Cuối cùng Boss bức hôn không thành công, dù Thư Tâm đang dần bại trận dưới thế công của anh nhưng cô cũng thông minh, khéo léo dùng câu “phụ mẫu chi mạng, môi chước chi ngôn”* để chặn lời Boss. Sau đó cô lập tức gọi điện về nhà cho mẹ rồi đẩy di động vào tay anh.

(*Câu này ý là: Việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt và do lời nói của người mối lái)

Boss cầm điện thoại, cảm thấy bỏ cũng không được mà nghe cũng không xong, lưng run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bởi lẽ đầu bên kia mẹ của Thư Tâm tuy vẫn nói năng dịu dàng nhưng Boss nghe kiểu gì cũng thấy có sự bất mãn, như thể bà đang nói: Hừ! Thằng này to gan thật. Định nhân lúc mình không để ý rồi dụ dỗ con gái mình đi!

Nhưng dù lưng tê dại thì cũng phải cố gắng.

Boss cũng mặc kệ ánh nhìn dò xét của Thư Tâm, anh vội ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn về phía trước, còn chăm chú hơn cả việc nghe báo cáo trong công ty.

Đầu kia, mẹ Thư Tâm như cảm nhận được sự lo lắng của anh, dịu dàng cười một tiếng nhưng lại càng khiến da đầu Boss run lên.

- Cháu cũng đừng quá lo lắng, bác và cha Thư Thư đều rất quý cháu, nhưng lần này cháu cũng lỗ mãng rồi! Bác còn chưa nghe nói có nhà nào hai bên gia đình còn chưa gặp mặt nhau mà đã cho cưới rồi. Nhìn xem, Thư Thư sợ đến độ phải gọi cho bác, chắc chắn là bị cháu hù rồi. Cháu đúng là…

Boss cuống quýt nhận sai.

Đầu bên kia, cha Thư Tâm như đang lầm bầm gì đó, hình như là có chút bất mãn lại bị bà Thư ngăn lại.

Boss càng không dám khinh thường, đến thở cũng chỉ dám thở nhẹ, lại nghe bà Thư nói:

- Thư Thư tuy không còn là trẻ con nhưng bác và cha nó đều là giáo viên, ở nhà do trường góp vốn xây, hàng xóm xung quanh đều là người quen biết, hoàn cảnh gia đình khá đơn giản. Bác chỉ có một đứa con, không khỏi quá mức chiều chuộng để nó lớn rồi còn ngây thơ, không biết phân biệt người tốt kẻ xấu, đến khi xảy ra chuyện cũng là hai bác ra mặt giải quyết thay nó, cháu nói có đúng hay không?

Không nhận thức được người tốt kẻ xấu, to chuyện rồi!

Boss vội gật đầu, ngữ khí vô cùng thành khẩn:

- Đúng thế, bác yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Thư Tâm.

Mồ hôi lạnh liên tục tứa ra, lưng Boss giờ chắc không khác gì khi ngồi phòng xông hơi.

Nghĩ mà xem, lời của bà Thư đã ám chỉ rõ ràng. Ý bà như thể là là tuy con tôi dễ bị lừa nhưng cậu đừng hòng lừa được nó, chỉ cần tôi và cha nó không buông tay thì cậu không có cửa đâu.

Như thể là cậu đừng tưởng tôi không biết rằng cậu định dứt khoát dụ dỗ con gái tôi trước, tôi đang định kiểm tra cậu đây! Cậu lo mà dụ dỗ chúng tôi trước, bao giờ chúng tôi đồng ý thì mới ngồi được vào vị trí dự bị.

Như thể là cậu đừng nghĩ chúng tôi đang làm khó cậu, chúng tôi rất có cảm tình với cậu chỉ là… Chưa đủ! Lúc này cậu nên làm gì đó để chúng tôi có cảm tình tốt với cậu hơn đi.

Chẳng phải thế sao? Đến cả “Thư Thư nhà bác” cũng nói ra rồi, đây chẳng phải là đẩy anh ra ngoài sao?

Boss ảo não không thôi thầm nghĩ: “Chẳng phải là cháu thấy Thư Tâm lo lắng nên mới làm thế để cô ấy an tâm sao! Haiz… Sự buồn bực, tủi thân của mình quả thực người ngoài không thể thấu! Chẳng biết phải làm sao mới được các cụ tin tưởng đây”.

Bà Thư vẫn dịu dàng nói:

- Dù sao thì Thư Tâm vừa mới trải qua chuyện không vui, bác rất thương nó, nghĩ mà xem, hai ông bà già cũng chẳng có bản lĩnh gì nhưng có mỗi đứa con gái thì cũng phải bảo vệ nó, giúp được đến đâu thì giúp, vẫn còn nuôi được nó, cũng không vội gả nó ra ngoài. Còn muốn giữ nó lại thêm năm nữa rồi từ từ cũng không muộn. Trải qua chuyện vừa rồi, bác và cha nó đã nghĩ thông, chuyện tìm chồng phải cực kì cẩn thận, không thể vội được, phải có thời gian.

Mặt Boss nhăn nhó, miệng thì đồng ý nhưng lòng lại rầu rĩ: “Bác không vội nhưng cháu vội! Bao nhiêu năm rồi! Haiz…”

Quay đầu nhìn Thư Tâm, Thư Tâm đắc ý nhìn anh.

Bà Thư cười nói tiếp:

- Đúng rồi, lần trước Lăng Vân… À, cháu không ngại bác gọi cháu là Lăng Vân chứ?

Boss vội đáp:

- Không ngại, đương nhiên không ngại.

Bà Thư lại bật cười, Boss xấu hổ nhưng rồi lại nghe bà nói:

- Bác chỉ là không muốn để con gái phải khổ thôi, nếu cháu thực sự có ý với nó, lúc nào bảo cha mẹ cháu đến gặp đi. Chẳng biết cháu đã nói với cha mẹ về chuyện của Thư Thư và gia cảnh nhà bác chưa. Những chuyện này nói rõ ràng trước thì hơn. Cháu nói có đúng không?

Boss mừng rỡ, mặt tươi cười, tay vươn ra véo tay Thư Tâm, chân thành cảm ơn:

- Cảm ơn bác, bác suy nghĩ thật chu đáo! Nhưng xin bác yên tâm. Chuyện của cháu và Thư Thư cháu không giấu gia đình, cha mẹ cháu đều biết. Chỉ là công việc của cha mẹ cháu có chút đặc thù, quanh năm suốt tháng ít khi về nhà nên vẫn chưa đến thăm được. Thật ngại quá, chỉ cần cha mẹ cháu nghỉ ngơi thì cháu sẽ bảo hai người đến gặp gia đình!

Hai cụ nhà Trác Lăng Vân đương nhiên không có ý kiến. Hai người luôn miệt mài làm việc khắp nơi, khoan thành, đào hầm, cả người bẩn thỉu, qua vài năm, hai ông bà đột nhiên giật mình:

- Trời ơi! Con mình đã sắp 30 tuổi rồi, ông ơi, ông có biết nó có bạn gái hay chưa không?

- Không nghe nói! Trời ơi! Sao có thể chưa nghe nó nói được?

- Ông à, tôi nói cho ông nhé, lần trước tôi nghe một cậu trẻ trong đội khảo cổ nói, giờ đàn ông thích đàn ông nhiều lắm, ông bảo con mình liệu có nhiễm tật xấu này không? Theo tôi thấy hình như thằng bé nhà mình… hình như nó giống thế lắm.

Hai nhà khảo cổ học chụm đầu bàn tán nhưng càng bàn càng thấy sợ. Vì thế còn cầu mong gì hơn? Chỉ cần con mình chịu thích con gái đã A di đà Phật lắm rồi, còn so đo gì thêm nữa.

Bà Thư không biết điều này nhưng lòng cũng thoải mái lại, thân mật mắng Boss:

- Cháu nói cái gì thế! Cha mẹ cháu đã bận như thế sao còn để bọn họ đến thăm được?

Bà Thư thoáng trầm ngâm rồi dịu dàng nói:

- Hay là thế này đi, bác nhớ công ty cháu qua mùa bận rộn sẽ được nghỉ một thời gian đúng không? Nếu có thể, cháu hãy đưa Thư Thư qua gặp cha mẹ cháu đi.

Sự vui mừng của Boss càng không thể khống chế nổi, liên miệng nói cảm ơn nhưng đột nhiên bà Thư lại nói:

- Nhưng mà Lăng Vân này, hai bác có một yêu cầu, hi vọng cháu có thể thông cảm.

- Bác cứ nói đi!

- Là thế này, chuyện tình cảm của cháu và Thư Thư hai bác không tiện xen vào nhưng là người từng trải, là người làm mẹ, bác cảm thấy, có một số mâu thuẫn phải qua thời gian ở chung lâu dài mới nảy sinh, cho nên dù cha mẹ cháu có đồng ý thì bác cũng sẽ không chấp nhận cho hai đứa kết hôn sớm.

Nụ cười trên miệng Boss lập tức biến mất:

- Bác gái…

- Cháu đừng lo lắng. Vậy đi, một năm. Nếu cha mẹ cháu đồng ý chuyện cháu và Thư Thư, nhất định là phải đồng ý, bác không mong bọn họ cảm thấy miễn cưỡng. Bác nghĩ qua Trần Gia Lạc cháu đã hiểu, sức ảnh hưởng của cha mẹ với hôn nhân là không thể xem nhẹ. Cho nên, thời gian tính từ khi cha mẹ cháu hoàn toàn chấp nhận Thư Thư, từ đó đến một năm sau thì cháu mới có thể bàn đến việc kết hôn. Cháu thấy thế nào?

Tuy Boss cảm thấy như vậy có hơi mất thời gian nhưng cũng chỉ có thể nắm tay Thư Thư gật đầu:

- Được a, tuy về mặt cá nhân cháu không quá vui nhưng cháu không thể không nói, bác suy nghĩ rất chu đáo.

Bà Thư thở dài một hơi, cười nói:

- Cảm ơn cháu! Cháu đồng ý rồi thì bác cũng cúp máy đây. Bảo Thư Thư ngủ sớm đi, thời gian qua nó phải chịu nhiều áp lực rồi.

Thấy hai người này bàn chuyện chung thân đại sự của mình, Thư Tâm ngồi bên không nghe được gì không khỏi hiếu kỳ, hồ nghi nhìn Boss đang nửa vui nửa buồn hỏi:

- Mẹ em nói gì với anh?

Boss chậm rãi quay đầu, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới nặng nề thở dài một hơi:

- À, mẹ em đang truyền thụ kinh nghiệm cho anh.

Thư Tâm kinh ngạc mở to mắt:

- Kinh nghiệm? Kinh nghiệm gì?

Boss chậm rãi ngẩng đầu, sau đó chân thành nói:

- Kinh nghiệm theo đuổi con gái.

Ví như làm thế nào để phá vỡ sự phòng ngự của đối phương, điều này chính là môn học bác đại tinh thân. Không thể không nói, bà Thư là một người nổi bật.

Mặc kệ vẻ mặt ngu ngơ của Thư Tâm, Boss tự nhiên ôm eo rồi đẩy Thư Tâm vào nhà tắm.

Có lẽ là hôn sự của hai bên đã có chút tiến triển, Boss nói năng vô cùng dịu dàng:

- Được rồi, cô gái của anh, em đi tắm đi. Mẹ em đã dặn phải để em ngủ thật ngon.

Anh hôn lên tóc Thư Tâm rồi tiện tay mở nước cho cô, sau đó tự mình thử độ ấm rồi mới quay đầu nhìn cô:

- Mùi hoa oải hương được không? Sẽ giúp em dễ ngủ hơn.

Thư Tâm gật gật đầu, lúc này mới tán thưởng một câu:

- Mẹ em đúng là lợi hại!

Boss vuốt tóc cô rồi đóng cửa nhà tắm lại cho cô. Thư Tâm thoải mái cởi quần áo, nào ngờ vừa mới cởi áo, vừa định vươn tay ra sau cởi áo ngực thì cửa phòng tắm bật mở.

Thư Tâm sợ tới mức vội ôm lấy ngực nhưng không hét lên, Thư Tâm không có thói quen đó.

Lại thấy Boss thản nhiên vươn nửa người vào, tự nhiên đặt bộ đồ ngủ con gấu của Thư Tâm sang một bên. Thư Tâm liếc qua, nhìn thấy trên bộ đồ ngủ còn có cả nội y.

Thư Tâm cảm thấy mặt mình như đang tỏa nhiệt, vội quay người ngồi vào bồn tắm còn chưa đầy nước, vẻ mặt lo lắng, cảnh giác.

Boss chỉ chỉ vào mắt kính của mình nói:

- Đừng lo lắng thế, về cơ bản, kính bị hơi nước làm mờ rồi.

Thư Tâm cảm thấy tai mình cũng như đang phun hơi nước ra ngoài, cuối cùng không nhịn được kéo khăn mặt ném thẳng vào mặt người đàn ông đang tỏ vẻ trấn định, không có ý xem trộm kia:

- Vô sỉ! Anh biến ra ngoài cho em!

Boss bình tĩnh giật chiếc khăn trên đầu xuống, bình thản đặt sang một bên rồi quay đi, chỉ bỏ lại một câu:

- Đúng thế, anh về đây, ngủ ngon nhé!

Cửa phòng tắm cạch một cái, Thư Tâm ảo não ôm đầu bổ nhào về phía trước, nằm dài trong bồn tắm rồi hét thảm:

- Xảy ra chuyện thế nào còn ngủ thế nào được! Boss là đồ thối tha! Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nhận lời cầu hôn của loại người cầm thú như anh!

Sau đó lòng run lên: Trời ơi, mẹ ơi, có phải là mẹ dạy anh ấy cái gì kì quặc không? Trước kia rõ ràng Boss là loại đàn ông nghiêm túc cơ mà.

Không thể không nói, Thư Tâm à, ánh mắt nhìn đàn ông của cô tuyệt đối không bằng mẹ cô đâu!

Lúc này, trong bệnh viện đa khoa XX, Vương Hiểu Hân lại cô đơn nằm trên giường bệnh.

Ngưu Nhị ở đây cùng cô đến trưa, giờ đương nhiên đã đi nhưng người đàn ông trên danh nghĩa của cô thì lại chưa đến, thậm chí cơm tối còn chưa đưa đến. Nghĩ vậy lại có cảm giác thê lương.

Vương Hiểu Hân cảm thấy mình thật bi thảm! Chỉ là, rơi vào bước đường này là cô tự tìm…

Rốt cuộc con cô cũng không giữ lại được, thai đã lớn, lần này xẩy thai ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể cô, nghỉ ngơi mấy ngày mà vẫn chưa lại sức, chẳng còn là một cô gái tuổi xuân phơi phới nữa.

Ngày đầu tiên biết tin này, Tạ Hồng Anh như điên như dại ngồi phệt xuống đất khóc lóc, mắng trời mắng đất, nói nhà họ Trần đã gây ra tội nghiệt gì, bà mẹ góa con côi nuôi con lớn, khó khăn lắm mới có được đứa cháu nội mà ông trời lại trừng phạt bà như thế!

Tạ Hồng Anh thậm chí còn kéo áo bác sĩ, trừng mắt chất vấn có phải là người ta không tận tâm cứu chữa lại nhè đúng lúc bác sĩ đang giận dữ, bảo thẳng Tạ Hồng Anh rằng nếu không hài lòng thì tự đưa về nhà mà chữa.

Đưa đi? Đưa đi thế nào?

Lúc ấy cô chảy rất nhiều máu, chân mềm nhũn, nửa bước cũng không đi được. Cô cũng chẳng dám chờ mong vào người đàn ông vừa nghe tin con chẳng con đã không thấy bóng dáng.

Lúc ấy, cô được Ngưu Nhị đỡ, nhẹ nhàng cẩn thận đặt lên giường bệnh, nước mắt không ngăn được rơi xuống nhưng cũng chẳng ai nhìn thấy.

Vương Hiểu Hân ngây người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khi thì khóc khi thì cười, sau đó thở dài thật dài một hơi: Thực ra, mất đi cũng tốt, dù sao…

Vừa đúng lúc này, ngoài cửa phòng bệnh vang lên một tiếng két.

Giờ đã muộn, phòng bệnh rất yên tĩnh, cho nên tiếng vang này lại rất rõ ràng.

Vương Hiểu Hân quay đầu lại nhìn nhưng không động đậy.

Cô biết là Trần Gia Lạc đến, chỉ là đã chẳng còn vui mừng nổi. Cô cứ dựa vào giường chờ nhưng hồi lâu vẫn không thấy người vào thì không khỏi thấy lạ, cau mày lắng nghe, không ngờ vừa nghe được hai câu thì mặt cắt không được hột máu.

Người tới thực sự là Trần Gia Lạc, chỉ có điều, anh ta vừa đến cửa thì đã bị người gọi lại.

Người đó là bác sĩ Lý, chính là bác sĩ phụ sản luôn đeo kính đen gọng lớn tuổi trung niên.

Trần Gia Lạc không biết bác sĩ đáng thương hôm trước bị mẹ anh ta kéo lại gây rối chính là bác sĩ nam duy nhất của khoa phụ sản và cũng là học trò nam duy nhất của bác sĩ Lý.

Có lẽ Trần Gia Lạc thấy người ta là con trai nên cũng mặc kệ không quản.

Nhưng bác sĩ đó là do bác sĩ Lý dạy dỗ, nhân ngày bà không có ở đó, mẹ con Trần Gia Lạc bắt nạt học trò của bà đương nhiên bà rất bất mãn.

Cho nên bà nhìn Trần Gia Lạc với vẻ không vui, cũng không phải là không nhận ra Trần Gia Lạc! Lúc gặp Trần Gia Lạc bà đã nhận ra, dù sao dám động thủ đánh người trong bệnh viện bà cũng chỉ thấy Trần Gia Lạc là người đầu tiên.

Chẳng phải thế sao? Người ngu cũng phải hiểu một đạo lý – ai cũng không tránh khỏi ốm đau, bệnh tật. Không tôn trọng bác sĩ thì nhất định sẽ có ngày không may.

Trần Gia Lạc có chút hoảng hốt, một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm tờ giấy.

Bác sĩ Lý nhìn thoáng qua mà giật mình nhìn lại Trần Gia Lạc, kết hợp với vẻ mặt của anh ta, lập tức có thể chắc chắn suy đoán của mình đến 7,8 phần.

Bà nổi giận, đạo đức nghề nghiệp cũng không kiềm chế nổi cơn giận của bà.

Bà gần như là chỉ vào mặt Trần Gia Lạc quát:

- Anh… anh lại đi làm giám định kia? Anh là loại đàn ông kiểu gì? Làm chồng kiểu gì thế?

Trong tay Trần Gia Lạc chính là giấy báo cáo xét nghiệm DNA! Trần Gia Lạc từng yêu cầu bệnh viện làm nhưng vì Vương Hiểu Hân không đồng ý ký tên không thực hiện được.

Người đàn ông này, chẳng những làm nhục mẹ đứa trẻ mà cũng đang sỉ nhục chính đứa bé đó, càng sỉ nhục đạo đức của bác sĩ trong bệnh viện này!

Báo cáo xét nghiệm DNA! Báo cáo xét nghiệm DNA

Bác sĩ Lý biết bên ngoài có rất nhiều bệnh viện chỉ cần tốn hai ba trăm tệ là có thể làm giám định cha con nhưng bà không thể ngờ, Trần Gia Lạc đã được mọi người khuyên bảo nhưng lại vẫn lén chạy ra ngoài làm xét nghiệm này!

Rốt cuộc anh ta có biết tôn trọng người khác không?

Bác sĩ Lý giận giữ, lòng thầm mắng, đến cả câu chửi hai hôm trước nghe được bọn trẻ con trong xóm mắng nhau cũng lôi ra: Từ đâu xuất hiện một tên cực phẩm thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play