CHƯƠNG 12
Quý Gia Hoành trong lòng nghẹn khuất, cảm thấy Vương Hạo về tình về lí hẳn nên nói thêm gì đó, nhưng đối phương chẳng buồn nói gì cả, chỉ đứng đó, vẫy tay như xua đuổi hắn.
Vương Hạo vẫy cả buổi trời, đột nhiên sực nhớ, hỏi với theo: “Chuyện lần trước…”
Quý Gia Hoành lập tức đứng lại: “Chuyện gì?”
___
Quý Gia Hoành còn nán lại thành phố N vài hôm, ngày ngày đi loanh quanh ngắm cảnh dạo phố, di động luôn mở 24/24, thỉnh thoảng rút ra xem thử.
Cuộc gọi mong chờ trong tiềm thức vẫn không tới, trái lại công ty đã chịu hết nổi hắn ngao du bên ngoài, mỗi ngày một cú điện thoại giục hắn về.
Trước khi đi Quý Gia Hoành soi gương, vết sưng trên mặt đã tan bớt, phía dưới cũng không đau như lúc đầu.
Nhưng vừa nghĩ đến phải rời khỏi thành phố N, Quý Gia Hoành ngoài thở phào nhẹ nhõm, lại có chút băn khoăn.
Từ sau hôm đó, Vương Hạo không đến nữa.
Quý Gia Hoành chẳng hiểu sao có điểm mất mát.
Nếu bảo bị cường bạo, mà trong lòng không có ám ảnh là không thể nào, tuy rằng Quý Gia Hoành không có quan niệm trinh tiết gì. Lăn lộn trong giới giải trí chính mình vốn đã loạn, mấy chuyện lộn xộn cũng gặp nhiều, bên mình không ít người còn thích làm số 0, đôi khi nhìn dáng vẻ trầm mê đắm đuối của người dưới thân hắn cũng rất tò mò có thật thoải mái đến thế không.
Cho dù là vậy, cho dù muốn bị thượng cũng nên là mình chủ động lựa chọn, tìm người tình tương đối có nhan sắc vóc dáng thích hợp, làm xong quăng một xấp tiền nói cậu nhóc kỹ thuật không tồi ta rất vừa ý, hoặc là khoát vai hắn nói cậu cứ yên tâm tuyệt đối không thành vấn đề, chứ không phải giống như lúc này trong lòng uất ức, người ta ném cho một tuýp kem hơn mười đồng đã rưng rưng cảm động.
Biết Quý Gia Hoành sắp về, đám người Chu Lượng lái xe đến tiễn.
Quý Gia Hoành ngồi trên xe, nghĩ nghĩ, nói với tài xế: “Đi vòng đường XX.”
Tài xế ngạc nhiên “A?” một tiếng, Chu Lượng ngồi ghế phụ lái huých tay với tài xế, tài xế liền quay đầu xe, rẽ đường XX.
Quý Gia Hoành nhìn ra bên ngoài, có chút hối hận đã bảo tài xế đổi đường.
Ngươi tưởng đang quay phim truyền hình sao, lái xe hướng này là có thể tình cờ gặp Vương Hạo đi bộ ven đường, sau đó bước xuống xe nói với hắn trùng hợp thật, hôm nay ta quay về thành phố B.
Mãi miên man suy nghĩ, không để ý xe đã đi qua cổng đại học N, Quý Gia Hoành cuống lên, rống lớn một tiếng: “Dừng xe!”
Tài xế hết hồn, vội dừng xe, hai người ngồi ghế trước đồng loạt quay đầu nhìn Quý Gia Hoành, Quý Gia Hoành nói: “Đợi một lát.” Đoạn nghênh ngang bước xuống xe.
Trước cổng đại học N bày hai cái bàn, trên bàn đặt cái hòm màu trắng, phía sau dán một tờ giấy, ghi quyên góp gì đó.
Cái này không quan trọng, quan trọng chính là cái tên ngồi nghiêng trên bàn đang nói chuyện với người khác kia, Quý Gia Hoành liếc mắt liền nhận ra hắn —— tên này không chú ý vệ sinh, vẫn còn mặc bộ đồ của ba ngày trước.
Vương Hạo bên kia đang hào hứng huyên thuyên, chợt cảm thấy có người nhìn mình, quay đầu lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quý Gia Hoành trong lòng có chút khó chịu, biến sắc cũng nhanh gớm!
Thấy có người tới, cô gái đằng sau ôm hòm đi ra: “Anh ơi, xin hãy cống hiến một phần.”
Quý Gia Hoành nhìn qua, bên trên viết ba chữ “Hòm quyên góp” to tướng, khóe miệng cong lên, mỉm cười.
Khả năng cống hiến hắn sao chỉ có một phần? Tham gia các buổi biểu diễn từ thiện lớn nhỏ không trên trăm cũng hơn mấy chục, lăng xê còn bận hơn cả làm việc thực sự, danh tiếng đạt được còn nhiều hơn làm từ thiện, tiền nuốt vào nhiều hơn tiền nhả ra.
Không ngờ thành phần bạo lực du côn như Vương Hạo cũng chơi trò làm từ thiện, sinh viên bây giờ thật biết kiếm tiền.
Quý Gia Hoành móc ví, rút ra mười tờ đỏ nhét vào trong.
Xung quanh nhất thời vang lên tiếng xuýt xoa của các sinh viên: “Oa kháo!”
Quý Gia Hoành trong lòng sảng khoái, quay sang nói với Vương Hạo: “Kỳ thực ta ủng hộ nhất là hoạt động từ thiện.”
Vương Hạo bóp trán nhìn hắn, trong mắt hiện rõ nghi ngờ.
Cô gái bên cạnh từ trong ngăn kéo lấy ra một món đồ chơi bằng lông nhung tặng cho Quý Gia Hoành: “Cảm ơn anh.”
Cô gái kia chân rất dài, vô cùng xinh xắn, Quý Gia Hoành nhận quà, mỉm cười: “Cảm ơn cái gì, làm từ thiện là việc tốt mà.”
Cô gái cười rất ngọt: “Anh quả là người tốt.”
Vương Hạo liếc xéo, ánh mắt hung hăng.
Quý Gia Hoành trong lòng bỗng nhiên run rẩy, không hiểu mình lại làm gì sai, sợ sệt lại nghi hoặc nhìn qua.
Quyên tiền cũng bị trừng? Lẽ nào mình quyên ít quá?
Đôi bên trừng nhau vài giây, Vương Hạo rốt cuộc sắc mặt cũng dịu đi, nói dăm ba câu với cô gái, bước đến bên cạnh Quý Gia Hoành, kéo cánh tay hắn lôi ra ngoài.
“Ngươi đến đây làm gì?” Vương Hạo hỏi.
“Chỉ là thuận đường ra sân bay.” Quý Gia Hoành nói.
“Thuận đường?” Vương Hạo khó hiểu hỏi, “Từ đây đến sân bay? Thuận đường chỗ nào?”
Quý Gia Hoành bó tay rồi, trọng điểm không phải thuận đường, mà là đến sân bay.
“Vậy ta đi về.” Quý Gia Hoành quay đầu, thấy Vương Hạo vẫy tay, không có ý định giữ lại, bèn từ trong ví tiền rút danh thiếp, “Có gì cứ tới tìm ta.”
Vương Hạo cầm lấy, cúi đầu nhìn: “Được, tạm biệt.”
Quý Gia Hoành trong lòng nghẹn khuất, cảm thấy Vương Hạo về tình về lí hẳn nên nói thêm gì đó, nhưng đối phương chẳng buồn nói gì cả, chỉ đứng đó, vẫy tay như xua đuổi hắn.
Vương Hạo vẫy cả buổi trời, đột nhiên sực nhớ, hỏi với theo: “Chuyện lần trước…”
Quý Gia Hoành lập tức đứng lại: “Chuyện gì?”
“Ngươi…” Vương Hạo nhíu mày, “Khá hơn chưa?”
Quý Gia Hoành cuối cùng cũng đợi được câu này, thấp giọng nói: “Đỡ nhiều rồi, có điều vẫn còn hơi…”
Lời này thành công khiến bộ mặt một mực bí xị của Vương Hạo xuất hiện thần sắc áy náy.
Quý Gia Hoành trong lòng vui sướng đến nở hoa.
Vương Hạo chậc một tiếng, thở dài: “Tóm lại sau này ngươi có chuyện thì tìm ta.”
Mình là nhân vật nào, làm gì cần gia hỏa này giúp đỡ, bất quá thấy Vương Hạo vốn luôn bá đạo lại lộ ra vẻ mắc nợ mình, Quý Gia Hoành trong lòng liền khoái trá.
Tuy rời khỏi thành phố N, tạm thời không được thấy bộ dạng đó của hắn, Quý Gia Hoành ngồi trên máy bay nghĩ, vài tháng nữa là sang năm mới, về nhà sẽ gặp lại thôi.
♦ ♦ ♦ ♦ ♦