cũng không giống quỷ, cô ta dùng toàn bộ tiền để dành của mình để chữa bệnh cho hắn, mạo hiểm vạn kiếp bất phục diệt trừ những người liên quan đến mình, thoát ly tổ chức chỉ vì đi theo hắn. Đoàn Dịch Lâm không phải ý chí sắt đá, hắn cũng có trái tim, nếu không hắn sẽ chẳng nhớ mãi không quên đối với Đới Mạt Nhan cho đến tận bây giờ. Hắn đưa tay ôm cô ta vào trong lòng, khẽ hôn lên hai má của cô ta, hắn không thể phủ nhận, lúc ban đầu người phụ nữ này bổ khuyết sự rỗng tuếch trong tinh thần và thân thể của hắn, cũng là đối tượng để hắn phát tiết trong lúc phẫn nộ và oán hận. Hắn luôn luôn bắt nạt cô ta, cô ta chưa bao giờ cúi đầu trước mặt hắn, chống lại một cách quật cường, nhưng vô số lần khiến hắn nhìn thấy tia sáng như ẩn như hiện trong nháy mắt, còn có một chút rung động trong bóng đêm. Trái tim Đoàn Dịch Lâm vốn đã cứng rắn không biết từ lúc nào dần dần mềm lòng, lúc gian nan hắn muốn ở bên cạnh cô ta để cô ta an ủi hắn. Từ lúc đầu bài xích rồi sau đó phớt lờ, đến bây giờ hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, hoá ra cô ta luôn sưởi ấm cho hắn từng chút một.

“Bội Nghiên, tôi không phải cảm kích em, những lời tôi nói là thật lòng, hiện tại và tương lai của Đoàn Dịch Lâm tôi tất cả đều thuộc về em.” Hắn ôm cô ta, thì thầm bên tai cô ta, nói hết ý tưởng chân thành nhất của hắn trong giờ phút này, người ở trong lòng hắn chính là người chia sẻ tương lai với hắn.

Thiệu Duật Văn thật không ngờ lúc này Mục Uyển Thanh trở về công ty tìm cô, nhưng lại mang theo thứ khiến cô giật mình. Cô cũng không hoàn toàn tin tưởng, lúc này rất trùng hợp, ngay khi cô bắt gặp Mục Uyển Thanh liên lạc với Đoàn Dịch Lâm, vào lúc Duật Thần và Ninh Hi vừa mới kết hôn. Nhưng tình thế hiện tại không thể thuận theo cô có tin hay không, hoàn cảnh thế giới ngầm có bao nhiêu phức tạp tự cô rõ ràng.

“Uyển Thanh, việc này Duật Thần biết không?” Cô rất bình tĩnh, nhìn Mục Uyển Thanh hỏi.

Mục Uyển Thanh cố hết sức khống chế sự khẩn trương của mình, “Em cũng vừa nhận được báo cáo, hiện tại em xem Uông Ninh Hi là chị dâu của mình, là bà chủ của công ty, giáo mẫu của hội Thanh Sơn, chuyện này là của tập thể, hiện tại Duật Thần rất say mê cô ta, em sợ lỗ mãng như vậy ngược lại sẽ có hại, cho nên tìm chị trước.” Cô ta nói như là rất uỷ khuất.

“Cám ơn.” Thiệu Duật Văn trái lại có bộ dáng thả lỏng, “Chị sẽ xử lý tốt, em yên tâm, nếu Uông Ninh Hi có hai lòng với Duật Thần, chị là người đầu tiên tuyệt đối không tha cho cô ta.”

Khi rời khỏi văn phòng của Thiệu Duật Văn, chân của Mục Uyển Thanh đều mềm nhũn, nhưng hồi tưởng lại bộ dáng nhẹ nhàng không có việc gì của Thiệu Duật Văn, cô ta nhịn không được mà giận dữ, dựa vào cái gì Uông Ninh Hi có thể khiến mọi người trong nhà che chở cho cô.

Thiệu Duật Thần trở về công ty liền bắt đầu phê duyệt văn kiện, đến một giờ trưa, văn kiện chất thành đống, Ninh Hi vô tình nhìn lướt qua, phát hiện có rất nhiều đơn báo cáo xuất hàng trì hoãn, lý do đều là kiểm tra hải quan. Kỳ lạ là tự nhiên không nói cũng hiểu, Thiệu Duật Thần không có phản ứng gì mà duyệt từng cái một. Việc này dường như có sự ăn ý nào đó, nếu không bất kỳ công ty nào có mũi nhọn chĩa vào, sao lại có hành động cam chịu bỏ mặc như vậy. Điều này khiến lòng Ninh Hi nới lỏng, anh không phải muốn cùng những người đó thông đồng làm bậy.

“Có nhàm chán hay không?” Thiệu Duật Thần phê xong một bản báo cáo rồi để cho thư ký cầm lấy phân phát ra ngoài, lúc có thời gian trống nghỉ ngơi anh cũng không quên hỏi người ngồi suốt trên sô pha đọc tạp chí, “Lại đây, ngồi ở đây.” Anh vỗ vỗ chân mình.

Sắc mặt Ninh Hi đỏ bừng, nhưng vẫn buông tạp chí trong tay chậm rãi đi qua, cô vừa đến trước mặt thì đã bị người nọ chặn ngang ôm vào trước ngực và ngồi trên đùi anh. Ninh Hi hơi thẹn thùng, nhìn về phía cửa, sợ có người tiến vào sẽ nhìn thấy.

“Anh đừng không đứng đắn như vậy, làm việc đi.” Nói xong cô giãy dụa.

Nhưng Thiệu Duật Thần lại ôm thật chặt, “Làm sao bây giờ, văn kiện nhiều quá, làm thế nào cũng không xong, anh rất muốn về nhà với em.” Anh kề sát mặt mình trên khuôn mặt cô, “Lúc này chúng ta nên ở bên ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng giờ lại ở văn phòng.” Anh than phiền, tiện tay lật xem văn kiện đặt phía trước, đều là những thủ tục khai báo và phê duyệt, còn có một số thư từ của cảnh sát điều tra, anh cố ý để cô thấy, “Không bằng em giúp anh xem một ít đi.”

“Em? Em không xem.” Cô thoái thác, cô chỉ là một người chưa học xong đại học, không có trình độ tham dự vào chuyện thế này, cô vẫn luôn có chừng mực.

Thiệu Duật Thần cười, vừa muốn nói gì đó lại bị điện thoại ngắt ngang, là Thiệu Duật Văn, lúc này chú rể vẫn ở công ty làm việc khiến cô kinh ngạc, “Ninh Hi đâu?” Cô bỗng nhiên cảnh giác hỏi.

“Ở bên cạnh em, cùng hoàng tử đọc sách.” Thiệu Duật Thần ung dung trêu chọc, tay vẫn ôm chặt thắt lưng của cô. Ninh Hi nghe vậy, chợt giật mình có ảo giác như họ đã sống với nhau lâu năm, giống như có thể ngồi như vậy đến bạc đầu. Cô không biết họ nói gì trong điện thoại, chợt nghe thấy người đàn ông có chút nũng nịu từ chối, “Không được, cô ấy ở đây với em. Hơn nữa giám đốc điều hành công ty làm gì ra đường phố mua sắm.”

Ninh Hi nhịn không được mà cười, cúi đầu thì thấy có tuyến điện thoại thứ hai chợt nhấp nháy đèn liên tục, cô nhẹ nhàng chỉ cho anh, Thiệu Duật Thần nói hai câu đơn giản rồi cúp điện thoại của Thiệu Duật Văn, sau đó nhận đường dây thứ hai, nói mấy câu sắc mặt của anh trở nên khó coi. Ninh Hi cũng khẽ cau mày, thấy anh nới lỏng tay ra cô liền đứng lên.

“Ninh Hi, chị hai tìm em đi mua sắm cùng chị ấy, em đi xuống tìm chị ấy đi, đừng quên bảo Kế Sơn đi theo.” Nói xong thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, chú Tứ chống gậy tiến vào.

Ninh Hi sửng sốt một lúc, sau đó cô đi qua chào chú Tứ rồi xách túi của mình đi ra ngoài, trong khi đóng cửa cô chợt nghe thấy tiếng chất vấn ở bên trong của chú Tứ, “Làm người đứng đầu công ty, đối với mũi nhọn đang chĩa vào công ty con cậu lại hoàn toàn mặc kệ không hỏi?”

Trong lòng Ninh Hi hiểu rõ, cũng bắt đầu lo lắng cho Thiệu Duật Thần, áp lực mà anh phải chịu đựng quá lớn, cô không khỏi đau lòng.

Ninh Hi xuống văn phòng Thiệu Duật Văn trái lại khiến cô kinh ngạc, “Không phải không cho mượn à, sao lại có lương tâm thế.” Cô thu dọn qua loa một chút rồi mang theo túi xách kéo Ninh Hi xuống bãi đậu xe, Ninh Hi cũng rất nghe lời bảo Điền Kế Sơn đi theo, nhìn thấy ánh mắt Thiệu Duật Văn, cô cười, “Là Duật Thần dặn dò, đi đâu cũng phải để anh ta đi theo, em không sao, anh ấy yên tâm là được rồi.”

Thiệu Duật Văn cứ như vậy quan sát, cô cảm thấy cô gái khéo léo này không giống một phần tử xấu xa. Uông Ninh Hi không ngờ Thiệu Duật Văn lại bảo cô cùng đi mua nội y, hơn nữa muốn đi đến cửa tiệm mà cô và Phương Văn Chính đã gặp mặt.

“Em thử qua sản phẩm của tiệm này chưa?” Duật Văn vừa xem vừa hỏi.

“Mấy hôm trước em có tới, đồ em đang mặc trên người chính là của cửa tiệm này, cũng không tệ lắm.”

Thiệu Duật Văn ngẩng đầu nhìn cô, sự thẳng thắn của cô khiến Thiệu Duật Văn thả lỏng. Ninh Hi vừa chậm rãi chọn đồ, vừa ở một bên nói giỡn với Thiệu Duật Văn, “Chị xem Kế Sơn, lần trước cũng vậy, anh ta đều bị người qua đường dùng ánh mắt như muốn giết chết.”

Thiệu Duật Văn ngoảnh đầu lại nhìn Điền Kế Sơn đang nhìn chăm chú vào các cô một cách cảnh giác, “Lần trước anh ta cũng vậy?”

Ninh Hi che miệng cười, khẽ gật đầu. Lúc này Thiệu Duật Văn mới hoàn toàn yên tâm, thật là thông đồng thì làm sao để người khác đi theo, nếu có gì bất thường thì Điền Kế Sơn đã báo với Thiệu Duật Thần từ lâu.

Thiệu Duật Văn vốn không có dụng ý khác, chọn qua loa hai thứ rồi vội vã rời khỏi. Xe đậu ở bãi đỗ xe ngầm, ba người cùng nhau vào thang máy như bình thường, cửa thang máy vừa đóng lại thì Thiệu Duật Thần gọi điện tới, nói muốn cùng cô ăn cơm, Ninh Hi e sợ nói nhỏ một câu, “Đang ở trong thang máy.”

Thiệu Duật Văn không nhịn được mà cười thành tiếng, “Một phút cũng không rời khỏi.” Điền Kế Sơn cúi đầu, gương mặt Ninh Hi đỏ bừng. Thang máy tới tầng 26, Thiệu Duật Văn đi ra, thuận tiện mượn Điền Kế Sơn, Thiệu Duật Văn cảm thấy tự mình xác minh chuyện này thì chắc chắn rồi.

Cửa thang máy đóng lại, khi tầng 27 mở ra thì Đoàn Dịch Lâm đi vào, Ninh Hi khẽ nhíu mày, cô nhích qua bên cạnh, hai tay Đoàn Dịch Lâm đút vào túi quần, làm ra bộ dạng bất cần đời, cửa thang máy chậm rãi khép lại, hắn đột nhiên nhấn nút tạm dừng.

Ninh Hi kinh hãi, chỉ thấy hắn xoay người đưa tay chống lên tường, bao vây cô ở trong góc thang máy, “Anh muốn làm gì?”

“Nhìn cô!” Đoàn Dịch Lâm đưa ra bộ dáng nham hiểm ngoài cười nhưng trong không cười, “Uông tiểu thư, cô không cảm thấy dường như chúng ta đã gặp ở nơi nào, tôi luôn cảm thấy cô rất quen thuộc…” Hắn vươn bàn tay khác nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Ninh Hi ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nơi đó loé lên tia sáng lạnh như băng, cô quen thuộc với ánh mắt đó, nhưng không quen thuộc với độ nóng của nó.

“Anh buông ra, lá gan của anh rất lớn, anh không biết tôi là ai sao?”

“Biết, đương nhiên biết, không ai biết rõ cô là ai bằng tôi.” Miệng hắn nhếch lên chứa ý cười, chậm rãi kề sát khuôn mặt Ninh Hi, thanh âm lại lạnh giá khiến người ta phát run, Uông Ninh Hi nhất thời có cảm giác sởn tóc gáy, cô ở một nơi nào đó, cô nhớ tới một người, một người từng khiến cô có ác mộng hàng đêm, nhưng không thể trùng hợp là người trước mắt, cho dù là dáng vẻ hay là khí chất.

Thiệu Duật Thần nghe nói cô ở trong thang máy, anh liền gấp gáp chờ trước cửa thang máy, anh đã đặt trước chỗ tốt nhất ở nhà hàng Ý. Nhưng khi nhìn thấy thang máy dừng ở tầng 27 thật lâu, trong lòng anh bắt đầu có chút bất an, nhịp tim đập mạnh, anh xoay người hướng về lối an toàn, chạy bộ xuống một tầng lầu, anh nhấn nút thang máy, cửa từ từ mở ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play