An Trình Điển tò mò nhìn hắn luôn tay không ngừng, cuối cùng xếp xong quần áo, gọi cho trợ lý của mình, kêu mau đến giúp đỡ, cho hắn gửi nhờ đồ vật này nọ.

Cuối cùng nhanh nhẹn lấy sổ ghi nhớ trong túi xách ra không biếu giấu ở đâu, chỉ chốc lát trợ lý tóc bù xù chạy tới cửa, An Trình Điển yên lặng đem đùi giấu lại trong chăn, tựa vào bên giường hướng trợ lý mỉm cười. Trợ lý thân thể bỗng nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt thẹn thùng mang theo đồ vật đi.

“Cậu.. giống như… đã làm quen việc này rồi?”

Bây giờ hắn không có lợi, Văn Lược cũng không có tâm trí nói chuyện phiếm với An Trình Điển, xa cách ngồi ở trước bàn lướt mạng. An Trình Điển thực mất hứng, tại sao có thể trở mặt như vậy, đồ vật tới tay, hắn liền hết giá trị lợi dụng?

“Đồ của cậu nguyên là từ đâu có?” Không cam lòng tiếp tục hỏi.

“Mỗi lần tham dự hoạt động gì đó tôi đều lấy đưa trợ lý mang về.” hắn trực lai trực vãng cứng rắn nói.

Văn Lược như thế nào giấu được lâu như vậy, An Trình Điển cư nhiên lại không biết? Phải nói nếu ai khác đều không biết còn có thể hiểu được, An Trình Điển mấy năm nay cũng tốn không ít tâm tư trên người hắn.

“Cho tới bây giờ cũng không ai nói gì cậu? Kể cả trợ lý? Còn có Vệ Sanh!” An Trình Điển vốn không nghĩ hỏi như vậy, nhưng suy nghĩ muốn giải Văn Lược càng sâu, “Cậu không sợ bị phát hiện?”

“Cậu cảm thấy tôi mất thể diện?” Văn Lược quay mạnh đầu lại trừng An Trình Điển.

An Trình Điển nào dám nói lời này, hiện tại hắn liền nói vài câu làm cho Văn Lược vui vẻ, “Như thế nào lại vậy, tôi chỉ tò mò mà thôi.”

“Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết?” Văn Lược nghiêng đầu đi, tiếp tục đối máy tính chơi game.

“Mặc kệ nói như thế nào, này hoàn toàn là mua bán thu lợi nhuận cao nha!” An Trình Điển thở dài, không thể thua cậu nha! Thật đúng là nhìn không ra Văn Lược còn có ý nghĩ này, mà trong làng giải trí còn có tổ chức loại này, đây mới thật là “sâu mọt” trong làng giải trí nha! Nếu thực tuôn ra thứ gì, khẳng định giống với đội chó săn chuyên nghiệp.

“Nếu không làm ngôi sao, cậu đi làm phóng viên cũng không sai!” An Trình Điển xốc chăn, thân thể trần truồng đứng lên. Thoái mái bày ra cho Văn Lược nhìn.

“Xứng đáng cảm mạo!” Văn Lược nghiêng đầu trừng hắn, cái gì cũng đừng phát sinh, dường như cũng đã thấy nhiều lỗ kim trên người hắn. Bất quá, bát quái tạp chí nói có chút không sai, An Trình Điển đúng là loại lúc không mặc quần áo thì có da có thịt, mặc quần áo vào dáng người liền gầy đi.

Kỳ thật hắn cũng rất muốn mắng một câu, cảm mạo vừa hết lại đi ở trần truồng, nếu bị cảm lại thì đừng làm phiền hắn. Chính là thốt ra lời này sợ lại đem cái người tự cho hiểu biết kia hiểu lầm thành quan tâm, Văn Lược đem lời định nói nuốt trở lại.

An Trình Điển khóe miệng hơi hơi nâng vô liêm sỉ nhìn Văn Lược, biết rõ Văn Lược không muốn nhìn hắn, hắn còn cố ý chậm rì rì bước đến phòng vệ sinh. Văn Lược không thể tránh khỏi liền nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, cả đêm hôm qua, tuy rằng xát dược, nhưng nhìn như không có gì khởi sắc. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, hắn ở trong lòng quan tâm một chút.

Tuyệt đối phải giới hạn chủ nghĩa nhân đạo!

Một hồi không thấy ra, phòng vệ sinh truyền đến thanh âm leng keng thùng thùng, không cần đoán cũng biết, thời điểm người nào đó tự mình bôi thuốc, không cẩn thận đụng phải cái gì đó.

Văn Lược thực cảm thấy chính mình có loại quan tâm của người mẹ, việc này vốn không phải chuyện trông nom của hắn, dù sao phía sau lưng An Trình Điển nhìn có chút cảm giác tang thương, Đỗ Minh Thành lại càng thêm thích, bất quá…

Không kịp tìm cho mình cái lý do ‘bất quá’, người đã đẩy cửa phòng vệ sinh, cũng không biết từ nơi nào lấy tới một cái quần lót, trực tiếp ném ngay mặt An Trình Điển, “Mặc vào!”

An Trình Điển liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên tay Văn Lược cầm một cái hộp tăm bông, cười bắt lấy quần lót, chậm rãi mặc.

Kháo! Cũng không phải chụp quảng cáo cho quần lót, làm dáng như vậy làm gì?Văn Lược “Ba” một tiếng đem hộp tăm bông đập vào cánh cửa, hắc nghiêm mặt bước vào, không nói hai liền ấn An Trình Điển lên bồn rửa mặt, không đúng, là bay qua ấn. An Trình Điển cong lưng, tùy ý để Văn Lược cầm tăm bông kề cận dược trên lưng hắn lăn qua lăn lại, tay liền không an phận, dọc theo thắt lưng Văn Lược rà qua rà lại, Văn Lược dùng sức chụp tay về, hắn lại tiếp tục.

Văn Lược khí tuyệt, thật nghĩ không ra một người nam nhân, tay như thế nào liền hay làm chuyện vặt vãnh như vậy, rà qua rà lại không phiền sao? Hắn không phiền lụy, mà là thắt lưng hắn đều phải mệt mỏi.

An Trình Điển vốn cao hơn hắn nửa cái đầu, này bôi dược còn hơi khom, Văn Lược khuynh thân về phía trước, thời gian lâu, thắt lưng thật sự mỏi, đối phương còn cố tình đối hắn động thủ động cước. Một cái khó chịu nhấc chân chính là như vậy, An Trình Điển an phận. Mặt đối gương còn có chút đỏ, tám phần là xấu.

Văn Lược vô sỉ làm bộ không thấy, thượng dược xong liền ly khai, một hồi lâu An Trình Điển mới ra.

An Trình Điển rốt cuộc mặc quần áo vào, một bộ gọn gàng giống như đi làm đại sự, Văn Lược nhìn nhiều lần vẫn nhịn được không mở miệng. An Trình Điển cũng không nói, chính là cười cười, mãi cho đến khi xuất môn, Văn Lược đều nhịn được không có hỏi.

An Trình Điển bất đắc dĩ, “Cậu xác định không muốn hỏi tôi ra ngoài làm gì?”

“Không cần!” Văn Lược quyết đoán nói.

An Trình Điển bất đắc dĩ, người kia vĩnh viễn đều ngạo kiều như vậy, rõ ràng trong lòng tò mò muốn chết, cũng chính là không cúi đầu, “Tôi có bằng hữu đến đây, cùng nhau đi không?”

“Không đi!” Vẫn là quyết đoán cự tuyệt.

“Vậy coi như! Bất quá tôi xác nhận một lần nữa, cậu xác định không đi?”

“Không đi!” Văn Lược bày ra bộ dạng tôi với cậu không quen, quay đầu tiếp tục chơi game. An Trình Điển cũng không miễn cưỡng, trực tiếp bước ra cửa.

Văn lược còn đang suy nghĩ hắn sẽ đi làm cái gì, chợt nhớ tới, hắn làm sao biết hôm nay không đi quay? Hắn nghĩ trợ lý của người ta giống như trợ lý của hắn, so với lão bản còn có thể ngủ.

An Trình Điển ở trong này Văn Lược cảm thấy rất phiền, người đi rồi, hắn lại cảm thấy nhàm chán, lên mạng cũng không có gì, lên vi bác của Tần Thấm coi tới coi lui cũng không có gì. Thật sự nhàm chán chạy tới gõ cửa phòng đạo diễn.

Đạo diễn cũng không ngủ, bất quá sắc mặt hắn cũng không được tốt. Đạo diễn ra bên ngoài nhìn, nói: “Hôm nay sợ là quay không được, trở về đem kịch bản hảo hảo xem một chút, cảnh tiếp theo tiếp tục ra sơn động.”

“A!” Văn Lược theo bản năng nghĩ đến, vết thương sau lưng An Trình Điển còn chưa hảo, nhưnng bây giờ hỏi ra thì mới biết còn hồi sự, “Còn muốn quay? Chẳng lẽ có chỗ nào không đúng?”

Đỗ Minh Thành mày thâm mặt nhăn, ấn đường biến thành màu đen, âm u nhìn Văn Lược, “Cậu cùng người khác ăn nằm, chẳng lẽ không cởi quần?”

Văn Lược ở phương diện xử sự, vẫn có lực lĩnh ngộ rất thấp. Nhưng mà đạo diện nói chuyện trắng ra như vậy ai mà không hiểu chứ!

“Cậu chẳng lẽ không xem kịch bản?” Biểu tình của đạo diễn thực quỷ dị, giống như muốn ăn Văn Lược.

Văn Lược không dám lắc đầu, hắn phải nói với đạo diễn chính mình chưa xem tới cảnh đó sao? Mỗi lần quay phim đều lâm thời mới xem kịch bản sao? Loại sự tình này vẫn là không thể nói hảo, thật sự rất bại hoại thanh danh chính mình.

Nhưng hắn hiện tại nghĩ chính là, lưng của An Trình Điển, nếu quay hơn mười cảnh, vậy lưng của hắn không phải biến thành tranh trừu tượng sao?

Cho nên nói, diễn viên không nghiên cứu kịch bản không phải hảo diễn viên. Cảnh kia liền một hồi lộ liễu trước bàn dân thiên hạ diễn cảnh giường chiếu, hắn còn chưa tính qua.

“Ra ngoài một chút đi! Thuận tiện ăn cơm trưa!” Đạo diễn nhấc chân trực tiếp đem phó đạo diễn ở giường kế bên đá tỉnh.

Phó đạo diễn mơ mơ màng màng một cái không chú ý liền bị đá xuống giường, căn bản là không có ý tứ tỉnh lại nha, cuốn chăn nhét vào đáy giường tiếp tục ngủ. Văn Lược còn chưa từng thấy qua tư thế ngủ kinh thế hãi tục như vậy, nhất thời hồi lâu không biết phải nói như thế nào.

Chỉ thấy đạo diễn vừa muốn nhấc chân đá, Văn Lược vội vàng kéo hắn, “Quên đi! Chẳng lẽ không thể để hắn ngủ no giấc, cứ mặc hắn đi!”

Đỗ Minh Thành lộ ra vẻ tươi cười tà ác, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra dây thừng đem phó đạo diễn cuốn chăn cột chặt lại, vỗ vỗ tay, “Đi thôi! Đạo diễn mời cậu ăn cơm!”

Văn Lược mắt đều trợn lên, này kịch tổ có thể hay không chi ra chút ngân sách, cấp cho phó đạo diễn một phòng riêng đi! Vừa nãy nhìn Đỗ Minh Thành thủ pháp thành thạo, loại tiết mục này không phải là lần đầu trình diễn. Đồng thời, trong lòng hắn thật sâu thở dài, cùng An Trình Điển so ra, Đỗ Minh Thành mới là chân chính biến thái nha.

Hai người ra cửa, trời mưa cũng không phải lớn, Văn Lược không mang ô, Đỗ Minh Thành cũng không mang, Văn Lược nghĩ nên mua đi! Đỗ Minh Thành khoát tay, “Cần gì ô như đàn bà!”

Văn Lược miệng mở lớn hận không thể tát Đỗ Minh Thành hai bạt tai, bung dù chính là đàn bà, làm cho lão nhân gia người cảm mạo mới tốt sao!

Bất quá Đỗ Minh Thành không chịu bung dù trực tiếp hương ra ngoài, Văn Lược bút tích cũng không tốt ở phía sau, lầm lì đi ra ngoài, tư vị kia, thật sự khó có nói rõ nha! Cái gì mưa tâm trạng, đều là vô nghĩa, ngốc tử mới có thể mắc mưa.

Đi chọn quán ăn liền cùng quán ngày hôm qua An Trình Điển và hắn chọn, bất quá Văn Lược sống chết cũng không chịu vào, Đỗ Minh Thành cũng không có biện pháp, ám chỉ Văn Lược không biết điều, nhà ăn lớn lại không ăn, cứng rắn muốn đi ăn quán ven đường. Văn Lược cười cười nói, “Tơi nơi này phải ăn đặc sản, trong quán ăn làm sao có thể ăn được!”

Đỗ Minh Thành ngẫm lại cũng lên tiếng, “Lão bản, trước tới vài món đặc sản ở nơi này!”

Lão bản ở phòng bếp lên tiếng, là quán cơm của gia đình thì phải.

Văn Lược đối với ăn uống thật không có gì đặc biệt chú ý, chỉ cần không phải trong đồ ăn có tóc sâu, hắn đều có thể thông qua.

Chỉ chốc lát đồ ăn liền đến, trong đó có một đạo bạch hề hề đồ ăn, nhìn thật dọa người, Văn Lược từ nhỏ đối với đồ ăn đều có một tâm tính, chính mình không biết là món gì thì kiên quyết không ăn. Bởi vì có một lần hắn bị người khác bắt ăn một đạo đồ ăn, hương vị cũng không tệ lắm cũng cố gắng nhai, sau hắn hỏi đó là món gì, người ta cho hắn biết đó là thịt chuột, hắn liền ói ra, di chứng để lại tới bây giờ.

Đạo bạch hề hề đồ ăn này Văn Lược vẫn do dự không hạ thủ, Đỗ Minh Thành gắp một miếng bỏ vào bát hắn, “Này không tồi, cậu nếm thử một chút đi!”

Văn Lược nuốt nuốt nước miếng, do dự thật lâu rốt cuộc vì mặt mũi đạo diễn không tốt, ăn một hơi. Hương vị quả thật rất tươi, bất quá nói đúng là không ra hương vị gì, rất trơn trượt. Lại ăn một hơi, hương vỉ rất không tồi, có điểm giống đậu hũ, chẳng lẽ là đậu hũ giống mới? Chính mình gắp một phen, ăn thêm vài miếng, hương vị rất không tồi.

“Này não heo không tồi đi!” Đỗ Minh Thành nhìn bộ dáng Văn lược ăn rất ngon, sâu kín nói.

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play