Khi Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi xuống lầu thì nhìn thấy một mình Điền Kế Sơn ngồi trên sô pha dỗ tiểu Cẩm Nhiên, rõ ràng đứa nhỏ kia không hề thích người chú thoạt nhìn không đẹp trai này, cậu bé cúi đầu không có vẻ hoà nhã tí nào. Ninh Hi vội vàng chạy qua ôm cậu bé vào trong ngực an ủi, tiểu tử kia miệng méo xệch, ngay lúc Ninh Hi sẵn sàng cho cậu bé sắp muốn khóc thì cậu bé lại nằm úp sấp trên vai của Ninh Hi, lẳng lặng không có một chút âm thanh.
Vẻ mặt hưng phấn của Thiệu Duật Thần cứng ngắc, “Chính Đông đâu?” Anh hỏi.
“Văn tiên sinh đi ra ngoài, ở bên bang hội xảy ra một ít việc nhỏ, Văn tiên sinh nói anh ấy đi xem tình hình, nhưng xin Thiệu tiên sinh đừng lo lắng.”
Khuôn mặt của Thiệu Duật Thần càng trầm, đang khi nói chuyện thì đã mở điện thoại, bấm số của Văn Chính Đông.
“Ở đâu?”
“Lập tức trở về đi.” Văn Chính Đông không tự mình lái xe ra ngoài, mà là ngồi xe bus, anh ta cúp điện thoại, nhìn ngoài cửa sổ rồi gọi tài xế dừng xe.
Trở lại trang viên biệt thự thì thấy Thiệu Duật Thần ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, “Lần này xảy ra chuyện gì.”
“Châu Quảng Sinh đi Malaysia khảo sát đường thuỷ đã được duyệt, bị tông xe chết ở đó.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Thiệu Duật Thần lập tức đen lại, Uông Ninh Hi không rõ nguyên do, cái tên này rất xa lạ, thế lực chính trong bang hội cô cũng biết căn bản, nhưng không rõ rốt cuộc là ai khiến Thiệu Duật Thần bận tâm như thế.
“Có người muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa tôi và chú Tứ.” Thiệu Duật Thần cười lạnh, chú Tứ ưu đãi Châu Quảng Sinh không phải không có lý do, mọi người ở trong vòng luẩn quẩn này sẽ không vô duyên vô cớ tin tưởng ai, chú Tứ tăng thêm tín nhiệm đối với Châu Quảng Sinh, Châu Quảng Sinh đi theo làm tuỳ tùng cho chú Tứ, nguyên nhân giữa bọn họ chính là huyết thống, tuy rằng không ai nói thẳng chuyện này, nhưng tất cả mọi người đều hiểu trong lòng không cần thông báo, Châu Quảng Sinh là con trai của chú Tứ, về phần vì sao không dám thừa nhận, việc này e rằng chỉ có lão già kia mới rõ ràng.
“Chú Tứ bị bệnh, chuyện này sợ là kích động không nhỏ đối với ông ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Còn có thể làm gì chứ? Giả vờ không biết, khi có người nói cho chúng ta biết thì chúng ta ân cần hỏi thăm một chút, chẳng qua là một thuộc hạ, chuyện bé xé ra to ngược lại không tốt.” Anh bĩu môi nở một nụ cười, “Anh nói xem là ai?”
“Không biết!” Văn Chính Đông dừng một chút, “Nhưng hình như Đoàn Dịch Lâm kia và Chân Quảng Sinh trở mặt với nhau rất sâu, tôi vẫn cho người theo dõi hắn, hắn và Mục tiểu thư có gặp mặt hai lần, theo dõi điện thoại của hắn không được nên không thể điều tra thông tin liên lạc. Anh biết Mục tiểu thư và chú Tứ…”
Thiệu Duật Thần phất tay ngăn anh ta nói chuyện, “Theo tôi đến phòng sách.” Nói xong hai người một trước một sau đi lên lầu. Uông Ninh Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ biến mất ở chỗ rẽ, trong lòng thấp thỏm không có cách nào bình tĩnh, cảm giác của cô mãnh liệt, nguy hiểm chân chính lúc này đã bắt đầu rồi.
Thời gian yên ổn của Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi chưa được vài ngày thì nhận được điện thoại của Thiệu Duật Văn, hội đồng quản trị hiếu thắng sắp xếp lịch trình thông qua đường thuỷ Đông Nam Á. Bọn họ đi thẳng từ trang viên vòng đến sân bay, sau đó từ trong lối ra quốc tế mang theo hành lý với vẻ mặt sáng lán đi ra.
Lên xe, Thiệu Duật Thần thu lại vẻ sáng lán, anh nhẹ nhàng ôm vai Uông Ninh Hi, “Cuộc chiến của chúng ta bắt đầu rồi, đánh thắng trận này, em có thể an an ổn ổn làm Thiệu phu nhân, anh tiếp tục làm bác sĩ Thiệu của anh. Hãy tin anh, chúng ta nhất định có thể làm được.”
Uông Ninh Hi không vì vậy mà hưng phấn, trái tim đột nhiên lại thót lên cổ họng, cô quay đầu nhìn Thiệu Duật Thần, vẻ mặt khẩn trương bị anh nắm bắt, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, “Không sao, đừng sợ, anh có chừng mực.”
Uông Ninh Hi gật đầu, ôm chặt tiểu Cẩm Nhiên mà cười, nhưng trong lòng cô hiểu được, tình thế thay đổi bất thường, cái gì là có chừng mực, lúc này không thể cam đoan sẽ không xảy ra sơ suất, ngoại trừ lo sợ anh gặp chuyện không may, cô cũng sợ rằng anh không thể chống lại áp lực mà buông tha. Đường xuống dốc thần tốc, thuyền ngược gió khó đi, trong vòng luẩn quẩn này không thể thuận theo anh muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Xe nhanh chóng chạy vào Thiệu trạch, Thiệu Duật Thần và Uông Ninh Hi còn chưa thu dọn xong xuôi thì Văn Chính Đông đã đến thông báo, “Chú Tứ phái người sang đây!”
“Nhanh như vậy?” Thiệu Duật Thần kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó cười lạnh ra tiếng, “Rốt cuộc tai mắt của ông ta ở đây tại chỗ nào, ngoài cửa hay là trong nhà?” Thanh âm của anh mang theo một ít pha trò nhưng cũng có nghi ngờ. Uông Ninh Hi đang thu dọn hành lý thì đột nhiên ngừng lại, mặc dù cô không phải là người của chú Tứ, nhưng cũng là một tai mắt, mỗi khi anh chăm sóc chu đáo cho cô, Ninh Hi không khỏi chột dạ và áy náy. Nhưng hiện tại đã không còn đường rút lui có thể đi, cô nhận nhiệm vụ, ngoài áp lực của cấp trên, cô cũng muốn kéo Thiệu Duật Thần quay về chính đạo, người cuối cùng cô cũng yêu, không có cách nào dừng lại, cho dù đây thật là một con đường chết, cô chỉ có thể kiên trì đi đến cùng, đi tới đâu tính tới đó, chỉ hy vọng cuối cùng đừng để cô lại một mình, ngoài điều đó ra cô không hề cầu xin cái gì quá đáng. Nghĩ đến đây cô không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, trên tay lại bận bịu lần nữa.
Thiệu Duật Thần sai Văn Chính Đông đến giúp cô thu dọn, Ninh Hi ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, “Một mình tôi làm được rồi, anh không cần ra ngoài xem sao?”
“Những việc này để cho kẻ dưới làm là được, sao còn để thiếu phu nhân của chúng ta tự mình ra tay.” Vừa nói anh ta vừa đỡ lấy quần áo trên tay Ninh Hi, đem chúng móc lên rồi bỏ vào trong tủ quần áo.
“Những đồ này đều là quần áo bên người, để cho người khác làm tôi không quen, những thứ trong phòng giữ quần áo tôi sẽ không chạm vào.”
Thiệu Duật Thần cười, đá va ly hành lý sang bên cạnh, anh đi đến trước mặt Uông Ninh Hi, hai tay ôm thắt lưng của cô, “Đừng quá vất vả, anh sẽ đau lòng.” Nói xong anh mím môi dừng một chút, sau đó giương mắt nhìn cô, “Sáng mai theo anh đến công ty mở cuộc họp hội đồng quản trị, đừng lo lắng, có anh ở đây, em không cần quản đến bất cứ việc gì, chỉ cần giơ tay theo anh là được.”
“Vậy anh có thể bắt đầu sử dụng đường thuỷ kia hay không thế?” Ánh mắt cô thực ngây thơ hoang mang, nhưng trong lòng rất khẩn trương, sợ rằng nghe được đáp án mà mình không muốn.
Thiệu Duật Thần không trả lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, những thứ trong đó cô đọc không hiểu, cô cảm thấy hơi sợ hãi mà hỏi: “Anh không phải…”
“Ninh Hi, có đôi khi làm việc phải chú ý sách lược, không thể một mực cương quyết, lúc này tuy rằng chúng ta chiếm được đa số cổ phần, nhưng sẽ mất lòng người, chúng ta từ từ sẽ đến khúc tuyến cứu quốc*.” Nói xong lời cuối cùng thì anh cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, “Em nghỉ ngơi trước, anh đi xuống gặp người của chú Tứ.” Nói dứt lời anh còn không cho Uông Ninh Hi cơ hội trả lời mà ra khỏi phòng.
(*) đường cong cứu quốc: ý nói không thể dùng thủ đoạn trực tiếp để giải quyết, mà dùng phương pháp gián tiếp.
Theo tiếng đóng cửa, Uông Ninh Hi rầu rĩ đặt mông ngồi ở mép giường, cô có chút buồn bực, đưa tay vén tóc ở phía trước ra sau, nhưng nó lại nhanh chóng rớt trên trán. Cô lục lọi trong túi lấy đi động, vừa mới có một tin nhắn gửi đến, suy nghĩ một chút cô liền xoá đi. Tình hình hiện tại nên nói thế nào, báo cáo chi tiết nhất định sẽ bất lợi cho Thiệu Duật Thần, nói anh đang khứu tuyến cứu quốc? Cô khẽ cười, có thể ngoài anh ra thì không ai sẽ tin tưởng. Phải biết rằng cô được sắp xếp vào vị trí này, bản thân chính là biểu hiện lãnh đạo không tín nhiệm Thiệu Duật Thần.
Cô cắn môi nhìn ngoài cửa sổ, khi ánh mắt trở về thì dừng lại ở chậu hoa lan, “Anh luôn suy nghĩ, nếu nó ở chỗ anh, em có thể cân nhắc đến chỗ anh ngồi xuống hay không.” Lời nói của anh lại vang lên bên tai cô, bất tri bất giác hốc mắt đã ẩm ướt, cô chưa từng khó xử như thế này. Ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, Uông Ninh Hi vẫn cầm điện thoại lên, nếu cô tin anh, tại sao còn muốn vẽ vời thêm chuyện chứ.
Cô kéo hành lý vào trong rồi đứng lên ra khỏi phòng, “Thím Trương, những quần áo đó thu xếp xong rồi, đều là của tôi và tiên sinh, cám ơn.” Thanh âm của cô không cao, trong lời nói cũng có chút phong thái của nữ chủ nhân. Giao ra thứ gì đó trong tay, cô tuỳ tiện cúi đầu nhìn thoáng qua, gặp phải ánh mắt oán giận của Đoàn Dịch Lâm đang nhìn cô, trái tim của Uông Ninh Hi siết chặt một chút.
Thiệu Duật Thần híp mắt nhìn thấy vẻ mặt quái lạ của Đoàn Dịch Lâm, theo ánh sáng trong mắt hắn thì trông thấy Uông Ninh Hi ở trên hành lang lầu hai, sắc mặt của anh lập tức đen lại, nhưng chỉ là một chút, anh lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, anh ngẩng đầu, “Ninh Hi, em xuống đây, quen biết với khách một chút.”
Uông Ninh Hi ngây ngẩn cả người, cô thật không ngờ Thiệu Duật Thần sẽ có an bài như vậy, thực ra cô có thể cảm giác được, tuy rằng anh chính thức công khai thân phận của cô, nhưng anh vẫn muốn cất giấu cô mọi nơi, chẳng qua không hy vọng cô không tham dự quá nhiều vào việc này. Nhưng giờ đây, anh bỗng nhiên để cô đi xuống gặp thuộc hạ của chú Tứ, điểm này vẫn khiến cô có chút khó hiểu.
Cô vẫn mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, làn váy rộng lớn dập dềnh theo bước chân cô xuống lầu, nó càng tôn lên nét đẹp linh động trên người, màu hồng nhạt dường như cũng rất phối hợp với sự ngọt ngào và vui mừng của lần đầu kết hôn. Lọ dấm chua (ghen tuông) trong lòng Đoàn Dịch Lâm bị đánh vỡ, hắn cực lực khống chế chính mình, không cho bản thân làm ra bất cứ việc gì quá đáng, bởi vì với tính tình của mình, hắn phải bóp cổ cô rồi kéo cô đi.
“Vị này chính là trợ thủ bên cạnh chú Tứ, Đoàn Dịch Lâm, Đoàn tiên sinh, hôm nay thay mặt chú Tứ tới.” Thiệu Duật Thần giới thiệu điềm nhiên như không, Đoàn Dịch Lâm lấy lại tinh thần, miễn cường làm ra vẻ tươi cười, “Thiệu phu nhân đúng không, tôi đã xem báo chí, quả nhiên so với trên ảnh thì còn xinh đẹp hơn.”
“Đoàn tiên sinh quá khen…”
“Đó là vì ánh mắt của Đoàn tiên sinh nhìn mãi vào phu nhân của tôi.” Thiệu Duật Thần tỏ vẻ vui đùa, Đoàn Dịch Lâm nghe ra đây là ý tứ cảnh cáo, hắn cảm thấy thổn thức, Thiệu Duật Thần thật là người thận trọng, chỉ một ánh mắt cũng có thể bắt được. Cảnh cáo hắn trực tiếp như vậy, cũng có thể thấy được người phụ nữ này có vị trí trong lòng anh.
“Chẳng qua yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu mà thôi!” Thiệu Duật Thần đổi đề tài, không khí cũng trở lại bình thường, anh vỗ vào vị trí bên cạnh, Ninh Hi cũng rất thức thời mà ngồi xuống, Thiệu Duật Thần đưa tay khoát lên vai cô, sắc mặt trầm xuống, “Anh biết không, Châu Quảng Sinh lại là đứa con thất lạc nhiều năm của chú Tứ, cư nhiên gặp phải tai nạn bất ngờ, thật sự là đáng tiếc, ông trời ghen ghét anh tài, nếu không phải Đoàn tiên sinh nói, tôi thật sự cũng không biết.”
Uông Ninh Hi biến sắc, bây giờ đưa ra tin tức này, xử lý tốt thì gió yên sóng lặng, một chút không ổn sẽ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt. Hiện tại cô dường như hiểu được Thiệu Duật Thần không thể hành động cứng rắn, chú Tứ đang dùng đứa con bị chết để bức vua thoái vị.
“Vậy xin hãy nói chú Tứ nén bi thương, tuổi ông ấy cũng không còn nhỏ, thật là nên bảo trọng thân thể.” Uông Ninh Hi chỉ có thể nói chút lời tẻ nhạt như vậy, nhưng sắc mặt của người đối diện trước sau vẫn nghiêm túc, không biết là bởi vì nói đến chuyện bất hạnh hay là có nguyên nhân khác.
“Ninh Hi, em đi chuẩn bị một ít thuốc bổ, ngày mai khi kết thúc buổi họp hội đồng quản trị chúng ta đi thăm chú Tứ một chút, sau đó…”
“Không cần!” Đoàn Dịch Lâm chẳng khách khí mà ngắt lời Thiệu Duật Thần, “Ngày mai chú Tứ trở về tham dự hội đồng quản trị.”
Thiệu Duật Thần sửng sốt, không chỉ vì thái độ của hắn, hơn nữa tin tức này, bệnh chú Tứ không phải rất nghiêm trọng sao, đây lại là tin tức giả? Ở chỗ chú Tứ bên ngoài lỏng lẻo bên trong chặt chẽ, anh ngược lại bị đánh trở tay không kịp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT