Đông Phương Trường Huân có một vài đệ tử, nghe đâu dạy cả võ công và y thuật. Đại đệ tử Lãnh Du Hàn, nhị đệ tử Vũ Hạo Thiên, tam đệ tử Trang Uyển Như, tứ đệ tử Tư Đằng Niệm.
Lãnh Du Hàn hành tung bất định, năm sáu năm rồi không gặp sư phụ. Vũ Hạo Thiên là Minh chủ võ lâm, võ công xuất chúng, đứng đầu thiên hạ. Trang Uyển Như lập ra Bích Chỉ cung trong giang hồ, mà Tư Đằng Niệm... lại an phận làm Tứ Tiểu thư của Thượng thư phủ.
Không phải Tư Đằng Niệm không có ước mơ, mà là Thượng thư đại nhân bắt ép nàng phải làm một nữ nhân hiền lành, ngoan ngoãn, đợi ngày nhập cung trở thành phi tử, ôm giấc mộng làm Hoàng thái hậu.
Cũng còn may, Tư Đằng Niệm không phải hạng người tham lam vinh hoa phú quý, mong muốn nắm lấy quyền lực khuynh thiên hạ.
Mấy tháng rồi mà Chu Dật Ninh vẫn chưa trở về, ta bất giác cảm thấy lo lắng. Có lẽ là ta thích hắn thật...
Ta đã hứa sẽ biến giấc mộng của các phi tử trở thành sự thật. Vì vậy, đệ đệ ta cần phải nhanh chóng tỉnh lại.
...
Đêm hôm ấy, đợi tất cả mọi người ngủ say, ta cùng Tiểu Sam Tử lẻn khỏi Ngự thư phòng, chuồn qua cửa sau cung Từ Ninh. Đông Phương Anh Anh sớm đã đợi hai người chúng ta từ trước. Nàng ta xoay nhẹ chiếc bình hoa trong phòng ngủ, kéo bức tranh phú quý bình an qua một bên, cửa vào mật thất liền xuất hiện.
Cánh cửa ấy dẫn đến một con đường dài, sâu hun hút, không có một ánh đèn. Tiểu Sam Tử cầm đèn dầu đi trước, ta và Đông Phương Anh Anh rải bước theo sau. Rất lâu, rất lâu, có lẽ là hơn nửa canh giờ, chúng ta mới đến được Toàn Băng động.
Một nam nhân tầm ba mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, tràn đầy sự cương nghị đang ngồi canh giác bên chiếc giường làm từ băng lạnh ngàn năm. Hắn khoác một chiếc áo lông dày, mà người nằm trên giường chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang màu xám.
“Trọng Khang, đệ đệ ta thế nào rồi?”
Trần Trọng Khang cung tay, lễ phép đáp, “Thưa Công chúa, Thái tử vẫn như trước, không có chút biến chuyển... Đêm nay sẽ là thời hạn xảy ra “chuyện đó”...”
Đệ đệ ta – Đàm Quân mắc một loại độc kỳ lạ. Ngủ mãi không tỉnh, sắc mặt tím tái. Điều đáng sợ nhất chính là, trong một năm, cứ ba tháng một lần, đệ đệ ta sẽ trừng mắt dọa người hơn nửa canh giờ.
Ta thở dài một hơi. Sinh trong nhà đế vương, tất không tránh khỏi hai chữ “ám sát”, mà kẻ ám sát đệ đệ ta ngày trước vẫn còn chưa tra được là ai.
Trần Trọng Khang đột nhiên nhìn ta và Thái hậu, khuôn mặt có hơi ngại ngùng, lúng túng mãi mới mở miệng được, “Hoắc Tiểu thư... Công chúa, thần có nghe nói Hoắc Tiểu thư đã nhập cung. Trước đây, thần là sư phụ của nàng ấy, thần muốn hỏi thăm vài lời về sức khỏe của nàng.”
Đông Phương Anh Anh nở nụ cười, đáp, “Quý phi sống rất tốt, mỗi ngày đều vẽ tranh, làm thơ.”
Ta tiếp lời, “Khinh công của Quý phi xuất quỷ nhập thần. Ngươi là một sư phụ tốt.”
Trần Trọng Khang cố gắng kìm nén cái gì đó thì phải. Ta thấy khuôn mặt hắn có chút cừng đờ. Bất thình lình, hắn nói nhỏ với ta, “Công chúa, mọi người mau ra ngoài. Thời khắc ấy sắp đến rồi, sẽ rất dọa người.”
Ta gật đầu.
Trần Trọng Khang đưa chúng ta trở về con đường, cách Toàn Băng Động một khoảng khá gần. Tiểu Sam Tử lấy cây đèn mà ban nãy đã gác nó lên một kẽ đá trên đường đi để soi sáng chúng ta. Nàng ấy nói, “Sư phụ, sao người không nói với con chuyện của Quý phi nương nương? Từ trước tới nay, con luôn tưởng rằng mình không hề có huynh đệ tỷ muội...”
“Con là đệ tử do đích thân ta nuôi lớn, mà Quý phi nương nương cũng không hẳn là đệ tử của ta...”
“Hoắc Tiểu thư sao có thể nhận một kẻ như ta làm sư phụ... Tất cả chỉ là chuyện như mây khói mà thôi.”
Đông Phương Anh Anh chợt nói một câu bâng quơ, “... A Khang, Tiểu Huân Huân từng nói với ta, hắn rất là không yên tâm về sư đệ của hắn. Sư đệ hắn là kẻ nhát gan nhất trần đời, cũng là kẻ khiến hắn tức chết nhất trần đời.”
Ta cố nín cười... Hoắc Hồng Ca, đừng nói với muội, vị sư phụ này nhát tới mức không dám nói một tiếng yêu tỷ, khiến tỷ hụt hẫng, đau lòng mà tiến cung đó nha?
Chúng ta còn đang trò chuyện hăng say. Bất thình lình, một tiếng thét vang trời truyền từ Toàn Băng Động.
AAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~
Tiểu Sam Tử giật cả mình, “Là tiếng của Đàn Phu nhân! Sao nàng ta lại ở đây?!”
Phương Niệm Vũ?! Ta quên mất, nữ nhân này rong chơi đến mức quên cả trời đất... có khi nào bản tính tò mò trỗi dậy, đi lung tung rồi lạc lối tới đây?
Thôi bỏ đi. Dẫu sao cũng ba bốn năm, chưa có ai dám chứng kiến đệ đệ ta trừng mắt, trừ ta, Sam Tử, Thái hậu và Trần Trọng Khang.
...
Toàn Băng động tỏa ra hơi lạnh ngàn năm, mang theo mùi hương ngọt ngào của nữ nhân. Phương Niệm Vũ, nàng ta chắc chắn là vừa mới qua Túy Hồng lầu uống rượu đây mà!
Ta thật hết cách để nói.
Trên chiếc giường băng, đệ đệ ta nằm đó, trừng mắt, khuôn mặt nhăn nheo đến đáng sợ...
Mà bên cạnh, một nữ nhân tò mò đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đệ ấy, ánh mắt còn trợn ngược lên, giống như đang tranh nhau xem ai hung dữ hơn...
Hết nói nổi! Hết nói nổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT