Từng người một lần lượt xuất giá, còn Hiền Liên Công chúa như ta thì phải làm sao?

Chu Dật Ninh đáng chết! Ta sớm đã là người của hắn, phủ đệ cũng có chỗ cho hắn ngủ, thậm chí hắn còn thường xuyên trèo vào khuê phòng của ta... 

Vậy thì tại sao hắn vẫn không chịu mang sính lễ đến dạm hỏi ta chứ?

Một chiều mùa đông lạnh buốt giá, ta ngồi trước hiên nhà, ngắm nhìn những đóa hoa tuyết bay bay. Sự cô đơn bất chợt ập đến, ta mơ màng nhớ lại mùa đông của mấy tháng trước, tựa như các vị tỷ muội vẫn còn ở bên cạnh ta.

Khi đó, Ly tỷ tỷ rất thích ngồi trong phòng ấm, chăm chút cho từng chiếc lông vũ trắng trên áo của mình; Hồng Ca tỷ tỷ sẽ gảy một bản đàn thật du dương; Anh Anh lộ ra vẻ hiền hòa hiếm thấy, ôm con mèo trong lòng mà đút bánh cho nó ăn; Niệm nhi ngồi luyện thư pháp, sau đó sẽ vẽ vài bức họa sơn thủy; Ngọc Tuyền tỷ may cho ta áo gấm xinh đẹp; Phương Niệm Vũ tự kỷ chơi bài, luôn tưởng tượng trước mặt mình có ba cao thủ đang đấu; Tiểu Sam Tử chăm lo cho mấy chậu hoa bên cửa sổ, chốc chốc lại mỉm cười, nhìn cảnh tuyết rơi trắng xóa cả đất trời...

Bọn họ... đều đã quên ta rồi.

“A Tuyết, nàng lại hoài niệm chuyện cũ sao?”

Ta dựa vào vai Chu Dật Ninh, thì thầm với hắn, “Lúc còn nhỏ, ta không biết mình có phụ thân. Lên tám tuổi, đệ đệ duy nhất bị người ta mang đi. Mười tuổi, chàng rời khỏi ta. Sáu năm sau, ta vào cung, giả đệ đệ, gặp phụ hoàng, rồi cùng các tỷ muội chơi đùa rất vui... A Ninh... ta nhớ mẫu thân, nhớ cả các tỷ muội...”

Hắn không nói gì. Hơi thở nóng ấm phà vào khuôn mặt ta. Ta mỉm cười. Có đôi khi, im lặng là một điều tốt.

Hắn rất hiểu ta...

...

“Ngươi nói cái gì? Trần Trọng Khang, có gan thì nhắc lại một lần nữa trước mặt bổn công chúa!”

Khuôn mặt Trần Trọng Khang trở nên nghiêm túc hơn hẳn, tuy rằng có hơi mất tự nhiên. “Thứ cho vi thần vô lễ. Hoắc Quý phi ngọc thể ngàn vàng, vi thần không thể đụng đến.”

Hoắc Hồng Ca đột nhiên bật cười, tiếng cười ấy hết sức thê lương.

“Sư phụ, người rốt cuộc vẫn không chịu thừa nhận... Yêu ta có gì là sai? Yêu ta người sẽ chết sao? Cho dù ta đã cất công đến tận phủ đệ, xông vào tận đây, người cũng không thừa nhận là người thích ta!”

Ta đập bàn một cái rầm, sau đó hét toáng lên với Trần Trọng Khang, “Trần Trọng Khang, ngươi dỏng lỗ tai to lên mà nghe cho rõ! Thuần Linh Quý phi vừa mất sáng hôm qua, tang lễ vừa mới cử hành, ở đâu ra Hoắc Quý phi đứng ở đây mà cãi cọ với ngươi? Đây là biểu tỷ của ta – Trịnh Hồng Ca!”

Chu Dật Ninh nhất thời đen mặt, vội vàng rủ rỉ vào tai ta, “Nàng đào đâu ra lắm biểu tỷ thế?”

Phải... Ta có rất nhiều biểu tỷ “ruột”, trước có Trầm Lục Anh, sau có Cao Hồng San, và giờ là Trịnh Hồng Ca...

Aiz... 

Trong chớp mắt, ta không còn thấy Trần Trọng Khang và Hồng Ca tỷ tỷ đâu nữa.

Có tiếng kiếm chém nhau trong đêm, bọn họ dùng võ công để định thân với nhau chắc?

Chu Dật Ninh cười khinh bỉ, “Trần Tướng quân làm sao dám để lộ tâm tư của mình, chẳng phải là vì Hoắc Hồng Ca quá mức cao quý à?... Tính tình của hắn rất kỳ quái, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm một câu “nồi nào úp vung nấy”.”

Hóa ra là không tự tin. 

Trong giây lát, ta chợt nhân ra có gì đó không đúng.

Cái tên Thừa tướng chết tiệt ấy lại kề sát mặt vào ta, rủ rỉ rù rì, “Nếu ta giống như hắn, nàng làm sao có thể trở thành Thừa tướng phu nhân đâu?”

Ta nghiến răng trèo trẹo, “Chu Dật Ninh, chàng nhớ cho kỹ, ta còn chưa thành thê tử của chàng đâu! Vả lại, chàng có phải quân tử không mà đòi ta phải làm thục nữ?”

Hắn trợn mắt, cãi lại, “Ta không quân tử chỗ nào?”

Tên đáng hận này! Hắn muốn ta nói huỵch toẹt ra cả sao?

“Ta là hoàng hoa khuê nữ, ta là công chúa kim chi ngọc diệp, vậy mà chàng dám... chàng dám... chàng không phải là quân tử!”

“Thế à? Vậy thì lần sau, ta không trèo cửa sổ vào khuê phòng nàng nữa, ta sẽ đi cửa chính đường hoàng; thậm chí, mỗi khi lên giường sẽ không vội vã...”

Hắn... Hắn... 

Ta xấu hổ quá, chạy thẳng một nước về phủ Công chúa. 

Đêm hôm đó, có kẻ đáng chết phải ra hành lang ngủ. Bổn Công chúa cấm đám thị vệ cho hắn bước vào sân nửa bước.

...

Rốt cuộc cũng có một ngày, Lãnh Du Hàn trở lại kinh thành.

Lần này, hắn đích thân vào cung để xem mạch cho đệ đệ ta. Ly tỷ tỷ nói, suýt chút nữa thì Hoàng hậu nương nương đã đánh bể đầu hắn, chỉ vì thuốc hắn chữa cho Hoàng thượng quá mức... công hiệu, khiến nương nương xinh đẹp nằm lì trên giường suốt bảy ngày không thể xuống.

Ly tỷ tỷ còn nói, “Hàn ca rất hay thù dai. Chàng thích chế thuốc, chế độc... Niệm Vũ thảm rồi.”

...

“Vũ nhi, ta muốn... Ta muốn...”

“Sắc lang, ngươi mau tránh ra!!!!”

Gối bị ném tứ tung khắp Phượng Hòa cung. Đám cung nữ, thái giám được một phen cười rôm rả.

“Vũ nhi,... ta chịu hết nổi rồi...!!!”

Mơn trớn trên da thịt nàng, sự khoái cảm càng lúc càng tăng lên đến mức vô hạn.

“Lãnh Du Hàn, tên chết tiệt, ngươi mau ra đây cho bổn cung!!!”

...

“Chàng chế ra thứ gì nữa vậy? Không phải loại độc giết người đó chứ?”

Lãnh Du Hàn cười, ra vẻ thần bí, thầm thì vào tai Hoàng Nhan Ly Ly. “Thứ đó nàng đã thử qua rồi mà... Vô Hạn Tình.”

Sắc mặt Ly tỷ tỷ bất chợt đỏ lên.

“A Hàn, ta cũng muốn một bình Vô Hạn Tình.”

Người nào đó vừa thốt lên câu nói vô duyên, lập tức bị ta cấm cửa ba ngày liền.

...

Có một đêm, Trần Trọng Khang chạy tới chỗ ta để tìm Chu Dật Ninh. Khuôn mặt hắn buồn rười rượi, sầu não không thôi.

“Ca nhi bỏ đi rồi... Nàng ấy nói, nàng ấy không cần ta... Dật Ninh, đệ mau giúp ta đi. Không có nàng ấy, cuộc đời này của ta không còn ý nghĩa gì nữa!”

Cho ngươi đáng đời! Ai bảo dám bỏ rơi tỷ tỷ ta trước?! 

Nấp sau khung cửa gỗ, ta thầm rủa tên Trần Tướng quân kia. Hắn to gan lắm. Vì từ chối tỷ tỷ, nhẫn tâm thành thân với Cung chủ trên giang hồ – Trang Uyển Như. Tỷ tỷ tức giận, vào ngày hắn cưỡi ngựa hoa đi đón tân nương, tỷ ấy quyết tuyệt một lần, sau đó dong ngựa bỏ đi mất.

Cho vừa lòng ngươi! Đúng là tên đáng chết!

Nhưng mà khoan... Trang Uyển Như? Sao cái tên này nghe quen quá vậy? Hình như Thái hậu từng nhắc tới với ta.

Có lẽ bữa nào phải mời Bảo Vương phi của Đông Linh qua đây chơi mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play