CHƯƠNG 15

Quý Gia Hoành đã hiểu, Vương Hạo căn bản không tin hắn bị bắt cóc.

Đây là tự nhiên, đổi lại người khác, tự dưng có người gọi đến bảo bạn cậu bị bắt cóc muốn cậu giao tiền —— lại không phải đặc biệt thân quen, tám chín phần mười đều sẽ cảm thấy có vấn đề.

____

Tiếng di động rơi xuống đất kinh động đến người phòng bên, cửa bị đẩy ra, đám côn đồ hung hãn xông vào: “Ngươi làm gì đó!”

Quý Gia Hoành cuống quýt lật người lại, di động bị đè dưới vai. Bọn kia nhìn trái nhìn phải không phát hiện gì, sẵn tiện đạp Quý Gia Hoành hai cước.

Di động kín đáo đè sau lưng, không nghe thấy chút âm thanh nào, Quý Gia Hoành cũng không biết đầu bên kia Vương Hạo đã cúp máy chưa, thấp thỏm áp lực, động cũng không dám động.

Đám người này xem ra cũng ăn xong rồi, không sang phòng bên nữa, có người kéo ghế cho Triệu ca.

Quý Gia Hoành nhịn không được hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”

“Ngươi nói xem?” Triệu ca vừa xỉa răng vừa nói: “Ngươi ức hiếp người của ta, bây giờ người ta tức giận, không vui, tìm đến đại ca ta đây, ta sao có thể phí công thả ngươi được.”

“Ta tốt xấu gì cũng là nhân vật có máu mặt.” Giọng Quý Gia Hoành run kịch liệt, “Lỡ như ta xảy ra chuyện, hắc bạch lưỡng đạo đều sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

“Lại dọa ta.” Triệu ca bĩu môi, thấp giọng phun vài câu tục tĩu, hất hàm phất tay, lập tức có người xách Quý Gia Hoành lên, ra vẻ muốn đánh.

Vừa túm hắn đứng dậy, di động đè bên dưới liền bại lộ trước tầm mắt của bọn chúng.

Gã túm Quý Gia Hoành “a” một tiếng nhặt di động lên.

“Quý Gia Hoành ngươi đang làm trò quỷ gì thế?” Tiếng quát mắng của Vương Hạo truyền ra từ di động, đầu bên kia rõ ràng đã hỏi rất nhiều lần, đang tới đỉnh điểm của mất kiên nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Quý Gia Hoành không ngờ Vương Hạo vẫn chưa cúp máy, sau lưng áo đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

Triệu ca dằn mặt hỏi: “Ngươi muốn báo cảnh sát?!”

Quý Gia Hoành lập tức sợ hãi lắc đầu: “Không phải không phải, ta không có.”

Tên côn đồ nhìn di động, thấp giọng nói với Triệu ca: “Là số ngoài, có lẽ không phải cảnh sát.”

Quý Gia Hoành vội nói: “Là bạn ta, đúng lúc đến thành phố B tìm ta.”

Tên kia muốn cúp máy, chẳng biết thế nào bấm nhầm phím loa ngoài, thanh âm rống giận của Vương Hạo liền vang vọng: “Ngươi con mẹ nó đúng là đồ điên!” Sau đó cúp máy.

Vương Hạo dường như đang ở ngoài đường, hòa lẫn trong câu nói kia, loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ở trạm xe buýt.

Người trong phòng đều bị sốc nặng bởi câu quát kia, tên côn đồ cầm di động đang tút tút kêu, ngơ nhác nhìn về phía lão đại.

Triệu ca giận tái mặt, ra hiệu đám đàn em vây công, giống như giận cá chém thớt nện Quý Gia Hoành một trận.

Bọn chúng ra tay không nể nang, Quý Gia Hoành hai mắt sưng phù nhìn không rõ, cũng không cách nào né tránh, mưa đòn rơi xuống mình không chỗ nào không đau, ngay cả hít thở cũng mang theo nhức nhối đến run cả người.

Triệu ca nghĩ ngợi, đưa tay cầm lấy di động Quý Gia Hoành, nhìn nhật ký cuộc gọi, đột nhiên cười gian, trên bàn phím ấn vài cái, di động vẫn ở trạng thái loa ngoài, tiếng tút tút quanh quẩn trong căn phòng trống trải.

Quý Gia Hoành không biết hắn muốn gọi cho ai, hồi hộp ngóng nhìn.

Chẳng biết qua bao lâu, bên kia rốt cuộc tiếp máy, là giọng của Vương Hạo: “Ngươi lại muốn gì nữa?”

Quý Gia Hoành thật mạnh ngẩng đầu, đăm đăm nhìn di động.

Triệu ca nói: “Quý Gia Hoành đang ở trong tay ta.”

Vương Hạo nói: “Hả?”

Triệu ca chậm rãi nói: “Hắn đắc tội người ta, có người muốn ta giáo huấn hắn, người đó yêu cầu cưỡng trước giết sau, bất quá bọn ta không có hứng thú với trò này, cũng không ác độc đến thế, ngươi chuẩn bị một triệu mang tới chuộc người đi.”

“Gì?” Vương Hạo nói, “Ông gọi lộn số rồi?”

“Đừng ở đó giả vờ với ta, hắn bị bắt thì gọi cho ngươi đầu tiên, nói hai ngươi quan hệ bình thường có ma mới tin.” Triệu ca nói, “Một triệu, không đến bọn ta thay phiên nhau cưỡng hiếp hắn.”

“Lố quá rồi chú.” Vương Hạo bên kia cười nhạo: “Không phải đã nói không có hứng thú sao, các người có thâm thù đại hận gì mà phải ủy khuất bản thân mình như thế.”

Triệu ca có chút phát hỏa: “Một triệu! Thiếu một đồng lập tức đánh chết hắn!”

“Vậy ông đánh hắn chừa lại một hơi thở đi, tôi cho ông năm trăm.” Vương Hạo lái sang hướng khác, “Ta nói Quý Gia Hoành ngươi bị bệnh rồi phải không, ngươi thèm ăn đòn chứ gì, lại còn bày ra cái vụ vớ vẩn này.”

Quý Gia Hoành đã hiểu, Vương Hạo căn bản không tin hắn bị bắt cóc.

Đây là tự nhiên, đổi lại người khác, tự dưng có người gọi đến bảo bạn cậu bị bắt cóc muốn cậu giao tiền —— lại không phải đặc biệt thân quen, tám chín phần mười đều sẽ cảm thấy có vấn đề.

Triệu ca cũng lười nói thêm, luôn miệng mắng mẹ kiếp, giơ di động lên, đám côn đồ bên cạnh rất phối hợp giáng hai đấm xuống Quý Gia Hoành.

Quý Gia Hoành vốn thương tích đầy người, hai đấm này lại rất hung ác, thét “a” một tiếng.

Di động được đặt bên tai, cách di động truyền đến các loại âm thanh ồn ào lộn xộn của xe cộ trên đường, Triệu ca gật đầu ra hiệu cho Quý Gia Hoành lên tiếng.

Bên kia hồi lâu không có người nói chuyện, Quý Gia Hoành cũng không biết nên nói gì, chỉ nghẹn một hơi vểnh tai nghe.

Hai bên im lặng một hồi, Vương Hạo thử “ê” một tiếng.

Quý Gia Hoành nước mắt ào ào tuôn chảy.

Thanh âm bên kia có chút chần chờ: “Quý Gia Hoành?”

Quý Gia Hoành hít sâu, muốn nén, lại nén không được, nức nở run rẩy: “Vương, Vương Hạo…”

Gọi xong, hai chữ “cứu ta” cứ tắc nghẽn trong cổ họng không sao bật ra được, càng không ngừng thút thít.

Vương Hạo rốt cuộc ngữ khí nghiêm túc: “Ngươi đang ở đâu?”

Quý Gia Hoành vành mắt ngân ngấn nước, cả buổi trời không thốt lên được chữ nào.

Vương Hạo mất hết nhẫn nại, quát: “Nói gì đi chứ!”

“Ta… Ta…” Quý Gia Hoành sợ đến run bắn cả người, đứt quãng nói, “Trong ngăn tủ nhà ta, có, có sổ tiết kiệm, mật… mật mã là…”

“Đừng lảm nhảm với ta!” Vương Hạo quát, “Ma mới biết nhà ngươi ở đâu? Nói trọng điểm!”

Triệu ca giật lại di động, nói một địa danh, sau đó bảo: “Cho ngươi ba tiếng rưỡi, mang tiền đến đây, muộn mười phút ta sẽ chặt một cánh tay hắn, hai mươi phút chặt chân hắn! Ngươi dám báo cảnh sát ta lập tức giết con tin!”

Địa danh là ngoại ô thành phố B, ngồi xe đến đây cũng gần ba giờ đồng hồ.

Khoan nói Vương Hạo vốn ghét mình không hẳn sẽ chịu đến, cho dù đến, Quý Gia Hoành khịt mũi rúc vào một xó nghĩ, Vương Hạo tối nay mới đến thành phố B, đường còn chưa quen, làm sao có thể trong vòng ba tiếng rưỡi chạy kịp tới chỗ này?

Mình chết chắc rồi.

Dù lý trí nghĩ thế, vẫn ôm hi vọng mong manh, chờ mong Vương Hạo sẽ đến đúng hạn.

♦ ♦ ♦ ♦ ♦

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play