Thiệu Duật Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại, Uông Ninh Hi đứng tại chỗ nhìn anh khẽ nhíu mày, trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại anh đặt tay trên ngực mình. Uông Ninh Hi nhíu mày một chút, trước mắt nhất thời hiện lên hình ảnh anh bị bắn trúng.

Cô đột nhiên kéo cửa ra, Thiệu Duật Thần vẫn ở cửa chưa đi xa, nghe được tiếng cửa thì anh quay đầu, trên mặt có nụ cười thản nhiên, sắc mặt anh đã hơi tái nhợt. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua dưới lầu, người làm và bảo vệ tốp năm tốp ba đang làm việc của mình. Cô trầm ngâm nhìn anh, không nói tiếng nào nắm cánh tay anh kéo vào phòng, rồi trở tay đóng cửa lại.

“Làm sao vậy?” Thiệu Duật Thần khó hiểu hỏi cô, “Về chuyện ban ngày, chờ anh trở về hãy nói cũng không muộn, bây giờ anh phải đến bệnh việc gấp.”

Uông Ninh Hi vẫn không nói gì, cô nhanh tay cởi nút áo vét, rồi cởi áo sơ mi, anh vẫn mặc áo chống đạn sát người, vẫn chiếc áo đó chưa thay qua. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vị trí vết đạn kia, chợt khe thấy tiếng hít không khí trên đỉnh đầu, đôi mắt của cô không kìm được mà ngập đầy nước, cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh vẫn cười như trước.

“Không có việc gì, anh không chết được.” Anh dùng tay phải nắm tay cô, sợ cô không cẩn thận chạm vào chỗ kia.

Ninh Hi cúi đầu, nước mắt liền rơi trên mu bàn tay của Thiệu Duật Thần, “Anh thật sự không sao? Có thể gãy xương sườn hay không?” Thực ra lúc ở hiện trường cô đã có lo lắng như vậy, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng đi lại tự nhiên của anh cô giải toả nỗi lo lắng, thật đúng là áo chống đạn công nghệ cao có thể giảm xóc tốt như vậy. Cô nhớ lại lúc ở trên xe anh ngồi mà không nói lời nào, chỉ là dùng tay phải nắm tay mình, e rằng anh nhịn đau rất vất vả.

“Có thể đụng vào trái tim không?” Cô ngẩng đầu cẩn thận hỏi, “Lúc này anh không nên đến thăm Mục tiểu thư, Chính Đông canh giữ ở đó sẽ không có việc gì đâu.”

Thiệu Duật Thần miễn cưỡng cười, “Bây giờ anh nên xuất hiện ở đó, bằng không sẽ có rất nhiều suy đoán. Nhưng phán đoán theo chuyên môn của anh, xương sườn hẳn là không nghiêm trọng, viên đạn vừa lúc bắn vào vị trí giữa hai xương sườn, xem như anh mạng lớn, bằng không trái tim không bị bắn xuyên qua thì cũng bị nát xương.”

Uông Ninh Hi thật không ngờ anh thế này mà còn tâm tình nói giỡn, cô đưa tay chậm rãi cởi áo sơ mi đã rách của anh, từ trong ngăn tủ tìm một cái áo mới, rồi thuận tiện lấy hộp thuốc ở phía dưới, cô tìm một ít bông thấm nước và băng gạc chèn lên vị trí bị thương, dù sao sẽ không cọ sát mạnh lên vết thương. Sau đó cô cẩn thận thay áo sơ mi cho anh. Thiệu Duật Thần phối hợp, trong mắt chỉ có kinh ngạc vui mừng, “Em lại có thể phát hiện ở đó có hộp thuốc.” Uông Ninh Hi ngẩng đầu nhìn anh cười, cô không nghĩ tới ở trong ngôi nhà này, hễ là những phòng cô đã ra vào căn bản đều biết rõ ngõ ngách, đừng nói là hộp thuốc, ngay cả gian ngoài thư phòng của anh có mấy cái gạt tàn thuốc đặt ở chỗ nào cô đều thuộc nằm lòng. Thiệu Duật Thần giơ tay trái lên vẻ mặt rất đau đớn, Ninh Hi cau mày, cô có thể biết được nó đau như thế nào, cô vừa cài nút áo vừa nén giận, “Tự anh làm sao thay quần áo được, chẳng lẽ ngay cả em anh cũng không tin sao? Em sẽ không nói với người khác.”

“Anh biết, anh chỉ sợ em lo lắng. Anh ghét nhất là nhìn thấy em rơi nước mắt, nhất là thấy em rơi nước mắt vì anh, anh sẽ cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho em.”

“Vậy anh để em chăm sóc anh, vào lúc này, sinh hoạt của anh phải nghe theo em.” Uông Ninh Hi bĩu môi, cô nắm chặt vạt áo của anh hờn dỗi uy hiếp anh.

Thiệu Duật Thần thật là cầu còn không được, “Được, nhưng anh rất khó hầu hạ đấy.” Anh mở tay Ninh Hi ra, “Anh phải đi, em chăm sóc tốt cho Cẩm Nhiên.” Thiệu Duật Thần lướt qua bả vai của cô, nhìn Cẩm Nhiên ngồi ngay cạnh giường, cậu bé ngơ ngác nhìn bọn họ, ánh mắt trong veo ngây thơ khiến trái tim Thiệu Duật Thần khó chịu.

“Để Điền Kế Sơn đi theo anh.” Thiệu Duật Thần muốn nói gì đó nhưng lại bị hai ngón tay của Ninh Hi che lại, “Em ở trong phòng này, không đi nơi nào cả cho đến khi các người trở về. Đừng lo cho em, để cậu ta đi theo anh em sẽ yên tâm một chút.” Ninh Hi cài nút áo vét của anh, chỉnh lại cà vạt một chút, “Nếu anh có nán lại thì nhất định phải gọi điện thoại, đừng để em chờ.” Nếu được, cô thật sự hy vọng mình có thể đích thân đi theo bên cạnh anh, một bước cũng không rời.

Thiệu Duật Thần không còn lời nào để nói, tất cả lý lẽ đều bị Ninh Hi nói hết, cuối cùng anh không thể không mang Điền Kế Sơn đi theo mình. Khi Thiệu Duật Thần rời khỏi, Uông Ninh Hi thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, tiến độ của cô chậm hơn đối thủ nhiều, cô vẫn chưa rõ ràng rốt cuộc là ai đang âm thầm ra tay liên tiếp, trái tim của Thiệu Duật Thần đã trúng một phát súng, điều này khó mà khiến cô không lo lắng.

Lúc Thiệu Duật Thần đến bệnh viện thì phát hiện bên trong phòng bệnh Mục Uyển Thanh đã có nhiều người tụ tập. Sắc mặt anh có chút khó coi, những người này rõ ràng tới xem náo nhiệt. Anh đi tới cửa, lập tức thay một bộ mặt thân thiện, tay phải đút vào trong túi quần, cố gắng không để nó hoạt động.

Điền Kế Sơn rất thức thời mà giúp anh mở đường, lúc Thiệu Duật Thần vào bên trong thì có vài người nguyên lão trong bang hội, trong đó bao gồm cả chú Tứ. Anh cũng không nhiệt tình gì mấy, chỉ lịch sự gật đầu với vài người. Anh nhìn Mục Uyển Thanh trên giường, sắc mặt của cô ta coi như không tệ, một bên bả vai quấn băng vải thật dày.

“Thế nào? Bác sĩ nói sao?” Anh quay đầu nhìn Văn Chính Đông ở bên cạnh.

“Bác sĩ nói chỉ là vết thương da thịt, nhưng vì viên đạn bắn xuyên qua, kết quả là vết thương hở miệng, sau khi khỏi bệnh Mục tiểu thư có thể cần phải nhận phẩu thuật chỉnh hình.”

Thiệu Duật Thần gật đầu, anh ngoảnh lại an ủi Mục Uyển Thanh ở trên giường, “Không sao, anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất, em nhất định có thể mặc lễ phục hở vai, anh bảo đảm.” Anh hơi cười nhưng rất gượng gạo.

“Uyển Thanh thích nhất là đẹp, Duật Thần, lần này người ta vì cứu cậu, cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy.” Chú Tứ đi tới, nhìn như tốt bụng, lại có mưu đồ khác mà vỗ vào ngực anh.

Sự đau nhói kích thích Thiệu Duật Thần, anh miễn cưỡng cười, đưa tay giữ chặt bàn tay của chú Tứ, “Chú Tứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Uyển Thanh, ông không cần nhọc lòng vì Uyển Thanh.”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người bọn họ. Trong lòng ai cũng rõ ràng, những lời này nghe ra không đơn giản như vậy, bên trong lại có nhiều thâm ý rất chu đáo. Chú Tứ vẫn luôn hy vọng lợi dụng chuyện của ba Mục Uyển Thanh bị cảnh sát bắn chết để lôi kéo cô ta rời khỏi phe cánh rửa tay của Thiệu gia, việc này trong bang hội là Tư Mã Chiêu chi tâm*.

(*) Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ.”

“Các vị tiền bối bận như vậy còn đến thăm Uyển Thanh, tôi thay cô ấy cảm ơn các vị.” Thiệu Duật Thần hướng về mấy người đó cúi đầu 75 độ, dù sao anh là hậu bối, đối với cấp bậc lễ nghĩa anh luôn chu toàn, vào thời kỳ nhạy cảm này, anh lại không muốn ở đây vì chuyện vặt vãnh mà làm mất lòng người.

Thiệu Duật Thần đứng thẳng, xoay mặt về phía Văn Chính Đông. Anh ta nhìn thoáng qua, kinh ngạc một chút, đôi mắt Thiệu Duật Thần đỏ ngầu, cánh tay phải hơi run rẩy, Văn Chính Đông nhìn tư thế của anh hơi khom xuống thì lập tức hiểu được một ít.

“Tam thiếu gia, vừa rồi bác sĩ nói có chuyện cần nói rõ với anh.”

Thiệu Duật Thần giương mắt, dùng ánh mắt mà cảm ơn anh ta, “Chúng ta qua đó, Kế Sơn, cậu ở trong này chiếu cố các vị thật tốt.”

Thiệu Duật Thần còn chưa kịp đi, chú Tứ liền mở miệng, “Nếu vậy, không bằng chúng tôi cũng rời khỏi, Uyển Thanh phải nghỉ ngơi, mấy lão già chúng tôi cũng không muốn quấy rầy nữa.”

Thiệu Duật Thần lại hít một hơi lạnh, phấn chấn tinh thần một chút, anh cố nén đau đớn mà mỉm cười tiễn những người kia, nhìn thang máy chạy xuống lầu một, anh lập tức tựa trên tường, Văn Chính Đông vội vàng đến đỡ anh, “Có phải vết thương từ viên đạn không…”

Thiệu Duật Thần nhẹ nhàng lắc đầu, không nói với anh ta, “Anh đi tìm Hứa Tấn Dật, để anh ấy sắp xếp cho tôi chụp X quang, đừng để những người khác biết.” Anh cúi đầu, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt như muốn chảy ra, ngực đau đớn gần như khiến anh không thể đứng thẳng.

Uông Ninh Hi ở nhà chờ đợi sốt ruột, nhưng cô cũng không dám tuỳ tiện gọi cho Thiệu Duật Thần, mắt thấy đồng hồ chỉ sáu giờ chiều, người làm lên gõ cửa mời bọn họ ăn cơm, trong lòng Uông Ninh Hi càng lo lắng không yên, rõ ràng đã đến giờ ăn tối, cô quay đầu nhìn điện thoại trên bàn, nó vẫn im lặng, không có tí xíu âm thanh, cô không biết làm sao, cô nhìn người làm đứng ở cửa, “Chúng tôi không xuống dưới, đưa cơm lên đây đi. Phiền nói với nhị tiểu thư một tiếng, Cẩm Nhiên không muốn đi xuống.” Cô nhớ mình đã hứa với người kia, trước khi anh trở về cô sẽ không ra khỏi phòng này. Nhưng anh không nhớ lời dặn dò của cô, có việc thì gọi điện thoại cho cô.

Văn Chính Đông và Điền Kế Sơn đứng bên ngoài phòng giải phẫu, bọn họ lo lắng đi qua đi lại, đã qua bốn tiếng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Bọn họ cứ căng thẳng như vậy tại chỗ này, không dám nói với ai, bọn họ hiểu vấn đề nghiêm trọng, nếu Thiệu Duật Thần gặp chuyện bất trắc, cả hội Thanh Sơn không tránh khỏi rối loạn.

Văn Chính Đông vỗ trán mình, trong đầu lẩm nhẩm không ngừng, vì người bên trong mà cầu nguyện bình an, anh ta tin tưởng chỉ có người này mới có thể xoay chuyển tình thế ở hội Thanh Sơn, nếu anh không thể bình an đi ra, bố cục nhiều năm như vậy, kế hoạch trong thời gian dài tất cả đều thất bại trong gang tấc.

Văn Chính Đông đang rối rắm thì bị một hồi chuông điện thoại chói tai làm bừng tỉnh, anh ta nhìn thoáng qua là Uông Ninh Hi, trong phút chốc anh ta do dự, không biết có nên giấu cô hay không, tuy rằng trong lòng anh ta có phần nắm chắc cô rất có khả năng là cảnh sát, thế nhưng đây là thời khắc nguy hiểm và nhạy cảm, nhất định phải cẩn thận.

“A lô!” Giọng nói anh ta nhẹ nhàng mà tiếp điện thoại.

“Văn tiên sinh, Duật Thần có phải ở cùng với anh không?” Thanh âm của cô có chút không ổn định, tâm tình sốt ruột ở trong giọng nói của cô không hề che giấu, Văn Chính Đông trầm mặc, anh ta cầm điện thoại ngập ngừng, không biết nên nói gì.

Uông Ninh Hi cảm giác được tâm trạng không tốt từ sự lặng lẽ của anh ta, “Tôi biết Duật Thần mang theo vết thương ra ngoài, anh ấy hứa với tôi có chuyện gì sẽ gọi cho tôi, nhưng bây giờ đã sắp 8 giờ…” Cô nghẹn ngào đến nói không ra lời.

Văn Chính Đông nghe cô nói thế cũng không do dự nữa, “Tam thiếu gia hiện tại ở trong phòng phẫu thuật, anh ấy không phải không gọi cho cô, anh ấy đột nhiên ngất xỉu nên được đưa đi, nhưng cô đừng quá lo lắng, bác sĩ nói không có nguy hiểm lớn.” Văn Chính Đông nói xong, nhưng trong điện thoại không có âm thanh, anh ta nhíu mày một chút, “Uông tiểu thư?”

“Tôi muốn gặp anh ấy!” Uông Ninh Hi nắm chặt điện thoại trong tay, trên mặt có vẻ kiên nghị, “Văn tiên sinh, anh báo cho người gác cổng được không?” Cô không giống như đang thỉnh cầu, khẩu khí kiên quyết khiến Văn Chính Đông không thể từ chối.

Anh ta đứng tại chỗ dừng một chút, “Bản thân cô không thể, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, cô đừng để tam thiếu lo lắng.” Văn Chính Đông nói thật, nhưng cũng là cẩn thận thử cô, nếu cô thật là cảnh sát, thật sự biết thân phận của mình, như vậy cô nên biết làm như thế nào.

Trong đầu Ninh Hi rối loạn một chút, một câu tôi có thể tự bảo vệ mình đến bên miệng lại nuốt xuống, đây là ổ sói hang hùm, có chút sơ suất thì có thể vạn kiếp bất phục, hiện tại ở trong căn nhà này không ai có thể hoàn toàn tín nhiệm, hôm nay hành động của Văn Chính Đông rốt cuộc là bảo vệ Thiệu Duật Thần hay là bảo vệ mình, cô không thể xác định.

“Vậy anh để Điền Kế Sơn trở về đón tôi, tôi muốn gặp anh ấy ngay lập tức.”

Văn Chính Đông giương mắt nhìn Điền Kế Sơn trước mắt một cái, lại ngẩng đầu nhìn đèn của phòng phẫu thuật, màu đỏ kia đột nhiên tối sầm lại, “Uông tiểu thư, giải phẫu đã xong, cô không cần liều lĩnh, tam thiếu sẽ không nằm lại trong bệnh viện, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Nói xong anh ta cúp điện thoại, cửa phòng giải phẫu đã mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play