“Huyền Sinh, nếu hôm nay người quyết định rời khỏi Song Tịnh nửa bước, đầu tiên ta sẽ giết ngươi, rồi đâm nàng chết. Còn tốt hơn để nàng ngày ngày sống trong đau khổ”.
“Lâu chủ, ân nghĩa của các vị…”.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa!”, Triệt Thủy phẫn nộ nói, một chưởng đánh tới, Huyền Sinh chợt nghiêng người, cột trụ đá trong đình viện chấn động mạnh mẽ rồi vỡ nát.
Thấy ở đây không thích hợp để giao đấu, Huyền Sinh vươn người phóng ra bên ngoài, Triệt Thủy đuổi sát phía sau, những người khác kinh ngạc trong phút chốc, lập tức theo kịp.
Chỉ thấy hai thân ảnh lúc cao lúc thấp, tốc độ cực nhanh, hai bóng một trắng một xanh, đều là cao thủ nhất nhì trong giang hồ, bỗng chốc cuồng phong gào thét, đất đá bay mù mịt, bước chân Song Tịnh không vững, cảm thấy một trận gió tạt vào mặt, bản thân suýt nữa đã bị hất đi, Trữ Đô và An Hành vội che ở phía trước bảo vệ nàng, mặt cỏ vốn dĩ xanh biếc nay bị xới tung bùn đất, cành cây gãy vụn rơi trên mặt đất, dưới ánh mặt trời xuất hiện ánh sáng trắng chói mắt như sao băng, biết ngay đó là Thiên kiếm Huyền Sinh rút ra để chống đỡ Triệt Thủy.
Đào Hoa thiết phiến của Đỗ Triệt Thủy Lâu chủ Trọng Trọng lâu, là bảo vật hiếm thấy do ông cố của Song Tịnh để lại, năm năm thiết kế một năm đúc, do cửu lân cùng hải quang tạo thành, nhẹ nhàng tinh xảo, viền trên là lưỡi dao, khép lại có thể thành kiếm, đao, côn; mở ra như đao kiếm sắc bén, một đôi thiết phiến, mỗi chiếc dài một thước hai*, chóp đuôi bằng ngọc được thiết kế như đuôi phượng, Triệt Thủy chiếm thế thượng phong dùng tuyệt chiêu áp sát tiến đánh, cả người như hòa làm một, tay công kích linh hoạt.
*Một thước hai: 1 thước = 1/3m, cái quạt này khoảng 40cm.
Luận về thân thủ võ nghệ, Đỗ Triệt Thủy mấy năm trước bại dưới tay Song Tịnh, hiển nhiên không phải là đối thủ của Huyền Sinh, nhưng lúc này từng chiêu cửa hắn rất sắc bén, thế không thể cản, hơn nữa Huyền Sinh vốn dĩ đang thẹn trong lòng, không đành ra tay, chủ yếu là phòng bị, ít tấn công, nhất thời lại bị đánh đến không kịp trở tay.
Chỉ thấy Triệt Thủy vươn mình vút lên, hai quạt trái phải đồng thời vung về phía Huyền Sinh, lá cây xung quanh rào rào bị chém tan thành bột, Huyền Sinh liên tiếp giơ kiếm ngăn cản, nào ngờ ngân phiến lại vô cùng nặng, tựa như vài trăm cân, hơn nữa khí lực Triệt Thủy vô cùng mạnh, nhất thời bị bức lui vài bước; Triệt Thủy phẫn nộ, xoay người bay lên, nghe xoạt một tiếng! Thu hồi ngân phiến, tay không đánh về phía hắn.
Chỉ nghe một tiếng vang dội, Triệt Thủy hai tay tấn công, trên mặt đất xuất hiện hai vết, tảng đá hoàng thổ* rung động ầm ầm rồi bay ngược lên trên, thẳng hướng Huyền Sinh dồn tới; nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành chưa kịp phản ứng, đã thấy Triệt Thủy nhón chân đạp một phát, hướng mình lao đến, nếu đối phương không dùng vũ khí, hắn cũng không thể dùng kiếm đánh lại. Cất đi Thiên kiếm, Huyền Sinh nhíu mày, hẳn là nên nghênh đón đối phương trực diện!
*Tảng đá hoàng thố: tảng đá màu vàng đất.
Mọi người dõi theo, thấy hai người ngày càng gần nhau, đều giơ tay phải thành quyền nhằm đối phương mà đánh tới.
“Bùm!”.
Tuy rằng không phải sấm nổ bên tai, nhưng vẫn cảm thấy có luồng khí chấn động cực đại từ giữa hai người kia toát ra, trong giây lát hoa lá cây cỏ xung quanh đều bị chấn động đứt gãy bay toán loạn, áo khoác mọi người bị thổi tung, bụi đất bay cuồn cuộn che khuất khuôn mặt kẻ đang lao tới.
Trước mắt, hai người đều gắt gao giữ lấy tay của đối phương, không phân biệt trên dưới, tiếp tục giằng co.
“Vì sao phải đi?”, Triệt Thủy cắn răng hỏi.
“Ta không có lý do để lưu lại…!”, Huyền Sinh sử dụng toàn lực, vừa ứng phó vừa nói.
“Ngươi… Ngươi biết rất rõ… Thực ra là có… Chỉ là, ngươi không muốn thừa nhận… Không dám đối mặt mà thôi…”. Mồ hôi trên trán túa ra, Triệt Thủy khó khăn nói: “Huyền Sinh trước kia… Không phải là người như vậy”.
“Ta không phải người trong suy nghĩ của các ngươi”.
“Ngươi!”, Triệt Thủy nổi đóa: “Vì sao đến giờ, ngươi vẫn không chịu thừa nhận?”.
Huyền Sinh liếc hắn một cái, nhíu mày lui bước, tay phải buông lỏng, Triệt Thủy lại thừa dịp đánh tới, gắng sức nắm chặt cổ tay đối phương, cố kéo về phía trước, đánh ngã đối phương.
Thừa nhận thế nào đây?
Thừa nhận khác nào chứng minh, tất cả những gì ta tin tưởng, đều là giả.
Như vậy có phải, ngay cả các ngươi cũng không phải là thật?
Nếu như không tin ký ức của ta, thân phận của ta, như vậy trên đời này, ta còn có thể làm được gì?
Nếu đã không cách nào nhìn rõ số phận đang tới và tương lai của chính mình, đừng nói đến giang hồ, ngay cả Bán Nguyệt thành cũng không biết phải làm sao.
Lúc này Triệt Thủy vừa vặn đánh tới một chưởng, Huyền Sinh chưa kịp né tránh, trực tiếp nắm lấy cổ tay chặn đối phương, chặn chiêu này lại, nhưng lập tức cảm nhận cánh tay bị va đập đau điếng, thiếu chút nữa đứng không vững, quay đầu nhìn lại, chỉ nghe trong gió có tiếng nổ lớn, vài chưởng đang xoèn xoẹt đánh tới, nhanh chóng vọt ra ngoài né tránh công kích. Nhưng Triệt Thủy nhanh hơn hắn, một tiếng vang cực lớn, gốc cây cổ thụ cao lớn bị lâu chủ Trọng Trọng lâu đánh trúng, chặn đường né tránh của Huyền Sinh.
Triệt Thủy một tay đặt trên thân cây khô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nắm tay, hắn ngày thường hay dùng những nụ cười cợt nhả, hay tức giận mắng chửi để che giấu mất mát đau thương, lúc này cảm xúc lại tuôn ra hết thảy trước mặt Huyền Sinh. Mắt hắn vằn đỏ: ba phần phẫn nộ, ba phần tuyệt vọng, ba phần cô đơn, một phần cuối cùng là bi ai van nài.
“Ngươi có biết… Năm năm qua, mỗi ngày ta sống thế nào không, mà Song Tịnh sống từng ngày thế nào không?”, Triệt Thủy nghiêng đầu khó khăn nói, giọng khàn khàn: “… Không thấy tung tích của ngươi, Song Tịnh ngày ngày ngồi ở cổng Thất Thạch môn chờ đợi, cầm khối ngọc thạch kia như chết rồi… Thiên Sa là ta tự tay an táng, bên cạnh còn một khối đá nhỏ, bên dưới chôn đồ vật của ngươi… nhưng sau đó… bị Song Tịnh sai người phá hủy, nàng nói ngươi không có chết, ngươi nhất định sẽ trở về…”. Hắn bỗng nhiên túm cổ áo Huyền Sinh: “Nếu như ngươi đã trở về, vì sao không đi cùng nhau đến cuối cùng? Cho chúng ta, cho cả chính mình câu trả lời? Nếu không phải, ngươi trở về làm gì?”.
Câu nói này vô cùng lớn tiếng, những người đứng ở phía sau có thể cảm nhận được bi phẫn của hắn trong từng chữ nước mắt từng chữ máu. Mai Hoa nhìn qua Song Tịnh, thấy nàng không chút biểu cảm, chỉ có đôi mắt hờ hững buông xuống, che giấu hết thảy tình cảm.
“…”, Huyền Sinh muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với Triệt Thủy như vậy hắn thật sự không biết mở lời thế nào, chỉ thở dài: “Nếu lâu chủ có thể đồng ý với ta đem thảo dược đến Ngưng Sương môn, ta… mặc cho lâu chủ xử trí”.
“Ngươi lấy cái chết ra để uy hiếp?”, Triệt Thủy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nheo mắt nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ thành toàn cho ngươi!”. Nói xong lập tức lùi về sau vài bước.
Huyền Sinh cảm thấy toàn bộ không khí xung quanh đều cuộn lại quanh Triệt Thủy, giương mắt nhìn, nam tử tuyệt sắc đang tức giận kia mở rộng song phiến, cây cối, hoa cỏ, các tảng đá bên vách núi đều bị hắn quét qua, khuấy đảo trong không trung, quạt trên tay phải khẽ động, làm cỏ đứt hoa tàn đá vỡ… Toàn bộ như cuồng phong vũ bão rơi xuống. Huyền Sinh rút Thiên kiếm ra đỡ, thân kiếm màu bạc lấp lánh như cự long* cuộn nước biển, thăng thiên rồi bay ra ngoài, mọi thứ bị Triệt Thủy vẩy xuống, rơi ầm ầm xung quanh, giữa hai người xuất hiện vòng khí to lớn, mọi người đứng xem xung quanh đều thấy đứng không vững nữa, bị trận cuồng phong ép lùi về sau vài bước.
*Cự long: con rồng khổng lồ..
Sư phụ của Đỗ Triệt Thủy là sư huynh đồng môn của Bất bại nữ hiệp Phù Bình – bất diệt lão nhân. Chiêu thức ‘Bồ lao nghịch thiên’ này chính là tuyệt chiêu của hắn, chiêu vừa ra, trong vòng mười thước xung quanh ắt hẳn có người bị thương, khỏi phải nói đến người bị đánh chính diện. Song Tịnh lần đầu biết đến chiêu này là vào năm năm trước, nó từng khiến cho ‘bát đại trảm tướng’* của Trọng Trọng lâu bị phế toàn bộ võ công, nếu như bản thân che chắn cho Huyền Sinh, Triệt Thủy nhất định thu chiêu, dội ngược lại toàn bộ công lực trên cơ thể chính mình.
*Bát đại trảm tướng: 8 người ngày xưa từng âm mưu chiếm đoạt Trọng Trọng lâu.
Vì vậy…
“Huyền Sinh!”.
Nàng dùng hết sức lực thoát khỏi hai tùy tùng che chắn phía trước, xông ra ngoài.
“Môn chủ!”.
“Song Tịnh!”.
Mọi người nhất thời hoảng sợ, mặt mũi tái nhợt, nhưng không kịp, Song Tịnh lao ra đẩy ngã Huyền Sinh, hai người cùng ngã nhào trên đất, lăn mấy vòng, chưa ngẩng đầu lên, đã nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc.
“Cẩn thận!”. Đám người Mai Hoa ở xa thấy vậy mà kinh tâm động phách, nhao nhao nhảy lên, rút vũ khí ra chắn cho Huyền Sinh và Song Tịnh, nhưng tất cả đều trận cuồng phong to lớn kia cuốn bay ra ngoài.
Rầm!
Bồ lao nghịch thiên, như đại hồng thủy đổ xuống.
Hết thảy xung quanh Triệt Thủy đều bị cuộn lại, hết thảy cây cỏ đều bị bật gốc bay lên, cuồng phong gào thét, gió lớn xiết mạnh bên tai, Huyền Sinh xoay người bảo vệ Song Tịnh, vô số viên đá nhỏ như mưa trút xuống đập vào người. Nhìn thân thể đang chống đỡ, phía sau nơi hắn đứng, xuất hiện vô số vết nứt lớn trên vách đá. Phía trước có người đang đứng thẳng người, thoáng chốc đã cắm thanh kiếm trên tay xuống đất, dựa vào chuôi kiếm không ngừng thở, định thần nhìn lại, là Hoa Vô Song giúp bọn họ cản bớt chiêu này, quần áo trên người hắn bị cuồng phong xé hơn phân nửa, lộ ra bả vai cùng cánh tay.
“Nội lực A Triệt thật tốt nha, nếu lúc trước trực tiếp giao đấu với hắn, ta làm sao có thể tiếp tục làm người đứng đầu Trọng Trọng?”, Hoa Vô Song thở hổn hển cười nói, cảm thấy hai chân như nhũn ra, lảo đảo một cái, cuối cùng ngồi trên mặt đất, Kinh Phiến vội vàng đến đỡ dậy.
Triệt Thủy chậm rãi thu hồi song phiến, mặt không biểu cảm, tâm tư tịch mịch.
Quay đầu nhìn lại, thấy Huyền Sinh ôm chặt Song Tịnh, che chở nàng dưới thân mình, lại nghĩ tới mới vừa rồi nàng liều mạng như vậy lao ra che trước người hắn, trong lòng thấy đau âm ỉ, vẻ mặt thống khổ, thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì…”. Hắn muốn nhìn Song Tịnh xem nàng có bị thương hay không, nhưng thấy cả người vô lực.
Không phải mất sức mệt mỏi, mà vì trong lòng nặng trĩu.
Kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi…
Thiên Sa, lúc đó có phải nàng đã đoán trước được kết cục như vậy không, cho nên… Cho nên mới lựa chọn con đường như vậy.
Ta cảm thấy, nếu trước đây ta đi cùng nàng thì tốt rồi.
Nếu trước đây, thời gian ngưng lại thì tốt rồi.
Phải hi vọng để tiếp tục sống, đây là nàng dạy ta.
Bất luận thế nào cũng phải mỉm cười đối mặt, cũng là nàng dạy ta.
Thế nhưng… Ta ngu ngốc quá.
Ta không làm được.
“Thiên Sa…”. Hắn dường như không nghe được lời thì thầm của mình.
Mai Hoa quay đi, chỉ thấy trên khuôn mặt nam tử kia bình thường luôn cười nhạo thế giới, bây giờ lại như đứa trẻ tủi thân, đau buồn mà bất lực.
Triệt Thủy cúi đầu không nói, xoay người, chẳng ngoảnh đầu lại, đi về phía trước, không thèm liếc nhìn Huyền Sinh lấy một cái.
“Lâu chủ…”, Huyền Sinh muốn hé môi nói gì, nhưng lại không nghĩ ra được từ nào, chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn ngày càng xa.
Hình ảnh trong mộng cực kỳ rõ ràng, Triệt Thủy khi đó, là người hăng hái thế nào?
Hắn cắn răng nén xuống gánh nặng trong lòng, cúi đầu nắm chặt hai tay.
Song Tịnh ở trong ngực của hắn, vẫn trầm mặc như trước, lại chậm rãi níu chặt y phục trên ngực hắn, thấp giọng nói nhỏ: “Huyền Sinh, huynh còn nhớ, muội mặc hồng y trông như thế nào không?”.
Lời này bình bình đạm đạm, nhưng không hiểu sao, Huyền Sinh lại cảm thấy một cơn đau nhói, tim như bị khoét rỗng, khuôn mặt bi thương của Triệt Thủy như đang trước mắt, hắn không tự chủ được vuốt ngực, nhưng không thể chấm dứt được cảm giác chật vật này.
Dáng vẻ mặc hồng y?
Mới nhớ lại, ở một nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc trong giấc mơ, Song Tịnh mặc y bào đỏ thắm như máu chạy về phía hắn.
Trong lúc sửng sốt, hắn không nói lời nào bế nàng lên. Sau đó, làm một việc mà hắn không thể tin mình sẽ làm.
Hắn đặt xuống mái tóc bị rối tung của nàng một nụ hôn, sâu trong đáy lòng vọng lại tiếng thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT