CHƯƠNG 24

Vương Hạo cảm thấy mình rất may mắn, nơi được phân đến tốt hơn nhiều so với tưởng tượng. Tuy rằng cơ sở vật chất không bằng thành phố lớn, nhưng sinh viên khan hiếm, trường học hai tầng tập trung cả tiểu học lẫn trung học cũng mới được xây dựng, đãi ngộ nhận được cũng đủ khiến hắn cảm động.

Nơi này cao hơn mực nước biển, tỉnh lị thành phố gần nhất đang phát triển mạnh ngành du lịch, bầu trời một màu lam trong xanh không khí cũng mát lành, ngoại trừ một bộ phận người dân trong thôn, đi không xa có thể nhìn thấy thảo nguyên gió lay ngọn cỏ nhìn thấy dê cừu, dân tộc thiểu số trong thôn tranh thủ mùa du lịch tụ tập trên thảo nguyên dựng lều Mông Cổ buôn bán một vài thứ.

Vương Hạo lúc mới tới vừa vặn mùa hoa cải dầu, hoa cải dầu chen lẫn trên đồng cỏ, xanh vàng đan xen giống như trải thảm kéo dài tận phương xa, từng đàn linh dương hoặc bò Tây Tạng thong thả gặm cỏ dưới trời xanh mây trắng, băng qua đường cũng thật thong thả, tài xế như tập thành thói quen, sẽ cố ý đặc biệt dừng xe đợi chúng đi qua.

Đợi mùa hoa cải dầu tàn, Vương Hạo cũng thích ứng cuộc sống nơi đây. Bọn trẻ bướng bỉnh thì bướng bỉnh, nhưng được người lớn dạy dỗ, đối với thầy cô sinh viên đến từ bên ngoài có cảm giác kính nể tôn trọng, phần lớn thời gian đều rất ngoan, tuy vẫn có cô giáo bị chúng nó làm tức phát khóc, nhưng không ai dám trêu chọc Vương Hạo.

Những ngày bình lặng vẫn tiếp tục cho đến sáng sớm hôm đó, Vương Hạo cầm giáo án lên lớp, vừa đến cửa, liền thấy đám trẻ trong lớp mình la hét ào ra ngoài, vui mừng hớn hở như đang đón năm mới.

Túm một đứa hỏi, đứa trẻ kia nôn nóng muốn chạy ra ngoài, ngoái cũng không ngoái bảo có người nổi tiếng đến.

Người nổi tiếng? Vương Hạo trong lòng cũng tò mò, bám theo bọn trẻ đi xem náo nhiệt.

Chạy theo bọn trẻ một quãng xa, rốt cuộc nhìn thấy đám người tụ tập xem náo nhiệt.

Vương Hạo nhướn đầu nhìn vào trong, thôn trưởng còn có vài người dáng dấp lãnh đạo đều có mặt tại đây, sau lưng đỗ chiếc xe ô tô, trên thân xe treo băng rôn màu đỏ viết —— Hoan nghênh đoàn phim XXX đến địa phương chúng tôi quay phim 《Vô sắc 》.

Đằng trước tựa như chúng tinh ủng nguyệt được mọi người vây quanh chính là đạo diễn có chút danh tiếng cùng vài diễn viên bình thường hay xuất hiện trên tin tức giải trí, trong đó có một tiểu nam sinh đẹp trai cười lên rất ngọt ngào.

Vương Hạo trong lòng lập tức có dự cảm, quay ra sau, liền thấy Quý Gia Hoành đeo kính râm, nhìn thẳng hướng này.

Vương Hạo nghi ngờ, Quý Gia Hoành đến đây làm gì? Bảo là tình cờ thì hơi bị quá trùng hợp rồi, bảo là cố ý thì lại cảm thấy chẳng có lý do nào.

Không, nếu muốn nói lý do… Vương Hạo nhìn Quý Gia Hoành, tầm nhìn đối diện nhau, bên kia lập tức lúng túng quay mặt xoay đầu nói chuyện với người khác.

Vương Hạo bắt đầu bực bội, đuổi đám trẻ đi về: “Đừng xem nữa, quay về lớp, đi mau.”

Nếu nói là đến vì mình, không khỏi có chút tự mình đa tình.

Vương Hạo vừa xuất hiện bên kia, Quý Gia Hoành liền phát hiện, chằm chằm nhìn hắn một lúc, thấy người kia giương mắt nhìn lại, vô thức muốn tránh.

Cũng đừng có mới quay mặt một lát, vừa nhìn lại, bên kia đã không thấy người đâu.

Quý Gia Hoành rất bi phẫn.

Một đại nam nhân như mình xấu hổ cái gì chứ, nhìn xem, người cũng đâu mất rồi.

Quý Gia Hoành không có can đảm đi tìm Vương Hạo, cũng may đoàn phim tốc độ nhanh nhẹn, tiệc xã giao kết thúc, chuẩn bị thêm vài điều cần thiết, phim mới khai máy được rồi.

Bên đó có người quay phim, bọn trẻ lên lớp không tài nào tập trung được, rảnh rỗi liền chạy sang bên đó.

Lớp Vương Hạo xem như vẫn tốt, cô giáo quản không được đám trẻ này, ngày đầu tiên lớp học gần như vắng tanh, cô gái hết cách, đi qua tìm Vương Hạo nghĩ cách.

Vương Hạo chỉ có thể đi đến hiện trường quay phim, khuyên đám trẻ kia từng đứa một quay về, xong xuôi nhìn đoàn quay phim bên đó, Quý Gia Hoành đội nón che nắng ngồi trên ghế, bộ dạng uể oải mệt mỏi.

“Hắn sao vậy?” Vương Hạo kéo một nhân viên hỏi.

“Phản ứng cao nguyên, bị thổ tả, toàn bộ đoàn phim có mỗi anh ta nặng nhất.” Người kia nhún vai, “Tự mình đề nghị với đạo diễn đến nơi này, anh ta còn không phải rảnh quá đi tìm chỗ chịu tội sao.”

Đang nói, người bên kia nhìn thấy Vương Hạo, chật vật đứng dậy, lảo đảo bước tới, trưng ra một nụ cười suy yếu: “Vương Hạo, đã lâu không gặp.”

Vương Hạo nhìn hắn bước nông bước sâu đi trên cỏ, sắc mặt tái xanh, bộ dáng bất ổn, chẳng khác gì bị hồ ly tinh hút nguyên khí. Vương Hạo đưa tay đỡ hắn, hỏi: “Ngươi tới chỗ này làm gì?”

Quý Gia Hoành lúc này thân thể suy nhược đã bắt đầu hoa mắt, cũng không biết chỗ này Vương Hạo hỏi là chỗ nào, ánh nắng rọi xuống, đặc biệt có cảm giác như đang mộng du, hiếm khi mơ hồ nói tựa như đang nói mớ bộc lộ hết lời trong lòng: “Ta rất nhớ ngươi.”

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sửng sốt, nhân viên bên cạnh kinh ngạc há mồm nhìn hai người bọn họ: “Như vậy cũng lặn lội tới tận đây?”

Quý Gia Hoành thần trí rốt cuộc đã hơi tỉnh táo, choáng váng lắc đầu giải thích: “Tình cờ, tình cờ thôi, ta chỉ là thuận tiện đến xem ngươi thế nào.”

Vương Hạo kéo Quý Gia Hoành hỏi nhân viên: “Tôi dẫn hắn đi không sao chứ?”

Nhân viên gật đầu: “Không sao không sao, tôi quay về nói một tiếng là được.”

Vương Hạo dẫn Quý Gia Hoành về phòng mình, lại nhét vào miệng hắn vài viên thuốc từ chỗ cô giáo kia.

Quý Gia Hoành ngất xỉu nằm trên giường, thuốc đắng, nhét vào trong miệng lại vô thức nhanh chóng nhổ ra.

Vương Hạo nhét hai lần đều bị nhổ ra, nổi nóng, túm cổ áo Quý Gia Hoành quát: “Ngươi nếu không uống lão tử đập ngươi!”

Quý Gia Hoành mê man im thin thít, không ừ hử một tiếng, cổ áo trong tay Vương Hạo đều mướt đầy mồ hôi của hắn.

Nơi này mùa hè dù có hơi nắng, nhưng cũng không quá nóng, ra mồ hôi đến cỡ này cũng khoa trương quá rồi.

Vương Hạo cố gắng kiềm nén xung động muốn đánh hắn, lại nhét thuốc vào, lần này nhanh chóng giữ cằm Quý Gia Hoành không cho hắn nhổ ra nữa.

Thuốc tan trong miệng, quá đắng, gương mặt Quý Gia Hoành nhăn nhó, cánh tay vô thức vung vẩy.

Người luôn giả vờ tài giỏi làm ra động tác gần như ấu trĩ thật sự không hợp, Vương Hạo nhịn không được cười “hắc” một tiếng.

Quý Gia Hoành mồm miệng khô khốc, Vương Hạo buông cằm hắn đi rót nước, nước rót vào miệng rất nhiều, Quý Gia Hoành bị sặc, ho sặc sụa phun hết ra ngoài.

Vương Hạo muốn ném hắn đi không lo, nhưng vừa thấy bộ dạng mê man đáng thương của người kia, trong lòng lại xuất hiện cảm giác phiền muộn.

Vương Hạo lại rót nước, ngậm trong miệng đút cho hắn.

Men theo động tác nuốt xuống, Quý Gia Hoành từ nơi sâu nhất trong yết hầu nảy lên tiếng “ưm” đầy thỏa mãn.

Ta X, Vương Hạo chùi miệng nghĩ, hắn rốt cuộc biết tại sao hễ nghĩ đến Quý Gia Hoành thì sẽ nóng lòng muốn đánh hắn, gia hỏa này rất dễ dàng khơi dậy dục vọng lăng nhục hắn trong mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play