CHƯƠNG 19

Làm xong thủ tục xuất viện, Vương Hạo và Quý Gia Hoành cùng đón taxi về nhà Quý Gia Hoành.

Một phòng khách hai phòng ngủ không xem là xa hoa, nhưng bày trí bên trong rất có phong cách.

Giá nhà đất ở thành phố B không thấp, căn hộ này nằm trong khu vực không tồi, Quý Gia Hoành làm việc vài năm, đã có nhà có xe, thật sự khiến người ghen tị.

Nội thất rất gọn gàng, hai tuần không về nhà, trên bàn vẫn rất sạch sẽ, hắn là có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp.

Quý Gia Hoành luôn tự nhận mình thuộc loại người khá có phong cách, mà người tự nhận mình có phong cách đều thích khoe khoang phẩm vị của mình với người khác.

Quý Gia Hoành vô cùng thân thiết dẫn Vương Hạo dạo một vòng trong nhà, khoe căn phòng mình tự hào nhất, trong giọng nói mang theo hưng phấn: “Ngươi xem sô pha kia, là hàng Đức chính cống… Đây là thư phòng của ta, bên trong rất nhiều sách, bất quá tất cả đều là sách tiếng Anh, ngươi thích thì cứ đọc, nhàm chán thì xem như giết thời gian. Đúng rồi, chai vang đỏ trong tủ đựng rượu ở phòng khách, năm 1981, lần trước gặp mặt đạo diễn Trương (Trương Nghệ Mưu ^^), là ông ấy tặng ta, ngươi biết đạo diễn Trương không, chậc, chắc biết mà, Trung Quốc có ai không biết… Còn chiếc giường này, là đặt làm…”

Vương Hạo không còn kiên nhẫn nghe tiếp, lia mắt nhìn qua, Quý Gia Hoành nín bặt.

Bản thân Vương Hạo không có ý định ở thành phố B quá lâu, cũng không mang nhiều đồ để thay, thấy mình sắp bốc mùi đến nơi, ném quần áo vào trong máy giặt, bảo Quý Gia Hoành cho mượn đồ ngủ, xoay người đi vào phòng tắm.

Quý Gia Hoành chằm chằm nhìn ba lô du lịch Vương Hạo vứt dưới đất, ba lô du lịch trải qua chiến dịch lần trước đã tả tơi, trong bệnh viện cũng không giặt, rách nát bẩn thỉu nằm trên sàn gỗ cao cấp của Quý Gia Hoành.

Quý Gia Hoành bi phẫn một tay xách đai đeo ba lô, kéo nó ra ban công.

Đi ngang qua toilet, nhìn thấy một đống quần áo bẩn trong máy giặt.

Đồ mặc mùa đông tương đối dày, Vương Hạo một phen nhét hết vào, quần áo nhàu nát nhồi trong đó, ngay cả nắp máy giặt cũng không đóng lại đàng hoàng.

Từ sau khi công việc của mình dần đi vào quỹ đạo, việc nhà toàn bộ giao cho người giúp việc theo giờ, máy giặt còn không tự tay mò tới.

Quý Gia Hoành lần thứ hai bi phẫn, đỉnh đầu bốc khói đập cửa phòng tắm.

Cửa được đẩy ra, hơi nóng trong phòng tắm phả tới trước mặt, Vương Hạo bên hông quấn khăn tắm một tay kéo cửa, một tay cầm khăn mặt qua loa lau tóc, trên người còn bốc hơi nước: “Gì đây?”

Quý Gia Hoành nuốt nước bọt, đẩy đẩy kính mắt: “Ngươi… tắm xong chưa?”

“Tắm xong rồi.” Vương Hạo mở cửa, “Ngươi muốn tắm?”

“Tắm…” Ánh mắt Quý Gia Hoành dao động qua lại góc 45° giữa ngực Vương Hạo và mặt đất.

Vương Hạo nghiêng người nhường đường: “Vào đi.”

Hơi nước trong phòng tắm vẫn còn tản mát, đã nhanh chóng phủ một lớp sương mờ trên mắt kính Quý Gia Hoành.

Tầm nhìn không rõ xoay người định đóng cửa, tay lại chạm phải người nọ.

Quý Gia Hoành giật mình: “Ngươi còn chưa đi?”

“Ngươi có bản lĩnh bó bột vẫn tắm được sao?” Vương Hạo tức giận nói, “Tháo kính xuống!”

Tháo kính xuống, rốt cuộc không đến nỗi cái gì cũng không thấy, nhưng bởi vì cận thị trước mắt một mảnh lờ mờ, chỉ có ánh sáng chói mắt của đèn sưởi hồng ngoại, đôi mắt Quý Gia Hoành không tự chủ mà nheo lại.

Trên tay bó bột, Quý Gia Hoành cố ý mua áo len rộng cỡ lớn, áo len là y tá bệnh viện hết sức dịu dàng mặc cho hắn, tay áo quá dài, còn tỉ mỉ xắn lên.

Vương Hạo không có kinh nghiệm cởi quần áo cho bệnh nhân bó bột. Loay hoay cả buổi, lại gần Quý Gia Hoành, cởi tay áo bên trái trước, sau đó vòng qua Quý Gia Hoành cầm hai bên tay áo, xăn lên tận cổ, nói cúi đầu xuống, áo len chùm đầu đã được cởi xuống hơn phân nửa.

Bởi vì Vương Hạo dựa quá gần, độ ấm trên người so với nhiệt độ trong phòng tắm còn cao hơn vài phần.

Quý Gia Hoành trong lòng rất kích thích, lúc tay Vương Hạo vòng qua hắn vô thức muốn ôm, tay phải bó thạch cao khẽ nhúc nhích, lý trí đột nhiên quay về, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như lão tăng nhập định sừng sững bất động.

Lúc cởi tay áo bên phải, động tác Vương Hạo dịu dàng đến hiếm thấy.

Trong phòng tắm vừa ẩm vừa nóng. Hai người lại dính sát nhau, thân thể Vương Hạo vừa tắm rửa sạch sẽ lại bắt đầu đổ mồ hôi, đặt áo len của Quý Gia Hoành sang một bên, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Được rồi, quần ngươi tự cởi.”

Quý Gia Hoành không ngờ người này cư nhiên không phục vụ đến nơi đến chốn, vô cùng chật vật cởi quần jean.

“Quần lót không cởi?” Vương Hạo hỏi.

“Không, không cần.” Quý Gia Hoành lắp bắp đáp.

“Ngươi tắm còn mặc đồ sao?”

Nếu là lúc trước, cho dù bị đánh, mình cũng dám cãi bướng, mắc gì bị bắt cóc một lần, lại không dám kiên cường nữa. Quý Gia Hoành không cam tâm nghĩ, một tay cởi quần lót.

Vương Hạo tìm cái túi nhựa bọc tay phải Quý Gia Hoành, để hắn chống bên thành bồn tắm, đổ dầu gội đầu ra, một tay cầm vòi sen một tay vò mái tóc Quý Gia Hoành, cảm thấy mình như đang tắm cho một chú cún cỡ bự.

Trên đầu toàn là bọt xà phòng, dầu gội dính khắp mặt, hai mắt khép hờ, Quý Gia Hoành cúi đầu, nhắm mắt ngoan ngoãn để Vương Hạo gội đầu.

Gội đầu xong, Quý Gia Hoành ưỡn thẳng người, Vương Hạo dùng khăn mặt lau vài cái trên mặt Quý Gia Hoành, cầm vòi sen giống như rửa ô tô xối nước lên mình Quý Gia Hoành.

Nhiệt độ nước hơi cao, làn da Quý Gia Hoành nóng đến nổi một màu hồng nhạt.

Hai tuần trước đây, Quý Gia Hoành đánh chết cũng không tin Vương Hạo có một ngày lại giúp mình thế này.

Quý Gia Hoành đôi mắt bị cận, trong phòng tắm lại có hơi nước, cách một tầng sương mờ nhìn Vương Hạo đang giúp mình tắm rửa đặc biệt có cảm giác mờ ảo, đột nhiên cảm thấy nhìn thế nào cũng vô cùng đẹp mắt.

Hơi nước mờ mịt, Vương Hạo dùng khăn mặt vắt trên cổ, thỉnh thoảng lau mồ hôi.

Chẳng qua chỉ là một động tác nhỏ, không hiểu sao, lọt vào mắt mình lại gợi cảm đến thế.

Vương Hạo đột nhiên ngừng động tác, thở dài: “Ta nói ngươi đó,” Vòi sen chuyển xuống hạ thân Quý Gia Hoành, nước nóng xối lên đùi hắn, nóng đến suýt nhảy dựng: “Ta mệt chết được, thế mà ngươi có tinh thần quá nhỉ!”

Không cần nhìn Quý Gia Hoành cũng biết chỗ nào rất có tinh thần.

Vừa rồi nằm sấp Vương Hạo cũng không để ý, lúc này Quý Gia Hoành đang đứng thẳng, chỗ ấy còn không ngừng đong đưa, muốn không chú ý cũng khó.

Vương Hạo cũng lười mắng, nước nóng chỉnh sang nước lạnh xối vào chỗ kia của Quý Gia Hoành: “Ngươi co lại cho ta!”

Quý Gia Hoành bị kích thích cả người run bắn, nhịn không được phản bác: “Này này… này không phải muốn co là co được, chỗ đó của ngươi có thể co duỗi theo yêu cầu sao?”

“Thế ngươi ngứa mông muốn ăn đòn?” Vương Hạo đau đầu hỏi, “Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể động dục sao?”

Quý Gia Hoành không lên tiếng, một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Bây giờ đã khác với hồi trước.”

Bầu không khí đột nhiên biến chuyển, Quý Gia Hoành sau khi tháo kính xuống không còn bộ dáng lên mặt bắt nạt đáng ăn đòn, mái tóc ướt sũng dán trên mặt cùng bộ dạng ngoan ngoãn rụt người rất giống một con cún, hơi nóng quẩn quanh da thịt một màu hồng phấn cùng đôi mắt nheo lại không hiểu sao lại tỏa ra mùi vị *** mỹ.

Vương Hạo bắt đầu bực bội vô cớ.

“Ta…” Quý Gia Hoành bỗng dưng ngẩng đầu, “Chúng ta thương lượng được không?”

“Nói!”

“Ta tỉnh táo lại rồi.” Quý Gia Hoành sợ run cả người, chỉ vào vòi sen trên tay Vương Hạo nói, “Đừng dội lên người ta nữa có được không, lạnh quá.”

Có lẽ là phản xạ có điều kiện, nghe hắn nói trong lòng Vương Hạo lập tức nổi lửa. Rất muốn đánh hắn một trận để phát tiết, lại nhìn thấy thạch cao trên tay hắn, lửa nghẹn trong lòng không chỗ phát, nhét vòi sen vào tay Quý Gia Hoành: “Ngươi tự tắm đi!” Sau đó đẩy cửa bỏ ra ngoài.

Mặc Quý Gia Hoành cầm vòi sen ngơ ngác nhìn theo, vắt óc suy nghĩ rốt cuộc đã chọc giận hắn chỗ nào.

♦ ♦ ♦ ♦ ♦

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play