Khoảng cách giữa Thất Thạch môn và Bán Nguyệt thành, dùng khoảng thời gian nửa tháng mười ngày để đi, dù thế nào cũng không thể kịp. Cho dù Huyền Sinh nóng lòng cũng không đoạn đường cách trở chân trời góc biển này ngắn bớt lại được. Cuối cùng, lúc hắn đến được Thất Thạch môn tại Vân Sơn, cũng đã là cuối thu, lá phong trên cây đã đỏ rực như lửa. Ánh trăng trên đầu sắp viên mãn, còn hắn vẫn chưa đoàn tụ cùng với người kia.

Khoảnh khắc bước lên thềm đá, bỗng nhiên hắn nhớ đến mấy tháng trước, khi hắn đến hỏi về Bán Nguyệt La Anh, nữ tử kia lập tức nhào vào trong ngực hắn. Người không dễ bộc lộ cảm xúc như nàng lại khóc đến bi thương muốn chết, nhưng lại chỉ đổi lại một câu của hắn, tại hạ lần đầu bước ra giang hồ, chưa nghe qua đại danh của môn chủ.

Nghĩ tới đây, Huyền Sinh ngày thường đối mặt với sinh tử cũng không chút mảy may dao động, bất chợt có chút hoảng loạn. Đột nhiên tiến không được mà lui cũng không xong, cuối cùng hắn lại ngẩn ngơ đứng trước cổng, mãi đến khi ráng mây tản đi, hoàng hôn buông xuống, mới chậm rãi đi lên thềm đá tưởng chừng như không có điểm cuối kia.

Những bậc thềm dài dằng dặc, uốn lượn khúc khuỷu phía xa xa dần dần bị sương trắng mờ ảo bao phủ. Hai bên đường cỏ dại mọc tràn lan, thế núi quanh co, rừng cây tươi tốt, tĩnh mịch mà xinh đẹp. Từ phía xa truyền tới, hoặc là tiếng chim hoang dã giương cánh bay lên, hoặc là tiếng hót trầm bổng, hoặc là tiếng suối chảy róc rách. Bậc thang dưới chân vì được làm từ đá hải quang*, cho nên dù bước vô cùng nhẹ, cũng có thể nghe thấy tiếng động thanh thúy vang lên. Lúc đi được lưng chừng núi, thì gặp một cơn mưa nhỏ, mây khói tụ lại, sương mù bao phủ bốn phía, những giọt mưa tí tách tí tách, giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống bậc thềm phát ra thanh âm như ngọc.

*Đá hải quang: là loại đá trơn bóng có bề mặt rộng lớn

Dọc đường đi Huyền Sinh không hề chú ý đến cảnh sắc như cõi tiên này, hắn chỉ tập trung vội vàng đi, trong lòng thấp thỏm không yên, lại có chút vui mừng.

Lo lắng chính là bệnh tình của Song Tịnh, vui mừng chính là sắp được gặp lại người đó.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía sau.

Thì ra chỗ hắn đi qua, có mấy thanh kiếm bị ném trên mặt đất, ngoảnh đầu nhìn lại, trên bậc thềm cũng có mấy vũ khí bị vứt sang một bên. Cung nỗ thương đao, kiếm mâu thuẫn phủ, việt kích giản vàng *, mọi thứ đều có, tất cả bị ném ngổn ngang bên đường, một số còn là vật quý thượng đẳng, trên mặt khảm đá quý nạm hoàng kim. Mắt thấy chúng không đành lòng mà bị vứt bỏ, quăng sang một bên, giống như gặp phải một trận đại chiến.

*Cung, đao, kiếm thì chắc hẳn mọi người đều biết cả rồi. Còn nỗ, thương, mâu, thuẫn, phủ, việt, kích là những vũ khí thời cổ. Nỗ, thương là nỏ, giáo; mâu là cái dùng để đâm còn thuẫn là cái dùng để chắn; phủ là cái rìu; việt là cái búa lớn; kích trông bề ngoài tương tự như thương hay mâu (các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một/hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán; giản đơn giản được tạo ra từ nguyên liệu đơn giản nhưng bền, có thể làm bằng thân cây song mật, loại thân này khá dai, bền nên chịu tác động khá tốt, lại có thể nắn cong thẳng dễ dàng.

Trong lòng căng thẳng, Huyền Sinh vội vã tăng nhanh tốc độ, phóng tới phía trước.

Càng đi lên trên, vũ khí bị ném đi ngày càng nhiều, phía trước gần như là chất thành núi. Huyền Sinh vô cùng hoảng hốt, gần như là dùng hết toàn lực bay lên phía trước.

Lúc đến tới cổng chính còn chưa kịp lấy hơi thở dốc, vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức toàn thân đóng băng.

Đập vào mắt hắn là một mảng trắng xoá như tuyết, cờ hoa trắng xoá, cờ tế bằng vải treo đầy từ cổng lớn của Thất Thạch môn. Trước cửa rải đầy tiền giấy, bên trong loáng thoáng tiếng khóc bi thương truyền lại.

Huyền Sinh cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, hai mắt đăm đăm, tứ chi lạnh toát, trong lòng đau nhức, không thể suy nghĩ được gì, nhất thời đứng im ở cửa.

Gió lạnh thổi qua khiến cờ tang kéo thật dài, như có như không phất phơ trên trán của hắn, để lại một tiếng tiếc nuối giữa không trung.

Hắn chậm rãi bước về phía trước, nhưng lại cảm thấy bước chân nặng như chì.

Bốn phía vắng vẻ như trút bỏ hết tất cả màu sắc, chỉ có sắc sương trắng như tuyết cùng với cờ trắng lay động xung quanh.

Trong trí nhớ, người kia không thích màu trắng.

Lần đầu gặp toàn thân y bào màu tím nhạt; khi ra ngoài tìm dược luôn luôn là một bộ xanh ngọc khiến cho sơn thủy làm nền xung quanh đều ám đạm thất sắc; trong đêm tân hôn là hỉ y như lửa, rực rỡ chói mắt khiến ngày trắng đêm đen cũng được tô lên những màu sắc tươi đẹp, ngoại trừ thân ảnh nhanh nhẹn của nàng ra thì không thấy màu sắc những thứ khác.

Hồi ức xưa như sóng thủy triều ập tới, muốn nuốt trọn hắn, lật đổ hắn. Mỗi bước chân đều như nghiền nát trái tim của hắn.

“Vì sao bây giờ huynh mới đến?” Lần đầu nhìn thấy Diệp Song Tịnh, câu đầu tiên nàng hỏi giống như cú đấm nặng nề giáng xuống mặt hắn.

Vì sao bây giờ mới đến?

Vì sao phải đợi đến khi phồn hoa tan đi, mới nhớ đến hoa nở rồi cũng sẽ tàn.

Vì sao phải chờ đến khi Đông hà cuồn cuộn đổ về biển cả, mà không thưởng thức khe nhỏ sông dài.

Vì sao phải đợi đến khi bãi bể hóa nương dâu, vật còn người mất, sông cạn đá mòn, mới nhớ đến nụ cười của người kia.

Huyền Sinh chỉ cảm thấy ý lạnh kia từ trong đáy lòng nhanh chóng lan ra toàn thân, ngay cả thở cũng không thở được, tựa như có thanh đao cứa nơi cổ họng, rạch nát cõi lòng.

Bất luận dùng từ nào cũng không thể miêu tả được cảm giác lạnh lẽo cùng bàng hoàng của hắn hiện tại.

“Là ai? !” Bỗng phía sau vang lên một tiếng lạnh lùng, một bàn tay dứt khoát hướng hắn túm lấy!

Soạt ——-!

Ninh Đô nghiêng mình tránh né công kích của người kia, ống tay áo lại soạt một tiếng, bị rách hơn phân nửa, cũng may nàng tránh nhanh. Sự giận dữ và sát khí của người trước mặt giống như phong ba bão táp ùn ùn kéo đến, nàng chỉ đứng ở đó cũng có thể cảm thấy từng đợt sát khí bén nhọn tát vào mặt.

“Huyền Sinh?” Nàng có chút kinh ngạc, đứng tại chỗ nhìn hắn.

“!” Huyền Sinh lúc này mới kịp phản ứng, thấy người trước mắt là Ninh Đô, mới chậm rãi thu hồi cánh tay, từ từ cúi đầu: “Diện kiến cô nương.”

Ninh Đô nhất thời xụ mặt xuống: “Ngươi tới làm gì? Thất Thạch môn không chào đón ngươi!”

“Ninh Đô cô nương… Môn chủ nàng…” Huyền Sinh bất chợt nảy sinh một tia hi vọng, vội vàng nhìn vào mặt nàng hỏi.

“Ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ta!” Ninh Đô lập tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt trừng lên, phẫn nộ đến phát run, một tay chỉ vào hắn, nhưng một câu cũng nói không xong: “Ngươi… Ngươi… Ngươi là cái loại lòng lang dạ thú… Được được được được! Coi như là ta phục ngươi!” Nàng nói một mạch, tức giận đến nói năng lộn xộn: “Chúng ta đang làm tang sự ngươi không thấy sao? Ngươi còn mặt mũi đến đây tuyết thượng gia sương*!” Nàng nói xong liền xoẹt! một tiếng rút ra hai thanh đoản đao, sắc bén quát to: “Dù cho ngày hôm nay ta liều mạng, cũng phải đòi lại công bằng cho chủ nhân nhà ta! Tiếp chiêu!”

*Tuyết thượng gia sương: tuyết còn thêm sương, chỉ cái lạnh của tuyết lại còn thêm buốt giá của sương, về mặt nghĩa cũng tương đương như ‘đổ dầu vào lửa’

Nàng khẽ kêu một tiếng, điểm mũi chân phóng tới phía hắn!

Xoẹt ——-!

Nhất thời, giấy mã hoa sương* trắng như tuyết bị nhuốm từng giọt máu đỏ.

*Giấy mã hoa sương: là loại giấy tiền vàng mã có hình như bông hoa màu trắng mà trong đám tang của Trung Quốc hay dùng.

Ninh Đô mở to hai mắt, trơ mắt nhìn đoản đao của mình đâm vào lồng ngực Huyền Sinh.

Nam nhân trước mặt ngay cả một cái chớp mắt cũng không.

Hồi lâu, hắn mới chậm rãi nâng mắt lên.

Ninh Đô sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy da thịt toàn thân đều đau buốt.

Kết cục bất quá cũng chỉ là thê lương, vậy mà ánh mắt trống rỗng ấy lại bi thương tuyệt vọng không gì sánh được.

Nhưng… Vì sao bây giờ mới tới?

Vì sao chỉ chậm một bước, liền cách xa chân trời góc bể, cũng không cứu vãn được năm tháng xuân tươi.

Vì sao rõ ràng là yêu đến quên thân như vậy, sâu sắc chân thực như vậy…, lại lựa chọn quên nhau nơi giang hồ.

Hai người lẳng lặng đưa mắt nhìn trong giây lát, xung quanh trống trải im ắng, chỉ có thanh âm gió thổi lá rơi. Còn có hoa trắng phân tán đầy trời.

“Dẫn ta đi gặp nàng… ” Sau một hồi, Huyền Sinh mới nói ra từng chữ.

Rõ ràng là hắn đuối lý trước, chính mình một đao này cũng đâm vào đúng theo nghĩa lý bình thường, nhưng không biết tại sao Ninh Đô cảm thấy nam tử trước mặt ở nơi này khiến nàng không cách nào thấu hiểu được ánh mắt trong suốt kiên định của hắn.

“Ta phải rút đao.” Hồi lâu, nàng vẫn không chút biểu tình mà nói. Không đợi Huyền Sinh đáp lại hoặc là gật đầu, nàng liền xoạt! một tiếng, thoáng cái đã rút thanh đao ra. Ban đầu không dùng hết sức lực đâm, cũng không gây tổn thương đến huyết quản. Nếu nhị thiếu chủ của Bán Nguyệt thành lợi hại như lời bọn họ nói, thì một đao này đối với hắn là không đáng kể. Nhưng mà lúc này, bởi vì nàng chưa hết tức giận mà hơi chút lệch cổ tay một cái, liền thấy Huyền Sinh sắc mặt trắng bệch, nhưng trong đáy mắt mảy may không có gợn sóng.

“Đi theo ta.”

Hai người đi tới hậu viện, xung quanh đều là cờ tang màu trắng, đệ tử Thất Thạch môn đang tiếp đãi khách nhân đều trầm mặc chắp tay đi qua. Có vài người mặc tang phục giống Ninh Đô, cũng bất đồng với những người khác, thấy nàng đi cùng Huyền Sinh, bất giác đều quăng đến ánh mắt hiếu kỳ. Mấy người bên ngoài cũng loáng thoáng đoán được người tới là ai, ánh mắt sắc như dao phóng tời nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành.

Hai người từ trong vườn bước lên lâu các phía trước linh cữu, chỉ thấy màn che màu trắng kéo dài buông xuống như thác nước. Hai bên có năm tiểu đồng đứng thẳng, hoặc giúp đỡ người đến dâng hương bái lạy, hoặc thêm dầu, chỉnh lại màn, hoặc hầu hạ, đốt vàng, hoặc dìu đỡ người già. Sát cạnh linh đường có mười mấy vị hòa thượng đang tụng kinh niệm phật, còn lại phía dưới là mười mấy người đang gạt lệ khóc thương. Huyền Sinh thấy tình cảnh này, bỗng nhiên tòan thân cứng đờ, sắc mặt vốn bởi vết thương mà trở nên trắng bạch tái xanh, hiện tại càng ảm đạm như sương, không khác biệt gì lắm với màu sắc xung quanh.

Hắn muốn bước về phía trước, muốn đến gần nơi nàng đang nằm, nhưng thế nào cũng không có dũng khí cùng khí lực.

Dường như, chỉ cần thấy được hình ảnh như vậy, chẳng khác nào thừa nhận, hết thảy những điều này đều là sự thật.

Thế nhưng… Người trước mắt, đúng là Song Tịnh.

Phảng phất như lại được thấy dáng cười yêu kiều của nàng, vừa híp mắt vừa níu tay hắn làm nũng.

Hắn không tự chủ được, muốn vươn tay kéo nàng lại, nhưng lại hụt vào khoảng không.

Hai tay mở ra, nhưng cái gì cũng không có, trống rỗng, thê lương, giá rét thấu xương.

“Huyền Sinh?” Ninh Đô ở sau lưng thấy hắn như vậy, bất giác lên tiếng, nhân tiện nháy mắt ra dấu cho tiểu đồng bên cạnh, muốn hắn gọi An Hành đến đây.

Nhưng người này cũng không có phản ứng, hắn mờ mịt nhìn qua linh đường một cái, không nhịn được mà cau mày.

Song Tịnh khẳng định không thích nơi như vậy.

Tang lễ của nàng, nhất định phải ở đầu nguồn một con suối nhỏ, nằm giữa bụi hoa trăm hoa đua nở, bình lặng gối đầu lên một chiếc bè, thuận sóng mà đi, không biết sẽ trôi tới nơi nào. Đối với nàng, sinh mệnh cùng tình yêu đều giống một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, phấn đấu quên mình. Yêu như thế nào, chết cũng như vậy. Không phải là kiểu tang sự nghiêm túc lễ nghi thành toàn như vậy, nhiều người bi thương khóc lóc như vậy, khiến nàng ra đi không an lòng.

Càng tiến lên phía trước một bước, Huyền Sinh càng cảm thấy lồng ngực như bị rút không khí đến sắp nghẹt thở. Hắn cảm thấy đau đớn từ trong ngực khuếch đại không cách nào ngăn cản, nhất thời không thể đứng vững, một đầu gối đã khụy trên mặt đất.

“Huyền Sinh?” Lúc này Ninh Đô đã quay về sau khi thông báo tin tức cho An Hành, theo sau đệ tử khác của Thất Thạch môn, thấy thế liền kinh ngạc hỏi:

“… Ngươi quỳ gối trước linh đường Lưu bá bá nhà chúng ta làm gì? Ngươi quen biết ông ấy sao?”

Ninh Đô cảm thấy vẻ mặt của mình suýt nữa bởi vì không nhịn được cười mà biến dạng méo mó.

Qua khoảng thời gian chừng nửa nén hương, Huyền Sinh mới từ từ quay đầu lại.

“Cái gì?” Nàng ta vừa nói cái gì.

An Hành thấy sắc mặt hắn trắng bệch, giữa hai hàng lông mày vẫn còn phảng phất sự thống khổ, lại thấy khuôn mặt muội muội đứng bên cạnh vặn vẹo cứng đờ, đại khái đã hiểu chuyện là như thế nào, bất giác thở dài thườn thượt, nói: “Người chết là đại quản gia Lưu bá của Thất Thạch môn, ông là tam đại quản gia của Diệp thị… Mấy ngày trước, bởi vì có chút chuyện, phát trọng bệnh rồi qua đời.” Lại không nhịn được nhíu mày: “Ngươi nhận ra ông ấy?”

“Ta…” Huyền Sinh ngây ngốc nửa ngày, mới miễn cưỡng nói ra được một chữ, nhưng mà đầu óc cứ xoay vòng vòng: “Ta… Không quen biết ông ấy.”

“Vậy ngươi nửa quỳ nửa ngồi ở chỗ này làm gì?”

“Ta… Ta tưởng rằng…” Ta tưởng Diệp Song Tịnh không còn sức sống nằm ở nơi đó. Những lời này vừa mới nảy ra trong đầu, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức tới vết thương nóng rát, đau buốt trên lồng ngực.

“Hắn tưởng là tang sự của môn chủ mà.” Ninh Đô ở một bên phủi sạch trách nhiệm châm ngòi đốt lửa, vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác.

Lời này vừa mới nói ra, mười mấy đệ tử đứng phía sau An Hành đều xụ mặt xuống.

“Được, ta đã hiểu rồi.” An Hành xoa huyệt thái dương, nhíu mày nói: “Dù cho thân thủ môn chủ chúng ta không được tốt nhưng cũng không cần các hạ trù ẻo như vậy, hóa ra các hạ không hề nhìn linh bài liền quỳ lạy theo thói quen.” Huyền Sinh quay đầu nhìn linh đường vẻ mặt liền giật giật, nàng không nhịn được xua tay: “Quên đi quên đi, người đâu, đem đỡ nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành đến đại sảnh, sau đó mau mời đại phu đến kiểm tra vết thương này một chút, những người khác người nào vào vị trí người đấy, ta có lời muốn nói cùng thiếu hiệp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play