“Đưởng tổng!” Văn Lược đứng lên, đối mặt với lão bản hắn cũng thực nể tình, nếu đối diện là An Trình Điển, hắn sợ là đã cầm ly nước trước mặt tạt vào.

Bất quá đối diện Đường Lạc, Văn Lược nhã nhặn cười: “Đường tổng, tôi có thể nói hai câu không?”

“Tôi biết cậu muốn nói gì!” Đường tổng lấy di động ra, phiêu hai mắt khép lại, sau đó hướng Văn Lược đi tới: “Chuyện này chỉ nói bên trong công ty, tôi cam đoan với cậu nhân viên một người cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài, nhưng nếu cậu cùng An Trình Điển ở bên ngoài lộ ra chuyện gì. Tôi cũng sẽ không giúp các cậu nói tiếng công đạo với tổng công ty.”

Lão bản chính là lão bản, một câu đánh đổ Văn Lược không thể nói gì. Phải công đạo cái gì? Công ty sẽ cố vấn cho hai người bọn họ sao? Bất quá lời này không thể nói với Đường Lạc, Vệ Sanh không đánh chết hắn thì hắn cũng tự đánh mình chết.

“Chờ An Trình Điển trở về, sẽ an bài cho các cậu tham gia vài chương trình, đừng làm thái quá!” Đường Lạc vỗ vỗ bả vai hắn, còn thực săn sóc bổ sung nói: “Lần này tiết mục của Liên Mục Thanh cậu làm không tồi. Phỏng chừng chờ An Trình Điển trở về liền cho hai cậu tham gia hiện trường. Đừng làm thái quá!”

Cái gì? Tham gia vài chương trình? Còn hiện trường? Ánh mắt Văn Lược lập tức chuyển lên trên người Vệ Sanh, Vệ Sanh sờ sờ mũi cúi đầu, Văn Lược bóp bóp tay, tựa như đem Vệ Sanh để trong lòng bàn tay.

Đường Lạc dặn dò phân phó vài câu liền đi ra ngoài, minh tinh cùng người làm ăn vẫn là rất có chênh lệch, này nhất giao phong càng thêm rõ ràng, làm sao còn cho Văn Lược đường sống nha, hắn cùng An Trình Điển kia phá sự cũng còn chưa phát sinh gì mà đã bị định tính. Tiếp theo không lâu sợ sẽ truyền toàn bộ trong làng giải trí đi! Vòng luẩn quẩn này chính là vậy, nó có quy tắc của nó, ít nhiều minh tinh ẩn hôn, tình cảm cũng khá tốt, thậm chí còn sinh con, vẫn là thanh xuân ngọc nữ. Chính là… hắn vì cái gì phải mang thanh danh “đồng tính luyến ái” này.

Vương bát đản!

Văn Lược trực tiếp đem ba chữ kia gửi cho An Trình Điển.

An Trình Điển phỏng chừng đang nghỉ ngơi, bật người đã trả lời hắn: Làm sao vậy?

Văn Lược hung tợn hướng bàn phím bấm: Về sau trừ bỏ chuyện công việc, không cần liên lạc nữa!

An Trình Điển rất nhanh đã nhắn lại: Lại làm sao vậy?

“Lại!” Miệng Văn Lược đều méo, này có ý tứ gì? Hắn lại làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn thường xuyên làm sao vậy? Lời này như thế nào không nghe được như vậy? Còn mang theo một bộ dáng cưng chiều là có ý gì?

Văn Lược trực tiếp đem số điện thoại An Trình Điển kéo vào sổ đen.

Vệ Sanh đã tới, Văn Lược trừng mắt hắn: “Anh xác định để tôi tham gia chương trình tạp kỹ?”

Vệ Sanh thở dài: “Có An Trình Điển đi theo, tôi vẫn tương đối yên tâm!”

“Có hắn anh còn yên tâm?” Văn Lược miệng muốn lệch.

“Không có minh tinh nào không tham gia chương trình tạp kỹ, cậu cũng không phải ca sĩ có thể đi ra ngoài hát kiếm thêm!”

Văn Lược bĩu môi, hắn cũng không phải chưa từng hát qua, còn kiếm được tiền cơm nha!

“Mấy chương trình tốt bây giờ đều đã có đủ khách mời, bây giờ ai lại không muốn tham gia tiết mục của Liên Mục Thanh, công ty an bài cho cậu khẳng định sẽ không hãm hại cậu!” Vệ Sanh nói, “Lại có An Trình Điển đi theo, cậu sợ cái gì?”

Văn Lược nghĩ, bởi vì có An Trình Điển đi theo, hắn mới sợ! Ai biết được tên vương bát đản kia thừa lúc nhiều người đối hắn làm cái gì! Hôm trao giải là một tiền lệ. Đường Lạc cùng Tiểu Càng nói với hắn những lời này xem ra nghĩ hắn so với An Trình Điển có chừng mực hơn.

Bất quá Văn Lược thực không biết tham gia chương trình tạp kỹ như thế nào, mà ngay cả sưu tầm cũng rất ít. Vệ Sanh đều giúp hắn từ chối, không biết lần này làm sao vậy?

Chẳng lẽ bởi vì có An Trình Điển ở đó? Văn Lược trong lòng phun trào, cùng An Trình Điển tham gia mới có cái gọi là không xong!

“Xế chiếu lên đài truyền hình đi!” Vệ Sanh phân phó nói: “Đài truyền hình chuẩn bị cho cậu một tiết mục. Một buổi trao đổi, người ta an bài cho cậu tiết mục của Bạch Đồng!”

Bạch Đồng cùng Liên Mục Thanh không giống nhau, một người là trong ngoài hướng ngoại, một người thì thật thật tại tại buồn tao. Ngươi nếu hỏi fan, tất cả sẽ trả lời Liên Mục Thanh là người chơi rất khá, còn Bạch Đồng lại là ổn định tao nhã. Trên thực tế Liên Mục Thanh chơi rất khá, Bạch Đồng cũng chơi rất tốt. Hắn có tiết mục riêng, chuyên môn vô sỉ đem vết sẹo của người khác ra nói, nhưng vẫn được rất nhiều người xem. Văn Lược từng xem qua một lần trong lòng nguyền rủa hắn mau mau thất bại, không nghĩ tới chính mình bây giờ tham gia tiết mục của Bạch Đồng.

“Không phải chứ! Tôi mới trở về nghỉ ngơi vài ngày thôi mà?” Văn Lược kêu lên, Bạch Đồng tưởng dễ chọc sao? Liên Mục Thanh khôn khéo như vậy mà còn bị hắn thu phục đủ biết hắn có thể đào tổ tông của ngươi ra mà nói.

“Nhiệm vụ không nặng, phần của cậu có bao nhiêu đâu, hôm nay đi xem kịch bản, về nhà nghỉ ngơi là đến nơi, chừng nào quay đạo diễn sẽ gọi cậu!” Vệ Sanh không hiểu ý tứ của Văn Lược, còn tưởng hắn không muốn đi, “Cậu lần này quay xong còn sợ tôi không cho cậu thời gian nghỉ ngơi sao?”

“Tôi.. Tôi..” Văn Lược không biết mở miệng như thế nào, tiết mục của Bạch Đồng tuy không đáng tin, nhưng có rất ít người cự tuyệt. Bởi vì tiết mục đó thật sự rất được yêu thích. Văn Lược từng nghe Vệ Sanh an bài cho hắn một lần, tiết mục của người ta đều sắp xếp tới vài năm sau. Hắn khi đó còn may mắn, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên còn có một cơ hội khác.

“Yên tâm đi, tiết mục của Bạch Đồng là cuối tháng, cậu còn có thể ngoạn một tuần!” Vệ Sanh rốt cuộc còn là lương tâm của người đại diện, Văn Lược ở dưới tay hắn cũng không làm đến mệt chết, nhưng ở bên ngoài đạo diễn tra tấn cũng không tệ, Vệ Sanh đối với hắn đã sớm không đơn thuần chỉ là người đại diện. Xa nhau vài tháng, hắn cũng có điểm nhớ đối phương.

“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó!” Vệ Sanh cảnh giác trốn tránh ánh mắt Văn Lược.

“Anh đề phòng tôi làm gì?” Văn Lược tiếp tục ai oán, hắn thỏa hiệp rất nhanh, chỉ cần có thể kiếm tiền thì sao cũng được, dù sao nếu là đài truyền hình an bài, hẳn là sẽ không sao, đơn giản đem ảnh chụp thời đi học đào ra, thuận tiện tán gẫu một chút về thời thơ ấu, còn có tình yêu bị bóp chết trong tã lót. Bất quá Vệ Sanh làm việc này khiến hắn rất không sảng khoái. Còn có, người này bây giờ còn dùng ánh mắt phòng bị, chẳng lẽ hắn cho mình đối hắn có ý tứ?

“Không có, cậu buổi chiều tự mình đi hay vẫn là để tôi đón?” Vệ Sanh ngượng ngùng.

Có miêu nị! Đều nói sang chuyện khác, Văn Lược tâm tư vừa chuyển, một chưởng đè bả vai Vệ Sanh, sâu kín nói: “Vệ Sanh.”

“Ân?” Vệ Sanh lộ ra biểu tình có điểm kinh hoàng khó thấy, đây chính là Văn Lược hợp tác cùng hắn nhiều năm, cũng chưa từng nhìn thấy, tâm tính của hài đồng đã bị kích phát rồi.

“Tôi như thế nào… cho tới bây giờ cảm thấy được.. anh cũng rất suất!” Văn Lược thân phận là diễn viên, diễn đến một bộ dạng nhìn thấy mỹ nữ đến chảy nước miếng cũng không khó, làm cho Vệ Sanh sợ hãi, biến sắc đen mặt.

Văn Lược ngoạn cú liễu thu tay, nghĩ thầm, một chiêu này lần sau gặp Tiểu Càng thử dùng một phen, tốt nhất trình độ phải cao hơn một chút, hắn không sợ sẽ không dọa nổi tên này.

Vệ Sanh còn phải đi đón tân nghệ sĩ đang chụp quảng cáo nên không đưa Văn Lược trở về, Văn Lược cho trợ lý về nhà, thời gian này đi theo hắn cũng đã mệt ngất ngư rồi đi.

Tự mình lái xe đi dạo, đi ngang qua một nhà hàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngừng xe lại. Mới trở về ba ngày thôi, hắn không nghĩ lại nhớ An Trình Điển mỗi đêm đưa đồ ăn khuya cho hắn.

Một người ăn cơm thực nhàm chán, Văn Lược liền đóng gói mang về, kêu một con tôm lớn, ăn sạch sẽ không chừa gì, cảm thấy rất tốt, liền chụp ảnh đăng lên vi bác.

Cơ hồ An Trình Điển đồng thời liền trích đăng, ngôn ngữ thật ra cũng không có nhiều thân mật, chính là loại tốc độ làm cho hắn khó có thể tưởng tượng, An Trình Điển chẳng lẽ nhìn chằm chằm vi bác của hắn.

Tần Thấm cũng trích đăng, còn thực bộ nhắn lại, Văn Lược còn nghĩ không yên về đêm đó, cảm thấy chính mình đối Tần Thấm còn chưa từ bỏ ý định, liền bình luận trở lại.

Trở về anh mời đi ăn cơm.

An Trình Điển xa xa không được trả lời liền khó chịu, hắn hắc nghiêm mặt ngồi một bên không rên một tiếng, tất cả mọi người oán giận, như thế nào Văn Lược quay xong trở về, An Trình Điển cảm xúc đều không xong, chẳng lẽ là lo lắng phần kế tiếp quay ở đại mạc?

Buổi chiều chính mình đi tới đài truyền hình, tìm được đạo diễn nhìn đến kịch bản, thật là một đoạn phân thượng, Vệ Sanh đối hắn rốt cuộc sinh khí, một lời kịch cùng một màn ảnh, đối với Văn Lược người như thế thật sự diễn quá tốt.

Khéo léo chính là lần này còn có Tần Thấm cùng An Miên Miên, gần đây Tần Thấm tiếp xúc với phạm vi trong làng giải trí có điểm rộng, lần trước là chương trình tạp kỹ, lần này là điện ảnh, cuối năm cũng kiếm không ít đi!

Bộ diễn viên lần này danh khí không lớn, nhưng phối hợp diễn thì cường đại quang hoàn hơn diễn viên chính, nếu không phải An Trình Điển có đương kỳ (*), sợ là cũng muốn tham gia, Văn Lược trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không cùng An Trình Điển hợp tác, cùng ai hợp tác đều được.

(*) đang vướng bận lịch quay phim

Bởi vì duyên cớ đương kỳ, An Miên Miên cùng Tần Thấm vừa lúc quay hôm nay, Văn Lược đem kịch bản xem một chút, nhìn đến tên Tần Thấm liền dừng bước, xoay người vào phim trường.

An Miên Miên cùng Tần Thấm đang ngồi trên bàn đấu khí, vai diễn của An Miên Miên xem ra là ác nữ, bộ dạng hung ác tuy rằng cùng mặt nàng không hợp, nhưng là diễn rất sinh động, cũng không có gì đáng ngại, nhưng so với Tần Thấm diễn bình hoa thì không có gì áp lực nha, bản sắc biểu diễn thì tốt rồi.

Cứ như vậy NG vài lần, quay xong, Tần Thấm liếc mắt một cái liền thấy Văn Lược, Văn Lược cùng nàng cười hỏi sau đó thuận tiện chào hỏi An Miên Miên.

Tần Thấm tính cách không tồi, cho dù từng xảy ra chuyện xấu hổ, nàng cũng cười nói chuyện phiếm với Văn Lược, trò chuyện liền lấy ra di động, Văn Lược nhìn thấy vi bác của mình lúc giữa trưa, trong lòng vui vẻ, cơ hội này cũng quá diệu kì đi!

“Nếu đi, vậy chi bằng đi luôn hôm nay!” Văn Lược nói những lời này thoáng thấy An Miên Miên kế bên, miệng liền nói: “Miên Miên cùng đi đi!”

An Miên Miên vui vẻ đáp ứng, đi thay quần áo. Văn Lược hận không thể dùng hai bàn tay đánh mình.

Văn Lược không cảm xúc lựa chọn một nhà hàng nào đó, cũng chính là cái lúc giữa trưa, ngay cả thức ăn cũng giống nhau. Tần Thấm tao nhã ngồi ở chỗ kia, ăn thức ăn một tiếng rồi một tiếng trò chuyện với Văn Lược. An Miên Miên ở một bên rõ ràng bị đối xử lạnh nhạt.

Cho nên ngày hôm sau báo chí cho ra tin tức.

Văn Lược lạnh nhạt tình cũ sau khi lánh tầm tân hoan! (tìm được người mới)

Hết chương 46

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play