Sẽ có yy người cho minh tinh cùng một chỗ, sau đó viết thành truyện, việc này An Trình Điển có biết một ít, có người cho hắn cùng Văn Lược hắn cũng biết, thật ra là nhàn rỗi không có việc gì làm nên xem qua vài truyện, có cái viết rất tốt, có cái viết cảnh trên giường rất mê người, đương nhiên cũng có viết dở.

Bất quá An Trình Điển đời này không nghĩ tới trong hàng tá đồng nghiệp văn đó cư nhiên có một cái là Văn Lược viết. Hắn chính là tò mò nên mới xem xem Văn Lược viết cái gì.

Mà khi hắn nhìn đến chính mình bị viết thành minh tinh ám toán, não hắn hơi đau một chút, loại này chính là tình tiết trong làng giải trí thông thường. Nhưng khi hắn nhìn đến chính mình bị viết thành cùng đạo diễn có thông đồng, hắn không có biện pháp bình tĩnh. Không biết vì cái gì hắn liền nghĩ đến Đỗ Minh Thành, hắn thật là có điểm tưởng tượng không khác được.

Tiếp tục xem tiếp..

Cư nhiên không có! An Trình Điển nhìn theo đầu mối này đi xuống dưới, hắn mười phần chính là nhân vật phản diện nha!

Mấu chốt chính là cảm tình luyến cư nhiên là giữa Văn Lược cùng An Miên Miên, cái này An Trình Điển không chịu được. Hắn rốt cuộc nghĩ như thế này? Đầu tiên là Tần Thấm, hiện tại là An Miên Miên, hắn rốt cuộc muốn nháo thế nào? Không cam lòng, An Trình Điển xoay người phải kêu Văn Lược.

Người trên giường ngủ còn không phải ngủ sâu bình thường, An Trình Điển đẩy đến đẩy đi cũng không tỉnh, kỳ thật theo ngày hôm qua hắn bất đầu nên biết y thiếu ngủ tới mức nào. An Trình Điển khẽ cắn môi không dám đối hắn làm cái gì, lấy tình trạng hiện tại của hắn mà gọi dậy, khẳng định Văn Lược sẽ không dậy nổi.

Chưa hết giận, An Trình Điển đi đăng ký tài khoản, kinh hỉ phát hiện tên An Trình Điển chưa bị ai đăng ký, sau đó vào bình luận truyện của Văn Lược.

An Trình Điển: tác giả, ngươi xác định ta làm tất cả không phải vì Văn Lược? Hơn nữa ta cảm thấy ta với Văn Lược mới là tuyệt phối nha!

Viết như vậy không hợp với thực tế ngay cả tên cũng không đổi, An Trình Điển cũng không đỏ mặt. Hắn khẳng định không muốn nháo lớn, cho dù dùng tên thật, hắn cũng không sợ bị người nhận ra, nhiều lắm cũng cho rằng hắn giả mạo. Bằng kinh nghiệm hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện này khẳng định sẽ trở thành trò cười. Mấu chốt chính là, bài của Văn Lược thật sự rất vắng.

Làm xong đại sự, sau đó tiến vào ổ chăn nhẹ nhàng ôm bờ vai hắn: “Cái đồ vong ân bội nghĩa!”

Rồi nhắm mắt lại an an ổn ổn ngủ. Đem nhà cho đài truyền hình mượn quay phim không phải là nói dối, bộ phim này là do An Dịch cùng đầu tư, hắn có thể làm cho bất kỳ ai mất mặt nhưng không thể để cha mình mất mặt. Nói nửa tháng thật sự đã muốn quay hai ba tháng, nguyên bản lúc hắn trở về là có thể lấy lại nhà, kết quả bởi vì vấn đề tiến độ mà kéo dài. Thời điểm An Trình Điển nhận được điện thoại, hắn liền nghĩ mặt dày mặt dạn tới nhà Văn Lược ở. Sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên hắn có ý tứ cảm tạ cha mình.

Bất quá nếu bên kia kéo dài tiến độ thêm một chút, hắn sẽ càng thêm cảm kích.

Ngày hôm sau Văn Lược thức dậy so với An Trình Điển sớm hơn, mở mắt ra liền sờ máy tính, thời điểm xem bình luận kia, biểu tình đầu tiên là hoảng sợ, sau khi hoảng sợ liền tỉnh táo lại, khẳng định không phải bản nhân, sau đó kết hợp sự hiểu biết của hắn về An Trình Điển, hắn càng thêm xác định người này không phải An Trình Điển bản nhân, bản thân hắn sẽ không nhàm chán như vậy. Sau đó biểu tình Văn Lược liền dữ tợn, cư nhiên dám ở bài của hắn nói lời hạ lưu, đặc biệt người kia còn đang ngủ bên cạnh mình.

Lại một cước gõ bàn phím, hung tợn trả lời đối phương: Mù lòa! Văn Lược thấy thế nào hợp với An Trình Điển!

Sau đó mới vừa lòng tiếp tục ngủ.

Thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của hai người bất đồng, nhưng trên cơ bản coi như cùng tần suất. Văn Lược vừa mới ngủ không lâu, An Trình Điển đã bị lạnh cấp tỉnh. Đứng lên làm bữa sáng cho Văn Lược.

Hắn với Văn Lược không giống nhau, Văn Lược vừa nghỉ sẽ ngủ như chết, mà An Trình Điển thì sẽ hảo hảo hưởng thụ cuộc sống của mình. Hắn sẽ cho mình thời gian làm đồ ăn phong phú, xem sách, phơi nắng phơi nắng, mấy năm nay hắn cứ sinh hoạt như vậy, quay đầu lại nhìn quá khứ, hắn quả thật lãng phí rất nhiều thời gian, cho nên hắn mới có thể quý trọng mỗi một giờ một khắc của hiện tại.

Bữa sáng là cá cháo cùng salad hoa quả, không phải hao tâm tốn sức gì nhưng cũng thực phù hợp với bữa sáng, dựa theo tình huống Văn Lược đang ngủ, hắn có muốn gọi dậy cũng là một chuyện khó khăn, cho nên hắn buông tha ý định gọi Văn Lược dậy ăn điểm tâm. Bớt thời gian nhìn kịch bản, cẩn thận phân tích một chút quay bộ phim này có thể được nhiều sự đón nhận hay không, Tiểu Càng cùng công ty chọn kịch bản trên cơ bản không có vấn đề gì, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu hắn không hài lòng thì cho dù có được đón nhận hắn cũng sẽ cự tuyệt.

Lúc này đây hắn cầm kịch bản từ ngày hôm qua đưa tới, tạm thời kịch bản đối thủ này là có hứng thú lớn nhất, là một nhân vật có tính khiêu chiến, nhân vật là một tay đua, bên trong có rất nhiều cảnh hành động, hắn chưa từng đóng qua dạng này, nội dung chặt chẽ, tình huống hồi hộp rất hay.

Hắn theo thói quen đem ý kiến của mình cùng kịch bản viết thành bản báo cáo đưa cho Tiểu Càng, sau đó đưa lên cho công ty cùng nhau phân tích. Cho nên hắn mặc dù đang nghỉ cũng bắt đầu viết cho tới giữa trưa.

Đang lúc bề bộn, Văn Lược thức dậy, nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòng đi ra, xem ra là muốn đến tủ lạnh lấy nước lạnh uống. An Trình Điển không nhìn qua, rót chén nước ấm, đồng thời bỏ vào vài cục đá đưa cho hắn.

“Cám ơn!” Văn Lược uống một hớp xem như thanh tỉnh, còn có thể nói lời cảm tạ, bất quá sau khi thấy An Trình Điển thái độ lập tức thay đổi. Liếc mắt một cái quay về phòng ngủ.

An Trình Điển lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Quả nhiên một hồi Văn lược đầu tóc bay rối lại xuất hiện: “Có thứ gì ăn không?”

Văn Lược ngồi trên ghế salon kế bên An Trình Điển. Sau đó đem tầm mắt đặt lên máy tính trước mặt, đối với cái bình luận kia hắn vẫn có chút hoài nghi, đặc biệt nhìn đến An Trình Điển đang cầm máy tính, bản năng liền mẫn cảm.

An Trình Điển cười cười chỉ chỉ hũ giữ ấm trên bàn, vẫn hâm nóng cho hắn. Văn Lược cũng không khủng hoảng, cầm thìa lên ôm hũ múc uống, một bên uống một bên nhìn An Trình Điển, sau đó nghiêng đầu qua, thứ nhất hắn muốn nhìn xem An Trình Điển đang làm gì, thứ hai chính là muốn nhìn một chút có thể hay không tìm ra dấu vết.

“Kịch bản mới?” Văn Lược làm bộ tùy ý nhìn kịch bản trên bàn.

“Ân! Là của Phương đạo diễn!” An Trình Điển hào phóng đem kịch bản đưa cho hắn, “Muốn xem thì lấy đọc đi!”

“Ai nói tôi muốn xem!” Văn Lược không tự nhiên bĩu môi, uống vài hớp cháo vẫn là đem hai mắt nhìn, “Đua xe?”

“Chưa hết đâu! Còn có một chút hắc bang!” An Trình Điển cười nói, “Toàn bộ kịch bản nếu không phải hành động thì chính là đua xe!”

Biểu tình nguyên bản còn là khinh thường sau đó mắt lập tức liền sáng. Những biểu tình của Văn Lược cho dù là nhỏ nhất toàn bộ đều dừng trong mắt An Trình Điển, hắn đương nhiên biết ý nghĩ của Văn Lược. So với hắn, Văn Lược xuất đạo đều diễn văn nhược thư sinh, nho nhã công tử, làm sao nếm qua loại nhân vật nam nhi bản sắc nhiệt huyết này chứ, không phải không ai tìm hắn, mà là hắn cởi quần áo cùng bạch trảm kê giống nhau, quả thật không thích hợp!

Điểm ấy An Trình Điển đã nghiệm chứng!

“Kia.. Cảnh hơi lớn đó!” Văn Lược bĩu môi, sau đó cầm kịch bản lên thoạt nhìn, nhìn nhìn biểu tình liền trở nên nghiêm túc, kịch bản này điều động nội bộ nam số hai là Nặc Uy.

Người này chính là nổi danh ngoan độc, làm người ngoan độc, quay phim ngoan độc, xuống tay càng thêm ngoan độc, bởi vậy đắc tội không ít người, nhưng bởi vì ngoại hình hắn cứng cỏi cho nên loại điện ảnh này tha tha thiểu thiểu vẫn là thi toàn quốc chọn hắn. Còn có một chút, hắn có người đại diện phi thường lợi hại, cho nên đắc tội càng nhiều, hắn cũng càng có cơ hội diễn nhiều hơn.

Bộ phim đầu tiên vì đánh người mà ra tòa, cùng người như vậy phụ cho vai chính! Vẫn là điện ảnh có sự điều động bên trong.

Văn Lược cũng không biết sao lại thế này, trong lòng cư nhiên có điểm..

Ai da! Lo lắng!

“Cậu xác định muốn diễn cái này?”

“Ân, còn đang suy nghĩ.” An Trình Điển trầm tư, hắn kỳ thật cũng lo lắng đến Nặc Uy, bất quá thân phận hiện tại của hắn, muốn động vào người hắn trong làng giải trí này không có mấy người, hắn đối với vai diễn này vẫn là có hứng thú, nhưng mà việc này không phải mình hắn có thể quyết định, còn phải xem công ty cùng Tiểu Càng.

“Tôi cảm thấy…” Văn Lược vừa mở miệng mới phát hiện mình nhiều sự, hắn cùng An Trình Điển cũng không phải loại quan hệ này, cho dù là cái loại quan hệ này đi, cũng không thể can thiệp vào công việc của đối phương!

Bất quá, nếu không đề cập một chút, trong lòng hắn không chịu được, vạn nhất tương lai thật sự có cái gì, hắn đa đa thiểu thiểu đều cảm thấy áy náy.

“Cái kia… Nặc Uy người này..”

Ân?” An Trình Điển nở nụ cười, quay đầu nhìn Văn Lược, người kia rốt cuộc có ý tứ quan tâm hắn, thật không dễ dàng nha! Đáng tiếc người kia còn chưa phát hiện bản thân có ý tứ quan tâm mình. Hắn thật sự yêu chết loại hành động nhỏ này của Văn Lược.

“Nặc Uy người này.. hình như… hợp tác không tốt lắm!” Văn Lược không phát hiện An Trình Điển đã sớm biết hắn muốn nói gì, còn ngốc hồ hồ cam tâm tình nguyện hướng đối phương nói ra lời quan tâm.

An Trình Điển nhìn chằm chằm mặt Văn Lược, biểu tình muốn nói nhưng ấp úng lại không nói, thật sự rất mê người làm hắn nhịn không được đem người kéo qua trong lòng hôn loạn.

“Uy… Cậu!” Văn Lược hoảng sợ, nhẹ nhàng đặt hũ giữ ấm lên bàn, miệng đã bị chặn. Nhưng thời điểm môi bị khiêu mở ra, hắn vẫn là theo bản năng đáp lại.

Loại bản năng phản ứng chết tiệt này thật sự làm hắn phỉ nhổ chính mình.

Bất quá, khoang miệng An Trình Điển tràn ngập hương trái cây làm cho hắn không có biện pháp chống lại, cảm giác bá đạo cũng không phải thực không xong, mấu chốt chính là sô pha dưới thân là hắn tự chọn, độ mềm vừa phải, nằm ở phía trên, hắn còn có điểm trầm mê.

Người lười biếng tính trơ hỏng việc nha!

“Cậu lo lắng cho tôi?” Lúc hôn môi, An Trình Điển còn không quên trêu chọc Văn Lược.

Quả nhiên cùng đoán trước giống nhau, Văn Lược lập tức liền tạc mao, đẩy An Trình Điển ra, quát: “Ai muốn quan tâm cậu? Tôi sợ thương thế của cậu đụng đến Nặc Uy!”

An Trình Điển ý cười càng đậm, né tránh tay Văn Lược ở trên mặt hôn một hơi, lại muốn hôn cái miệng của hắn. Văn Lược vội vàng gắt gao ngậm miệng lại, cặp mắt hung tợn trừng An Trình Điển.

An Trình Điển dở khóc dở cười, trực tiếp bóp mũi hắn hôn lên, quả nhiên không đến nửa phút, Văn Lược liền tự động mở miệng.

“Ha hả!” An Trình Điển thật sự rất muốn cười.

Hết chương 52

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play