Cả đường đi hai người đều yên lặng, chỉ có tiếng nhạc chậm rãi chảy xuôi trong không gian chật hẹp. Có đôi khi Thư Tâm nhìn lén qua Boss, mấy lần không nhịn được định hỏi có phải Boss có ý gì với mình không nhưng vừa nghĩ lại, dũng khí khó khăn lắm mới có được lại xẹp xuống.
Nếu Boss nghe xong lại mặt không biến sắc mà nói với cô những câu đại loại như: “Trợ lý Thư, đôi khi đừng đem tinh lực dồn hết sang những việc không liên quan đến công việc” hoặc là “trợ lý Thư, đây có phải là nguyên nhân gần đây công việc của cô làm không được tốt đúng không?”
Thư Tâm sợ mình sẽ lập tức đẩy cửa xe, xấu hổ mà chạy luôn ra ngoài.
Nghĩ lại mà xem, thà cứ giả vờ ngu ngốc tuyệt đối còn hơn là làm chuyện mất mặt như vậy! Dù chỉ là có thể thì cũng không được!
Chẳng ai biết con đà điểu tự vùi mình vào trong đầu cát cũng cảm thấy buồn bực chứ?
Thư Tâm lén nắm chặt tay thành quyền, sau đó lại nhụt chí mà cúi đâì, lấy trong túi xách chiếc giương nhỏ, giả vờ trang điểm lại để che đi hai gò mà đang nóng bừng lên của mình, vì vậy bỏ lỡ cảnh Boss ngồi bên đang nhếch miệng cười.
Xe nhanh chóng đi đến cửa lớn đại học B, dù có nhiều đội sinh viên của trường đứng ở cổng phục vụ nhưng xe cộ nườm nượp vẫn kéo dài từng chuỗi khiến các thành viên của hội sinh viên mặt đỏ rần, liên tục xin lỗi.
Trường B là đại học lớn số 1, số 2 cả nước, tuy trên danh nghĩa chỉ là 80 năm nhưng trên thực tế, trước kia từng sáp nhập vài trường đại học làm một, thực sự mà tính thì đâu chỉ là 80 năm lịch sử. Trường đại học này vì lịch sử thành lập khá khúc chiết nên cũng không tiếc tiền thuê những giáo sư nước ngoài về giảng dạy. Dù có một số giáo sư cả năm, hoặc một kì mới đến giảng một hai buổi nhưng các sinh viên có thể cảm nhận được sự cố gắng, nỗ lực của đội ngũ giảng viên, ban lãnh đạo trường.
Bình thường lúc đi học thường có thể chứng kiến cảnh sinh viên trẻ tuổi đang cùng một giảng viên râu rậm, tuổi cao đang bàn luận như sắp đánh nhau đến nơi, bạn học bên cạnh thấy chẳng những không ngăn cản mà có khi còn khoa chân múa tay xen vào. Nhưng sau đó một khắc, những người này lại vỗ vai, thân thiết như thể là cha con, ông cháu một nhà.
Rất lạ, trong xã hội bây giờ mà bạn lại có thể chứng kiến được không khí ham học sôi sục của sinh viên như thời phong trào Ngũ Tứ vậy.
Đương nhiên, chính nhờ đó mà trường thu hút không ít sinh viên trong cả nước, thậm chí là học sinh nước ngoài cũng khiến trường đào tạo được không ít học giả nổi tiếng thể giới, những người tham gia nghiên cứu khoa học. Tính theo số lượng mà nói, tốt nghiệp đại học B rồi trở thành người làm ăn như Boss lại ít hơn những người nghiên cứu khoa học.
Có lẽ vì thế mà lễ kỉ niệm 80 năm ngày thành lập trường của đại học B náo nhiệt hơn những gì người ngoài hình dung nhiều lắm. Có không ít người thậm chí vội vàng đặt vé máy bay trở về.
Chỉ kẹt xe trong thoáng chốc mà Thư Tâm cũng thấy có rất nhiều những học giả nổi tiếng.
Nhìn những ông già tóc hoa râm đứng cùng bạn bè, mặt đầy kiêu ngạo chỉ vào cổng trường nói chuyện gì đó, lòng Thư Tâm cũng có chút cảm động, thậm chí có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu: Không biết, 10, 20 năm sau cô có thể chỉ vào cổng trường đại học B mà kể cho ai nghe chuyện xưa của mình?
Cô nghĩ như vậy, bất giác lại quay đầu nhìn thoáng qua Boss, Boss như cảm ứng được, cũng quay đầu nhìn cô, khẽ an ủi:
- Đừng nôn nóng, chờ một chút là được.
Boss vừa nói xong, chiếc xe trước mặt lại chậm rãi nhích lên, Boss không quan tâm đến Thư Tâm lại đỏ mặt, chậm rãi nhích theo sau.
Lúc vào đến cổng trường, hai sinh viên tình nguyện má đỏ bừng vì phơi nắng không ngừng xin lỗi hai người. Thư Tâm hạ cửa kính xe, đưa một chai nước mát cho hai người, dịu dàng nói:
- Không sao, các em vất vả rồi!
Cậu con trai đỏ mặt, lập tức mỉm cười đón lấy chai nước:
- Cảm ơn sư tỷ!
Thư Tâm cười vẫy tay với bọn họ, ở bên, một ông cụ vui vẻ, có chút đắc ý chỉ vào mấy sinh viên kia, nói với vợ mình:
- Năm đó tôi cũng là hội trưởng hội sinh viên.
Vợ của ông cũng cười, nếp nhăn trên mặt nhu hòa hiện ra, lại có một vẻ ưu nhã khác lạ. Bà quay đầu vẫy tay với cậu sinh viên kia:
- Bạn trẻ à, có thể chụp giúp chúng tôi một bức ảnh không?
Hai ông bà đứng bên cạnh tượng điêu khắc bên cổng đại học B.
Thư Tâm nhìn qua cửa kính, có chút hâm mộ khẽ nói:
- Hai người trông thật đẹp!
Hai cái lão người liền cùng nhau đứng ở B đại tá môn điêu khắc bên cạnh.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói cực kì tuyệt hảo, cực kì ôn nhu:
- Đây là sức mạnh của tình yêu đó!
Thư Tâm mỉm cười ừ một tiếng, sau đó đột nhiên ngơ ngẩn, đầu vừa đập vào cửa sổ xe, vội ôm trán quay đầu nhìn gắt gao vào vẻ bình thản của Boss, nửa ngày không nói được gì.
Boss tự nhiên dừng xe rồi mới mỉm cười:
- Rất hâm mộ? Có muốn tự mình thử không?
Thư Tâm xấu hổ lắc đầu, mở cửa xe rồi chạy như trối chết.
Boss đóng cửa xe, nhìn bóng lưng Thư Tâm mà cười. Sợ mới tốt! Sợ chứng tỏ rằng ngày nước chảy thành sông đã không còn xa nữa.
Trong trường rất đông đúc, Thư Tâm cũng dần chạy chậm lại, vừa đúng lúc này thì điện thoại reo.
Thư Tâm nghe máy, vừa nghe đã mỉm cười, vui mừng nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một bóng người béo tròn như đạn lao tới, Thư Tâm cúp máy, ôm lấy cô nàng kia, lại nghe Hiểu Hiểu cười lớn nói:
- Thư Thư! Thư Thư! Đã lâu không gặp!
Đi theo sau Hiểu Hiểu, chồng cô sợ tới toát mồ hôi, đứng cạnh hai cô gái mà liên thanh nói:
- Vợ ngoan ơi! Bà nội của tôi ơi! Em chậm một chút được không? Được không? Em muốn dọa chết anh sao?
Thư Tâm kéo bạn cùng phòng ngày xưa ra nhìn, lập tức hít một ngụm khí lạnh: thì ra vị này không phải là béo mà là đang có bầu.
Tâm tình Thư Tâm trở nên phức tạp, khẽ vuốt lên bụng Hiểu Hiểu rồi kinh ngạc hô to một tiếng, sau đó trợn tròn mắt nhìn Hiểu Hiểu đang kiêu ngạo:
- Nó..nó.. Hiểu Hiểu! Nó đá mình!
Chồng Hiểu Hiểu cười hạnh phúc:
- Đúng thế, sắp 7 tháng rồi! Ngày nào cũng đạp khiến Hiểu Hiểu mệt mỏi, anh thấy mà thương.
Thư Tâm vội chúc mừng, Hiểu Hiểu kéo Thư Tâm qua, hai người đùa giỡn, lát sau lại nghi ngờ hỏi:
- Đúng rồi, Gia Lạc nhà cậu đâu?
Hơi huých eo Thư Tâm cười trộm:
- Gia Lạc nhà cậu thương cậu như vậy sao có thể để cậu đi một mình được? Có phải là đi mua đồ ăn cho cậu không?
Thư Tâm kéo Hiểu Hiểu đến bên hồ, ghế đá bên hồ chật kín người, có người thấy Hiểu Hiểu mang thai nên lập tức nhường chỗ.
Thư Tâm vươn tay lắc qua lắc lại trước mặt Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu phản ứng lại, a một tiếng rồi kinh ngạc nắm lấy tay cô, thấy trên ngón tay chỉ còn lại dấu đeo nhẫn mơ hồ, nhìn Thư Tâm nửa ngày, ánh mắt phức tạp:
- Thư Thư… cậu… sao có thể?
Thư Tâm cười cười:
- Có gì mà không thể? Anh ta có nhân tình nên mình ly hôn rồi.
Hiểu Hiểu lập tức khoa trương mà vịn vào người đàn ông đang lo lắng đứng bên mình, người đàn ông kia không dám động đậy.
Hiểu Hiểu đứng đó không ngừng thì thào:
- Trời ơi! Chồng ơi! Em muốn xỉu! Em muốn xỉu! Đến ngay người thành thật như Trần Gia Lạc mà cũng có tình nhân, thế giới này quá ảo rồi!
Nói xong lại nắm cổ áo chồng, cười vô cùng quyến rũ:
- Chồng ơi! Liệu có khi nào anh giấu em nuôi bồ nhí không?
Hiểu Hiểu vốn rất xinh đẹp, năm đó còn đi học chính là đại mỹ nhân trong kí túc xá, lúc lấy chồng rồi lại càng chú ý giữ gìn, vì vậy giờ tuy mang thai nhưng không giống các thai phụ khác, bị phù nề hay bị nám mà ngược lại lại thêm vẻ đẹp mặn mà của người làm mẹ, đến Thư Tâm nhìn còn ngẩn ngơ.
Chồng Hiểu Hiểu họ Bàng, có hơi xấu xí, dù mặc âu phục sang trọng nhưng vì ba người đứng quá gần nên những nếp nhăn trên mặt Thư Tâm đều thấy rõ.
Lúc trước khi nghe tin Hiểu Hiểu lấy người đàn ông lớn hơn cô gần chục tuổi, không ít bạn học đều thấy không đáng. Nhưng giờ xem, người đàn ông kia vừa sợ lại vừa thương Hiểu Hiểu, nắm tay cô liên miệng thề thốt, lúc đi đường lại sợ Hiểu Hiểu mệt mỏi mà đỡ bụng cho cô. Thư Tâm đột nhiên cảm nhận được, hạnh phúc, người ngoài cuộc sao có thể hiểu cho rõ được?
Phụ nữ có thai tâm tình luôn dễ thay đổi, Hiểu Hiểu rất nhanh đã được chồng dỗ cho vui vẻ, mặc kệ người xung quanh đang nhìn, lại hôn chụt lên má chồng khiến người đàn ông hơn 30 tuổi kia đỏ mặt.
Lúc này Hiểu Hiểu mới nắm tay Thư Tâm, lòng đầy căm phẫn an ủi:
- Đừng sợ! Nói thật ra, Trần Gia Lạc kia cũng chẳng xứng với cậu. Lúc trước nếu không vì thấy hai người hẹn hò đã lâu, Trần Gia Lạc lại có vẻ của một ông chồng có đủ nhị thập tứ hiếu thì bọn mình đã chẳng ủng hộ. Giờ ưu điểm duy nhất cũng chẳng còn, còn nghĩ tới làm gì?
Hiểu Hiểu nói xong lại hất tóc, như nữ vương mà quay đầu lại, đắc ý hất hàm hỏi chồng:
- Đúng không hả chồng ơi?
Bàng tiên sinh ngồi xổm ở đó, đầu đầy mồ hôi mà bóp chân cho Hiểu Hiểu, cũng không quên gật đầu lia lịa, lúc này Hiểu Hiểu mới mỉm cười.
Thư Tâm nhìn mà phì cười, ngồi bên Hiểu Hiểu mà nói:
- Đừng lo lắng, mình sớm đã không nghĩ nhiều rồi. Cậu không phải là không biết mình, cho đến giờ mình vẫn luôn cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.
Hiểu Hiểu tán thưởng vỗ vai Thư Tâm, thoải mái nói:
- Không sao, tỷ tỷ đây sẽ giới thiệu cho cô em mấy người chất lượng cao! Mắt tỷ tỷ đây chuẩn lắm!
Thư Tâm nhìn thoáng qua Bàng tiên sinh ở bên, cười cười nói:
- Hiểu Hiểu, quả thật cậu rất tinh mắt.
Hiểu Hiểu luôn tùy tiện lại đỏ mặt.
Vừa đúng lúc này, hai tiếng “Thư Thư” gần như là đồng thời vang lên, Thư Thư nghe theo hai giọng nói khác biết mà nhìn, lại thấy Trần Gia Lạc và Boss đang đi đến.
Hai người hiển nhiên đều phát hiện đối phương, cùng thoáng ngơ ngác nhưng Boss thoáng ngơ ngác rồi thoải mái đi đến mà Trần Gia Lạc thì đứng sững lại, tiến không được mà lùi không xong.
Thư Thư đang định đáp thì Hiểu Hiểu còn nhanh hơn cô, đứng bật dậy, vui mừng nhìn Boss rồi vẫy tay hô lớn:
- A! Trác sư huynh!Đã lâu không gặp rồi! Anh đi với Thư Thư? A! Hai người các cậu lừa mình giỏi lắm!
Quay đầu, trừng mắt với Thư Thư:
- Cậu là đồ phản bội! Đang phụ lòng tốt của mình rồi đấy?
Thư Tâm ngạc nhiên, nhìn Boss đang đến gần rồi lại nhìn vẻ mặt kích động, tò mò của Hiểu Hiểu, cuối cùng trợn mắt, hỏi dò:
- Hiểu Hiểu… cậu… biết Boss à?
Hiểu Hiểu cơ hồ muốn té xỉu, may mắn ông chồng nhị thập tứ hiếu của cô đã vội đỡ cô lại. Hiểu Hiểu lại không chút khách khí, đẩy chồng ra rồi nắm cổ áo Thư Tâm mà hét: