Xe ngựa lảo đảo không lâu liền ngừng lại trước cửa một khách điếm. Trước cửa điếm đứng hai cái gia phó cùng một lão giả thân mặc thanh bào chưởng quầy, xem ra Thần Thần đã gọi người an bài rất tốt.

Bị Thần Thần bế từ trên xe xuống, ta vẫn là không quen được loại xe ngựa cổ đại cách mặt đất khá xa này, không có việc gì lại đi tạo cái xe cao thế làm chi, thật sự là, còn không bằng xe kéo ngồi thoải mái.

Giương mắt ngó ngó, biển đỏ chữ vàng « Duyệt Lai khách sạn » treo cao cao ngang cửa điếm.

Duyệt Lai khách sạn ?

Duyệt Lai khách sạn !

Thế giới này cư nhiên cũng có Duyệt Llai khách sạn ?! Nhớ rõ đến trường lúc đó, cùng Thử hai người trốn học xem đủ loại tiểu thuyết võ hiệp, nhắc tới nhiều nhất chính là Duyệt Lai khách sạn, lúc ấy Thử từng cảm khái nói : [ Nếu ta là ông chủ Duyệt Lai khách sạn thì tốt rồi, mở rộng cả nước, khẳng định kiếm bộn tiền....... ....]

[ Thần Thần, Duyệt Lai khách sạn này........ ]

[ Phụ thân, đây là sản nghiệp nhà chúng ta, trải rộng khắp đại giang nam bắc, về sau nếu phụ thân muốn dạo chơi tứ phương, trực tiếp tìm nơi này nghỉ trọ là được.] Thần Thần mỉm cười hướng ta giải thích.

[ Tiểu nhân Phúc Du gặp qua lão gia, thiếu gia..... .]

Ta, sản nghiệp nhà của chúng ta ? Trải rộng các nơi ?

« Đông », thu được kích thích quá lớn, ta, ta cư nhiên chính là cái ông chủ kia ?!

Ta nhéo, ta nhéo, ta dùng sức nhéo người.... Ngô, không đau nha. Chẳng lẽ ta đang nằm mơ ?

[ Phụ thân, phụ thân.] Thân thể bị lay động vài cái, phục hồi tinh thần lại, chú ý tới Thần Thần vẻ mặt lo lắng nhìn ta, [ Ngươi làm sao vậy ?]

[ Thần Thần, này thật là sản nghiệp nhà chúng ta ?]

[ Đúng vậy, lúc trước chính là bởi vì phụ thân ngươi thường xuyên quên mang theo ngân lượng, lai thích hạ dược trên người ta cùng con hồ ly kia, nhân cơ hội chuồn ra ngoài loạn nháo, cuối cùng lại đi biệt mấy ngày mới trở về, cho nên ta và hồ ly lấy danh nghĩa của ngươi ở các nơi mở Duyệt Lai khách sạn...]

[ Kia vì cái gì ta nhéo lại không đau ?] Không đợi Thần Thần nói xong, ta vội nói.

[ Cái kia, lão gia, người nhéo là tay tiểu nhân..... .] Thanh âm già nua trầm thấp truyền vào trong tai, ta cúi đầu, rõ ràng phát hiện tay mình chính là nhéo thật sâu vào một bàn tay vì trường kỳ làm việc mà tái nhợt đầy vết chai. Nghiêng đầu ngó qua, vị chưởng quầy mới rồi còn đứng ở cửa không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh ta, vẻ mặt ẩn nhẫn nhỏ giọng nói.

[ Cáp ha ha……….. ngượng ngùng, ta không để ý.] Thấy vậy ta nhanh chóng buông tay, đánh ha ha hỏi :[ Đúng rồi, có đau hay không ?]

[ Không đau không đau, tiểu nhân từ nhỏ da dày, chịu được.] Lão giả cúi đầu khom lưng, cái tay kia vẫn còn run nhè nhẹ.

Xem ra không phải mộng, a ——- ta giàu to rồi !

Hưng phấn mà lôi kéo tay Thần Thần chạy vào trong, bên trong lớn mà không trống, cái bàn trưng toàn đồ thú vị, hai quầy hàng không nhiễm một hạt bụi, trên tường có treo tranh chữ, chỗ quẹo lên tầng có đặt một chậu Thiên tằng vân, Chi phồn diệp mậu, một bụi trúc văn tao nhã. (thông cảm, hai cái cây đầu ta chả bít nó là gì nên tìm hêm có ra hình ><)

Ngô, đạt tiêu chuẩn năm sao.

Bữa tối dùng sớm, ta ghé vào cửa sổ lười biếng nhìn thái dương từng chút từng chút lặn xuống, hận không thể bật người đem khối màn đen theo đường chân trời kia xả xuống, che khuất trời cao.

[ Cha, ngươi cứ nhìn chòng chọc như vậy cũng vô dụng a, còn nữa, người ta phái đi còn chưa có trở về đâu.] Thần Thần bưng một chén nước ô mai ướp lạnh đi tới.

Nuốt xuống một muỗng nước ô mai Thần Thần đút, ngô, thanh lương ngon miệng, ngọt mà không ngấy, so với đồ ăn mà Thử thích ngon hơn nhiều. [ Thần Thần, hái hoa tặc lớn lên thành bộ dáng gì, có phải hay không dáng người thon dài ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng, mặt tự như Tống Ngọc Phan An ?]

Tống Ngọc ? Phan An ? Là ai ?] Thần Thần vẻ mặt mê hoặc.

Ách.....Nhất thời quên đây là dị thứ nguyên. [ Chính là người mà trên sách thường dùng để so sánh bộ dáng dễ nhìn anh tuấn phong lưu.]

[ A, thực nếu như thế, cần gì phải làm hái hoa tặc, chỉ sợ là vừa ló đầu ra đã bị vây chặt như nêm cối.] Thần Thần cười khẽ một cái chỉ ra điểm không thích hợp trong đó.

Nghĩ nói chuyện phiếm có thể giết thời gian, ta quấn quít lấy Thần Thần thảo luận về bộ dáng của tên hái hoa tặc. Trong khi đó, trưởng quầy đưa tới điểm tâm và nước trà, ám vệ trước sau bẩm báo hai lần.

Thời gian dài dòng cuối cùng cũng trôi qua.

Hắc dạ phong cao, đúng là thời điểm thích hợp để giết người phóng hỏa trộm cướp cường thưởng dân nữ.

Ta và Thần Thần một thân y phục dạ hành cùng cúi đầu ẩn nấp ở trên đại thụ phụ cận Tô trạch. Theo ám vệ tìm hiểu, hái hoa tặc kia vô luận là thiếu nữ hay phụ nhân, chỉ cần đẹp đều bị bắt, trước đó ba ngày đều đưa thư qua, sau đó đúng hạn cướp đoạt. Từ bức thư thứ nhất được gửi đến nay, chưa có một lần thất thủ.

Ba ngày trước, đạo tặc từng gửi thư nói ba ngày sau cũng chính là đêm nay định tới bắt thiên kim của phú thương Tây Yến châu Tô Ngọc Thao – Tô Uyển.

Giờ phút này, ta gắt gao bám lấy Thần Thần, còn tại vì kích thích khi vừa mới nhảy lên mà hưng phấn không thôi. Thế giới này thực tồn tại một loại công phu tên gọi « khinh công » ! Lần này sau khi trở về nhất định phải kêu đứa con dạy ta, về sau đến hoàng cung tìm chim ngoạn cũng thuận tiện, ha hả.  (ha hả …. hêm có khinh công anh đã phá tan nát cái hoàng cung rùi, có khinh công nữa thì Hoàng đế có nước ngồi đếm kiến mà khóc quá _ __||)

Ở trên cây ngồi đợi, chung quanh Tô phủ như trước im ắng, không có động tĩnh. Ta có chút không kiên nhẫn, hái hoa đại ca, phiền ngươi hành động mau một chút, ngươi có biết cái gì kêu lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh không !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play