Lời này vừa
nói ra, người của Phi Ưng bảo nhất thời giận tím mặt, đều nhịn không
được mà chửi ầm lên. Tứ đại cao thủ đứng ở phía sau phó bảo chủ trong tư thế sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên trên cao hướng Song
Tịnh đánh tới. Người của Kiếm Nhu sơn trang lại thậm chí có chút hả hê
khi người gặp họa, nén cười, lạnh lùng nhìn dáng vẻ kiêu căng phách lối
của đối phương. Triệt Thủy và Mai Hoa nhìn nhau liếc mắt một cái, nhịn
không được mà cùng nhếch miệng cười. Huyền Sinh chuyên chú giữ cho Song
Tịnh khỏe mạnh. Mà Tập Tuyền, lúc này nổi giận đến cực điểm, cười rộ
lên, ngay cả lời chửi mắng người cũng không nói được.
“Thất Thạch
môn các ngươi chớ có khinh người quá đáng!”. Trong đám người có một kẻ
cả giận quát. Chỉ nghe vụt một cái, một mũi tên thẳng hướng Song Tịnh
bay tới.
Mọi người
còn chưa kịp phản ứng thì Mai Hoa đã động thủ đầu tiên. Một tiếng
‘đinh!’ thanh thúy vang lên, mũi tên kia liền bị ngân châm của nàng
phóng ra đánh rơi xuống. Tập Tuyền còn chưa kịp xoay người quát kẻ kia
thì cảm thấy trước mắt tiếng gió khẽ rít, một thân ảnh màu xám tro lao
đến kẻ vừa bắn ra tên. Người kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương.
Đêm tối
nhuốm một mảnh màu đỏ thẫm dày đặc, người của Phi Ưng bảo chỉ cảm thấy
một trận mưa huyết sắc bắn ra. Đến khi định thần nhìn lại, kẻ kia đã
không còn đôi cánh tay, ngã ở trên mặt đất không ngừng co rúm gào thét,
người xung quanh đều bị máu tươi của hắn tóe ra dính toàn thân. Cách đó
không xa, Triệt Thủy một thân nguyên vẹn trở về chỗ cũ, phủi phủi bụi
bặm trên y phục, trên mặt biểu tình thản nhiên vô sự, trên người không
có lấy một vết máu.
Ai nấy đều kinh hoảng.
Đỗ Triệt
Thủy trên người không có vũ khí, quạt sắt ở thắt lưng của hắn cũng không có bất kỳ vệt máu nào, vậy hắn đã dùng cái gì để chặt đứt cánh tay của
đối phương?
Chẳng lẽ… bằng hai tay?
Thiên hạ thật có loại võ công hai tay giống như lưỡi dao sao?
Người nọ ngã trong vũng máu vẫn như cũ rống to, người của Phi Ưng bảo có chút không
đành, có người tiến lên điểm huyệt đạo cầm máu cho hắn, cuối cùng chỉ
nghe tiếng nức nở rên rỉ ở trong ban đêm u ám vang dội, quỷ mị cực độ.
Tất cả mọi người đều nhịn không được rùng mình một cái.
Tập Tuyền đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt trắng bệch vô sắc.
“Các hạ nếu
như vì hai vật này có thể cùng Trọng Trọng lâu, Thiên Hạ quán, Bán
Nguyệt thành, còn có Thất Thạch môn đối địch, động tác quỳ xuống kia đơn giản như vậy, thì có khó khăn gì?”. Triệt Thủy lạnh lùng quét mắt nhìn
người của Phi Ưng bảo một cái, trong đôi mắt đều là vẻ khinh thường:
“Trước kia thay vì phái ra nhiều người như vậy khiến cho bọn họ bỏ mạng, thì không bằng sớm một chút tự mình tìm đến Thất Thạch môn hoặc Trọng
Trọng lâu đòi hai vật này”. Nói xong còn không tránh khỏi cười lạnh:
“Thất Thạch môn tuy rằng chỉ có mười tám đệ tử biết võ công, cũng không
có một chủ nhân coi mạng người như cỏ rác như vậy”.
Hắn nói có
lý, ngay cả đám trộm dưới trướng Kiếm Nhu sơn trang cũng không nhịn được liếc mắt khinh bỉ nhìn Tập Tuyền trước mắt. Mỗi một nơi đều có quy củ
của mình, mà Phi Ưng bảo hiện tại thực sự quá không thức thời.
Đại bộ phận
tiễn thủ nghe vậy, cũng bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía chủ nhân của
mình, muốn nghe một chút ý tứ của Tập Tuyền, nhưng Hãn phu nhân chỉ ngồi ở trên lưng ngựa, khó có thể lường được mà nhìn Song Tịnh, không nói
một lời.
“Không quỳ
phải không? Như vậy…”. Song Tịnh đứng ở trên nóc nhà vẫn như cũ bất
động, giống như một màn cảnh tượng máu tanh kia là hết sức bình thường.
Nàng thấy người của Phi Ưng bảo không người nào tỏ thái độ, liền quay
đầu đem ngọc bội đưa cho Huyền Sinh.
” ? “. Làm cái gì? Người phía sau không hiểu nhìn nàng.
Làm theo muội là được, Song Tịnh nhướn mày.
“Ngọc bội
kia ta nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, cũng thường xuyên cầm
trên tay ngắm nghía, nó chỉ là ngọc thông thường, không có chỗ nào xuất
sắc. Nếu như ban đầu Hãn phu nhân đến Thất Thạch môn ngỏ lời tương cầu
trước thì thật tốt, ta sẽ không khiến ngươi và Phi Ưng bảo khó xử. Mà
hiện tại, ngươi đã không quỳ, giữ miếng ngọc bội này đối với ta mà nói
thực vô cùng phiền toái, vậy nhờ Huyền Sinh huynh, huynh đem nó bóp nát
được chứ?”. Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn nói, lại khôi phục dáng vẻ cợt
nhả bình thường: “Đối với huynh mà nói, không khó đâu, ha?”.
Huyền Sinh nhìn nàng cười một tiếng, hơi co nắm tay, liền nghe thấy có tiếng đá vỡ trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Không!!”. Đám người của Kiếm Nhu sơn trang nhất thời kinh hãi, Tập Tuyền càng muốn nhào tới ngăn cản hắn.
“Vỡ thành
một nửa còn có thể hàn gắn, nhưng nếu là tan thành bột phấn, thì hình
như không xong nhỉ?”. Song Tịnh thản nhiên cười nói, trong ánh mắt là sự khinh thường không đếm xỉa tới: “Còn không quỳ xuống sao? Cầu xin ta,
thì mới còn có thể nắm được vật các ngươi muốn kia”.
“Ngươi…!”.
Tập Tuyền nổi đóa, thanh âm cũng run rẩy: “Ta đường đường là Phi Ưng bảo nhị bảo chủ, sao phải hướng ngươi, nha đầu kia…!”.
“Các hạ
dường như không hiểu?”. Thanh âm của Song Tịnh đột nhiên trở nên lạnh
lẽo: “Nếu ngươi ngày hôm nay không quỳ xuống cầu xin ta, thì không chỉ
không lấy được hai thứ đồ này, về sau Phi Ưng bảo có thể nói, e rằng
không ngày bình an”.
“Ngươi dám uy hiếp ta ?!”. Hãn phu nhân trừng to hai mắt, không dám tin nhìn nàng.
“Nga, không
đúng không đúng”. Song Tịnh khoát tay: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà
thôi. Tất nhiên ngươi cảm thấy đây là uy hiếp cũng không sao”.
“Nếu đại tỷ
không muốn cầu xin môn chủ, như vậy, để ta đến đi!”. Bỗng nhiên một
giọng nói còn trẻ tuổi, rõ ràng mà kiên định, lên tiếng thương lượng.
Mọi người
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cỗ kiệu nhỏ nhắn tinh xảo được người
khiêng đến, xung quanh còn có tám kẻ bốn nam bốn nữ hết sức quái dị đi
theo. Trong tám người, có hai nam hai nữ tuấn mĩ phóng khoáng, đẹp như
thiên tiên, bốn người còn lại thì xấu xí vô cùng, dị dạng thô tục. Một
người trong đó là kẻ mù, dùng đai đen xiết chặt hai mắt, còn có một nữ
tử không có hai tay, hai bên ống tay áo trống rỗng phất phơ.
“Người tới từ phương nào?”. Song Tịnh nhướn mày, bất giác hiếu kì mà hỏi.
Chỉ thấy một bàn tay mảnh khảnh trắng ngần đưa ra, ngón tay mềm mại thon dài vén rèm lên.
Tất cả mọi người chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, giống như có một luồng ánh trăng rơi xuống, phá vỡ màn đêm thâm trầm này.
Người kia, tựa như mang theo mưa bụi lất phất của Giang Nam, nhanh nhẹn bước tới.
Là một thiếu niên còn trẻ, dáng người chỉ chừng mười lăm mười sáu, thân mặc trường
bào lam nhạt như mây, mi mục như sao, dung mạo thanh tú, hai mắt như
ngọc thạch ấm áp ngâm trong nước mùa thu, dường như đang khe khẽ mỉm
cười, nhưng giữa chân mày lại mang theo một tia ai thương. Hắn cử động
mặc dù ưu tư nhưng thong thả, dường như đi nhiều bước một sẽ thở dốc
không thôi. Nhìn hắn chầm chậm bước xuống cỗ kiệu cũng không thấy mất
kiên nhẫn, mà thật giống như đang thưởng thức một bức tranh vui lòng đẹp mắt. Người trong bức tranh xinh đẹp như vậy, ngay cả khi bệnh dịch ập
tới, cũng không cam lòng giày vò hắn.
Vân thanh thanh hề dục vũ,
Thủy đạm đạm hề sinh yên.*
*Đây là
hai câu thơ trong bài “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” (Nằm mộng ngao du núi Thiên Mụ làm thơ từ biệt) của Lý Bạch. Tạm dịch:
Mây xanh xanh chừng như sắp mưa,
Nước lăn tăn chừng như tỏa khói.
Song Tịnh không hiểu sao lại nghĩ đến hai câu này.
Lại nhớ tới, Thủy hạnh khiên phong thúy đái trường*.
*Câu thơ này trong bài “Khúc giang trị vũ” (Gặp mưa nơi sông Khúc) của Đỗ Phủ,
“hạnh” là một loại rau mọc ở nước. Dịch nghĩa: Gió lùa hạnh ngả rợp màu
xanh (bản dịch của Song Nguyễn Hàn Tú)
Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ sợ là hàng ngàn hàng vạn lời thơ, cũng hình dung không ra nhân vật trước mắt.
Hắn, dường
như là từ giữa bầu trời đầy bụi mưa bay phất phới, căng một cây dù, chậm rãi nhẹ nhàng bước tới, dù cho mang theo hơi nước mù mịt ẩm ướt, vẫn
trong lành mà ôn nhu, mưa bụi bên ngoài không chút liên quan tới hắn.
Hắn, giống như từ đáy hồ châu ngọc được vớt lên, giống như từ trong ao đóa sen nhô lên mặt nước mà nở ra.
Trên đời lại có tuyệt thế thiếu niên như vậy.
Song Tịnh
không hề coi trọng vẻ bề ngoài, nhưng khi nhìn thấy người thiếu niên
này, thật cảm thấy, hắn trưởng thành nhất định là một nam nhân xinh đẹp!
Đây là bi kịch a, bi kịch biết bao!
Thiếu niên
kia dựa vào sự giúp đỡ của tùy tùng bước xuống khỏi cỗ kiệu, khẽ mỉm
cười đối với người thuộc hạ kia nói cảm ơn, rồi đến đứng ở trước mặt
Thất Thạch môn môn chủ cúi người thật sâu, một đầu gối chậm đất, tay
phải đặt ở ngực bên trái, làm vậy dĩ nhiên là đại lễ trên giang hồ. Hắn
nét mặt cung kính chân thành, khẩu khí kiên định nói: “Vãn bối Tập Vân,
bái kiến Thất Thạch môn chủ”.
Xung quanh một hồi trầm mặc.
Song Tịnh lặng lẽ mà nhìn người thiếu niên kia.
Tập Tuyền
càng nắm chặt hai tay, trên khuôn mặt nghiêm nghị băng lãnh nhìn không
ra tâm tình, nhưng sau một lúc lâu, lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, ở
bên cạnh Tập Vân quỳ xuống một gối giống vậy. Cái đầu cao ngạo của nàng, rốt cuộc hơi hơi cúi xuống.
Nàng quỳ,
tiễn thủ bao vây Phi Ưng bảo đều ngay tức khắc đồng loạt thu cung, động
tác nhất tề mà quỳ xuống, tám quái nhân kia cũng quỳ xuống, âm thanh của mấy người vang dội như sấm, chấn động toàn bộ sườn núi thâm cốc: “Bái
kiến Thất Thạch môn môn chủ!”.
“… Ta khinh”. Triệt Thủy nuốt nước miếng một cái.
Tám người
này, thoạt nhìn rất ngoan độc, không thể nào dễ đối phó. Nghe khí thế
quả quyết mười phần kia, nếu người trong Phi Ưng bảo mà như vậy, phỏng
chừng bọn họ cũng sẽ không chán nản đến thế này.
Song Tịnh bình tĩnh đánh giá Tập Vân vẫn luôn cúi đầu quỳ tại chỗ hành lễ, không nói một lời.
Trong đêm, gió thổi lướt qua toàn bộ sơn cốc, thanh âm cây lá đong đưa lay động trên đồng cỏ.
Ngay khi Tập Tuyền cảm thấy nàng đã vô cùng không nể mặt đồng thời còn không biết
phải trái, Thất Thạch môn môn chủ lạnh nhạt mở miệng, nàng hơi nâng tay
phải, giọng điệu hờ hững: “Bảo chủ, xin đứng lên”.
Bảo chủ?!
Triệt Thủy và Huyền Sinh bất giác ngạc nhiên, song song nhìn về phía Tập Vân.
Tiểu tử bệnh trạng thoạt nhìn yếu đuối mong manh này chính là chủ nhân của Phi Ưng bảo?
Thảo nào
bang phái này không bằng ngày trước a, hài tử này dáng vẻ nhỏ bé như
vậy, muốn xưng bá giang hồ thực sự là có chút khó khăn rồi.
“Lão đại của Phi Ưng bảo… không phải là một bưu hãn đại thúc cái bụng phình to, râu
ria đầy mặt, nói chuyện thì thích tự xưng lão tử sao?”. Triệt Thủy len
lén hỏi Mai Hoa bên cạnh, lại gặp phải một tia xem thường.
“Đó là một người trước đây, ba năm trước đã chết rồi”.
“Chết rồi? Chết như thế nào?”.
“Khụ…”. Khuôn mặt Mai Hoa bỗng nhiên ửng đỏ chưa từng thấy bao giờ. Nàng ngại ngùng vuốt vuốt tóc, nói: “Nhục dục quá độ…”.
“…”. Triệt Thủy im lặng. Một lúc mới khe khẽ vỗ tay, nói: “Tốt! Chết kiểu này thực sự không tồi!”.
“Ngươi đi mà hưởng nhục dục quá độ đi, cái tên biến thái nhà ngươi!”. Mai Hoa đường chủ tức giận phỉ báng.
“Đa tạ môn
chủ”. Phi Ưng bảo chủ lễ mạo mà đáp lại Song Tịnh, nhẹ nhàng tránh né cự tuyệt tùy tùng tới trước đỡ hắn, tự mình cố gắng đứng lên. Khi đứng lên không khỏi có chút chao đảo, làm Tập Tuyền phía sau muốn tiến lên trước đỡ lấy hắn, lại bị thiếu niên kia đẩy tay ra, bất giác sửng sốt, sắc
mặt trắng bệch lui sang một bên.
“Hiếm thấy
thiếu hiệp ngàn dặm xa xôi vội tới”, Song Tịnh khẽ nâng tay phải nói,
ánh mắt dửng dưng, không lộ ra chút tâm tình gì, nhưng giọng điệu cũng
là nhẹ nhàng, có lẽ là bởi vì hiểu rõ Tập Vân cùng Hãn phu nhân không
liên quan, nét mặt vốn là băng lãnh cũng dần dịu xuống, dù cho đối
phương không biết võ công, vẫn là lấy ‘hiệp’ để xưng hô: “Các hạ đối với ta có yêu cầu gì?”.
“Vãn bối có
hai chuyện muốn nhờ”. Tập Vân chắp tay làm lễ, thành khẩn nói: “Gần đây
biết được Phi Ưng bảo đối với chư vị có rất nhiều chỗ quá đáng, tự biết
vô lý lỗ mãng, tại hạ yên vị chưa lâu, nhiều quy củ giang hồ vẫn cảm
giác mới lạ, không thể ngăn cản những việc đã làm của kẻ dưới, tự thẹn
năng lực quản lý thua kém các vị tiền bối, tại đây mong chư vị đại nhân
không so đo tiểu nhân, Phi Ưng bảo tự sẽ sửa chữa khiếm khuyết”.
“Bảo chủ!”. Hãn phu nhân phía sau phẫn nộ ngắt lời hắn, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Tập Vân ngăn lại.
“Chỗ vô lý
của Phi Ưng bảo đối với chư vị, hậu quả đều do tại hạ tự mình gánh
chịu”. Tập Vân nhìn cũng không nhìn nàng: “Mong tiền bối giơ cao đánh
khẽ, bỏ qua cho đệ tử trong bảo của ta.”
Lời nói này thành khẩn tha thiết, hầu hết người của Phi Ưng bảo đều bất giác xúc động.
Đám người
Huyền Sinh nhìn về phía Song Tịnh, lại thấy nàng không có động tĩnh gì:
“Bảo chủ nói rất đúng… Như vậy, nếu tại hạ muốn ngươi để lại hai con
mắt, có thể bằng lòng không?”.
Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Người của
Phi Ưng bảo lập tức giận dữ gào lên: “Diệp Song Tịnh, nhà ngươi đừng
khinh người quá đáng, bảo chủ nhà ta và ngươi không thù không oán, hà cớ gì tận lực bức bách nhau như vậy”.
Song Tịnh
ánh mắt lạnh lùng đảo qua: “Nếu vậy ta cũng cùng Phi Ưng bảo không thù
không oán, các ngươi vì sao dọc đường truy sát?”.
“Bảo chủ nhà ta đã thân mang trọng bệnh rồi, ngươi còn muốn người ta mất đi hai mắt, dù cho ngươi được xưng là thiên hạ đệ nhất nữ thiếu hiệp, nữ tử nhỏ
tuổi mà lại lòng dạ ác độc như vậy, ngươi không sợ báo ứng sao ?!”.
“Ta đây cũng bệnh tình vô phương cứu chữa, toàn bộ võ công đã bị phế, Phi Ưng bảo
cũng không giống như vậy tàn ác hạ độc thủ sao?”. Song Tịnh nhướn mày:
“Năm mươi bước cười trăm bước, suy luận của Phi Ưng bảo thực là quá nực
cười, Tô bảo chủ trước kia lẽ nào không dạy các ngươi quy củ giang hồ?
Có oán phải báo, có ân phải trả, đạo lý đơn giản như vậy cũng không
hiểu, Phi Ưng bảo đáng đời bị sa sút!”.
“Ngươi!”. Đám người kia nổi đóa, nhưng lại tìm không được lời phản bác.
“Đủ rồi!”.
Bỗng nhiên Tập Vân lớn tiếng nói, nhấc tay ngăn cản những kẻ còn muốn
mắng chửi Song Tịnh kia, lạnh lùng nói: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Ta
nói, đủ – rồi!”.
“Bảo chủ…”.
“Nếu là hiến tặng một đôi mắt, như vậy Thất Thạch môn, Bán Nguyệt thành, Thiên Hạ
quán, cùng Trọng Trọng lâu đều bỏ qua cho Phi Ưng bảo sao?”. Tập Vân
gương mặt trắng nhợt nhìn về phía Song Tịnh hỏi.
“Nếu là như vậy, coi như chuyện này chưa từng phát sinh”.
“Môn chủ có thể sẽ nuốt lời?”.
“Nga…”. Song Tịnh cười lạnh: “Loại chuyện này có lẽ chỉ có quý bảo mới làm ra thôi.
Thất Thạch môn từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh”.
Tập Vân nghe vậy, bất giác muôn phần lúng túng, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, lại
dũng cảm mà nhìn về phía Song Tịnh, gật đầu một cái: “Đã vậy, thỉnh môn
chủ động thủ đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT