edit & beta: Phong Tuyết

Năm người gắng sức leo lên đường núi quanh co.

Mặt trời đã đứng bóng, hiện tại đang là đầu mùa xuân, mặc dù ánh mặt trời không quá chói chang nhưng mọi người đi đã lâu, không khỏi toàn thân đẫm mồ hôi.

Triệt Thủy lau mồ hôi trên trán, không nhịn được nhìn về phong cảnh bốn phía.

Ngưng Sương Môn nằm trong Vân Loan Cốc, nơi sâu nhất ở Lăng Hà sơn.

Ngẩng đầu nhìn lại, những dãy núi phía sau trùng điệp như đang dựa vào nhau say ngủ, vô luận là xuân hạ thu hay đông, nơi đây luôn được mây mù bao quanh, ngàn rãnh vạn khe đều bao phủ trong những đám mây cuồn cuộn. Mây (vân) nhiều như biển, sương mù như vịnh (loan) nên nới đây mới có tên là Vân Loan Cốc.

“Vân hà như hải già sơn tự”*, Triệt Thủy không nhịn được ngâm nga một câu thơ.

* Câu thơ ý nói mây mù nhiều như biển che khắp núi non.

Một biển mây trải rộng hàng vạn khoảnh*, hoặc trong như gương, hoặc dâng như nước thuỷ triều, hoặc cuồn cuộn như sóng. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào từng cây tùng xanh, từng cây phong đỏ trong cốc, khắp nơi đều là cảnh sắc xanh biếc xanh thẳm hay đỏ ngầu ngập chìm trong màn sương trắng, đưa mắt nhìn giống như là lạc vào cảnh tiên trong mơ vậy.

*Khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta

Nhưng là…

“Môn chủ, ngươi có thể đừng cựa quậy trên lưng ta được không?”.

“Nga, được rồi”.

“Cũng đừng cọ cọ trên vai ta…”.

“Nga, tốt thôi…”.

“Ở trên cổ ta cũng không được!”.

“…Tốt thôi!…”.

“Môn chủ…”, Huyền Sinh thật sự muốn ném cô gái trên lưng xuống đáy cốc, trên trán hắn lúc này đã nổi gân xanh: “… Ngươi cho ta là đầu giường sao?!”.

Nghe được tiếng quát nhẹ phía sau, hai nữ tuỳ tùng cùng Triệt Thủy hơi dừng lại một chút, nhưng lại cho rằng không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước.

Bời vì đường núi cong lại chật hẹp nên bọn họ phải bỏ xe ngựa mà đi bộ, thân thể của Song Tịnh đương nhiên không thể chịu đựng được việc leo núi nên mấy người xung quanh đều thay phiên cõng nàng.

Đột nhiên tới khi đến phiên Huyền Sinh, nàng nhất quyết không chịu xuống, đầu liên tục lắc nguầy nguậy, tứ chi xiết chặt lấy Huyền Sinh: “Không muốn, không muốn, tránh ra! Ai dám kéo ta xuống ta sẽ cắn người đó! Ta tuy không có võ công nhưng hàm răng rất sắc đấy!”.

Lời nói này đều khiến mọi người ngạc nhiên, lập tức xoay người, mừng rỡ có thể một thân tiêu sái nhẹ nhàng, thong dong lên núi.

Nhưng Huyền Sinh ở phía sau dường như đã biến thành món đồ chơi mới của Song Tịnh, mặt lạnh mặc cho nàng vuốt ve đùa nghịch.

Đi tới buổi trưa, ngẩng đầu đã có thể thấy cửa lớn Ngưng Sương Môn, mọi người thấy đã trưa rồi, liền ngồi ngay tại chỗ, chuẩn bị bữa trưa, nghỉ ngơi chốc lát rồi sẽ tiếp tục lên đường.

Song Tịnh vô cùng không tình nguyện trèo xuống khỏi lưng Huyền Sinh, nhưng thấy phong cảnh đẹp xung quanh, không đợi Huyền Sinh duỗi thẳng lưng đã kêu lên một tiếng, nhanh chân chạy về phía rừng cây, An Hành và Trữ Đô cả kinh vội vàng chạy theo.

Thân thể của ngươi thật sự không tốt sao? Huyền Sinh nhìn thấy Song Tịnh giống như con sơn dương nhảy loạn khắp nơi, trên trán lại nổi gân xanh. Hắn hừ lạnh một tiếng, bắt đầu chậm rãi đi lại ở xung quanh, thả lỏng tứ chi. Triệt Thủy ngồi một bên mỉm cười, cẩn thận nhóm lửa.

Bọng họ lên trên vách núi này bỗng phát hiện một vùng đất bằng phẳng, xung quanh bốn phía cũng là sườn núi bằng phẳng nhỏ thấp, phía sau là vách núi đá, có hơn mười thác nước nhỏ đổ xuống, truyền tới bên tai những tiếng nước chảy róc rách.

Huyền Sinh đi tới đi lui, bất giác bị cảnh mây trắng lượn lờ, cảnh sắc xanh tươi trước mắt hấp dẫn. Hắn đứng ở chỗ cao, quan sát cảnh dưới chân mà không nhịn được ngâm thơ: “Đào quyển hải môn thạch…”.

“Vân hoành thiên tế sơn…”, Triệt Thủy ở phía sau hắn tiếp lời, cười híp mắt nói: “Lần cuối cùng ta cùng ngươi tới Ngưng Sương Môn, ngươi cũng đứng ở chính nơi này ngâm câu thơ đó”.

Đào quyển hải môn thạch/ Vân hoành thiên tế sơn: Sóng cuốn cửa biển/ Mây bay qua núi về phía chân trời.

“…”.

Huyền Sinh chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống ngưng mắt nhìn Song Tịnh đang chạy nhảy cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như lời của các ngươi là thật… Vậy, tại sao ta lại mất trí nhớ?”.

Đại gia, ta cũng rất muốn biết nguyên nhân đấy ạ! Triệt Thủy vô cùng buồn bã, nhưng vẫn đem phong ba năm năm trước ở Trọng Trọng Lâu giải thích cho hắn:

“… Vì thế, lúc đó ngươi và Tiểu Tịnh đều bị thương rất nặng, ngươi được Bán Nguyệt Thành đón về, còn Song Tịnh trở về Thất Thạch Môn dưỡng thương. Song Tịnh phải mất hơn nửa năm mới sống lại, còn ngươi…”, thanh âm của hắn có chút ảm đạm: “Đến giờ chúng ta mới biết là ngươi còn sống. Trọng Trọng Lâu và Thất Thạch Môn đã phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm tung tích của Bán Nguyệt Thành, nhưng thật sự là… quá khó khăn để tìm ra được…”.

Huyền Sinh không nói gì, nhìn nam nhân trước mắt cùng cúi đầu như bộ dạng hài tử làm sai chuyện gì đó, không khỏi có chút khó chịu.

Hắn giương mắt nhìn về hai tuỳ tùng của Song Tịnh, không nhịn được hỏi: “Ta cùng Thất Thạch Môn Môn chủ…?”.

“Ngươi rất nuông chiều nàng”. Triệt Thủy không chờ hắn nói hết đã chen ngang, ngẩng đầu lên cười nói: “Rất khó tưởng tượng tới bộ dạng lúc nuông chiều người khác của kẻ băng lạnh như đá giống ngươi đúng không? Nhưng ngươi thật vô cùng vô cùng không… Thường rất cưng chiều nàng, trước kia lúc ta thấy bộ dạng đó của ngươi cũng không nhịn được muốn đá cho ngươi mấy phát đấy!”.

Hắn cười hắc hắc, lại nói tiếp:

“Có một lần kẻ thù Bán Nguyệt Thành tìm tới tận cửa, trói Tiểu Tịnh bắt đi, khi đó trên người nàng đang có thương tích, chúng ta cũng lo lắng vô cùng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, ngươi đã xông ra ngoài, một người một ngựa giải quyết luôn mười lăm tên, kết quả bản thân cũng bị trọng thương, mặc dù cứu được Tiểu Tịnh trở lại nhưng cả hai người đều cùng nằm trong phòng rên rỉ. Ha ha…”.

Bởi vì đắm chìm trong hồi ức thú vị kia, Triệt Thủy không tránh được vẻ khua tay múa chân nói cười.

Song, Huyền Sinh nhìn khuôn mặt cao hứng phấn chấn của hắn, trong lòng lại không có chút gợn sóng.

Hắn không nhớ những việc đó.

Nhắm mắt lại, chỉ có thể nhớ tới Bán Nguyệt Thành đầy hoa cỏ và ánh mặt trời rực rỡ.

Sống trong cốc hoà bình, không có thù hận ân oán, chỉ có đồng ruộng trải dài, sông suối chảy qua sườn núi, nhàn nhã đi chơi sống qua ngày.

Căn bản không có chút máu tươi hay đả thương, đao quang kiếm ảnh nào cả.

Chỉ sợ đối phương đã từng là người quan trọng như vậy, nhưng trong hồi ức lai không thể tìm được chút bóng dáng nào của nàng.

Nhưng…

Tâm trí hắn, trái tim hắn mặc dù không nhớ rõ, nhưng mỗi tế bào trên thân thể dường như vẫn còn nhớ.

Giống như lúc thấy Lục Trà xuất thủ với nàng, hắn căn bản không hề suy tư gì cả, đến khi hoàn hồn thì bản thân đã che phía trước nàng rồi.

Hoặc là như lúc mới xuống xe, nàng không cẩn thận dẫm lên mép váy vướng chân một chút, những người bên cạnh không có để ý đến, nhưng chính hắn lại vọt tới bên người nàng, vươn tay ra đỡ lấy nàng. Dưới con mắt đầy ngạc nhiên của Song Tịnh hắn mới phát hiện ra mình vừa làm như vậy, nhưng động tác đó phảng phất cũng giống như là điều đương nhiên với hắn.

Giống như, trong cơ thể hắn có cái gì đó nói cho hắn biết, cho dù là mất đi tính mạng cũng phải bảo vệ cô gái trước mắt.

“Chuyện kia… Thất Thạch Môn Môn chủ là trợ giúp Lâu chủ trong trận đánh đó nên mới bị trọng thương, từ đó mới mắc bệnh sao?”.

Đợi sau khi Triệt Thủy tiếp tục hưng phấn nói về chuyện đã qua xong, Huyền Sinh nhàn nhạt nhìn về phía Song Tịnh đã bị hai tuỳ tùng bắt được hỏi.

Nàng đang ngẩng đầu bĩu môi, để cho Trữ Đô và An Hành lau mồ hôi cởi bớt y phục cho mình. Khuôn mặt tái nhợt đã có chút sắc khí, đỏ bừng, thoạt nhìn thật giống như những bông hoa dại rực rỡ kia, Huyền Sinh nhìn mà rất muốn cười.

“…”.

Triệt Thủy há hốc miệng, câu “Là vì cứu ngươi nên nàng mới bị thương nặng, hơn năm năm chờ đợi cuối cùng đổi lấy một câu ta không nhớ ngươi” cố gắng thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, đành cúi đầu che giấu, mỉm cười nói: “Ngươi có biết chúng ta gặp nhau như thế nào không?”.

Ngươi hỏi như vậy không phải là hỏi thừa rồi sao? Huyền Sinh không nhận ra hắn né tránh vấn đề của mình, ngước mắt chờ đợi Triệt Thủy nói tiếp.

“Chúng ta cùng quen biết Song Tịnh, lúc đó chúng ta rời khỏi Trọng Trọng Lâu thì gặp phải cô nàng gây hoạ này”, Triệt Thủy nở nụ cười, giọng nói điềm đạm:

“Lúc đó có cuộc tranh cãi giữa Phi Ảnh Bảo và Tử Vi Đường. Phi Ảnh Bảo nói Tử Vi Đường trộm đồ của bọn họ, Tử Vi Đường lại nói là Song Tịnh trộm, cho nên cả ba bên tranh cãi quyết liệt…”, hắn dừng lại, suy nghĩ một chút về tình cảnh lúc đó, trầm ngâm chốc lát mới nói:

“Thật ra thì… Khụ… Chỉ có Phi Ảnh Bảo và Tử Vi Đường gây ầm ĩ, còn Song Tịnh thì ngồi một bên rất yên lặng chuyên tâm ăn uống”.

Ta cũng biết! Huyền Sinh thầm toát mồ hôi.

“Sau khi nàng ăn no liền vỗ bàn quát một tiếng nói Tốt lắm, trong vòng ba ngày ta sẽ tìm được vật bị mất, sau đó các ngươi phải giảng hoà với nhau, thế nào?”, Trọng Trọng Lâu Lâu chủ vừa nói vừa bắt chước cử chỉ lúc đó của nàng:

“Hai bên không hề nghe theo, đặc biệt là bên Phi Ảnh Bảo kia, cho rằng như vậy là quá thuận lợi cho Tử Vi Đường rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị Song Tịnh thuyết phục, có điều thời hạn rút ngắn lại chỉ còn một ngày một đêm”. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, bất giác cười: “Mọi người đều nói đúng là tuổi trẻ không biết sợ, bây giờ nghĩ lại thấy nàng thật to gan lớn mật, làm gì có ai nhàn rỗi đi quản những việc như vậy? Sau đó nàng cũng đi lục soát, phát hiện ra vật kia quả nhiên là do Tử Vi Đường trộm”.

“Thế còn người của Phi Ảnh Bảo…?”.

Triệt Thủy lắc đầu mỉm cười: “Nha đầu kia rất lợi hại, không hiểu vì sao lại mời Đường chủ và Bảo chủ của hai bên tới, phát hiện ra nội bộ hai bên cùng bày ra âm mưu, muốn Phi Ảnh Bảo và Tử Vi Đường đánh nhau, diệt trừ một số người bất lợi với mình ở trong phái”, mỗi lần nói đến đây hắn đều nở nụ cười, có cảm giác vô cùng hả hê:

“Chuyện này truyền khắp cả giang hồ, cả hai bên đều mất hết thể diện. May sao hai vị Đường chủ và Bảo chủ cũng biết phân biệt phải trái, giảng hoà với nhau, từ đó Phi Ảnh Bảo và Tử Vi Đường không hề đối địch, mà thanh danh của Song Tịnh cũng từ đó mà nổi lên”.

“Sau đó thì sao?”, thấy Triệt Thủy không nói hết, Huyền Sinh bất giác nhíu mày hỏi: “Sau đó thì như thế nào?”.

Triệt Thủy sửng sốt, bất giác trầm mặc.

Sau đó?

Sau đó bọn họ cùng Tử Vi Đường Đường chủ – Thiên Sa sinh tử chi giao.

Sau đó bắt đầu những năm tháng huy hoàng của bốn người họ, sau đó hết thảy đều kết thúc sau trận chiến kia.

Đáy mắt Triệt Thủy tràn ngập đau thương, từ xa nhìn lại, vẻ mặt cũng đầy bi thương, Huyền Sinh muốn nói điều gì đó, lại thấy Song Tịnh chạy trở về, chỉ vào một lối nhỏ cách bọn họ không xa kêu lên:

“A! Tỷ tỷ phái người tới đón chúng ta!”.

Hai người nhẹ quay đầu, chỉ thấy một cái kiệu màu vàng nhỏ, đang được mấy đệ tử áo lam cước bộ nhẹ nhàng mang trên vai, nhanh chóng tiến lại gần.

Triệt Thủy rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên muốn chạy đi trốn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play