edit: Phi Anh

beta: Ely & Phong Tuyết

“Là như vậy à…”, Song Tịnh im lặng trong chốc lát rồi mới thản nhiên đáp lời. Sau đó quay lại nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Để thuận tiện dò la tin tức, Thiên Hạ Sạn chia làm tám đường, lấy tên theo tám loài hoa. Chiếu theo quy định của Thiên Hạ Sạn, những tin tức có thể làm dấy lên những ân oán giang hồ không cần thiết thì không nhất thiết phải tiết lộ. Mỗi đường chủ đều có quyền không bán tin tức, nhưng một khi cự tuyệt, cần phải thông báo ngay cho bảy đường chủ khác, đồng thời giải thích rõ nguyên do. Nếu được thông qua, bảy đường khác cũng sẽ phong tỏa tin tức. Ngược lại, nếu không được thông qua thì chi đường cự tuyệt bán tin tức sẽ phải cung cấp miễn phí thông tin mà người mua yêu cầu.

Nói cách khác, cho dù một đường chủ cự tuyệt, còn có thể chờ vài ngày, xem hồi đáp của những người khác.

Nghĩ tới đây, Song Tịnh không nhịn được nhìn về phía Mai Hoa, đối phương dường như hiểu nàng đang nghĩ gì, lắc đầu nói: “Bảy đường khác đều đã quyết định phong tỏa tin tức của Bán Nguyệt La Anh; nhưng đám sát thủ này, trước khi Tam tỷ của ta nhận được hồi đáp đã hạ độc thủ rồi”.

Sao? Song Tịnh nhướng mày, nóng ruột như vậy ư?

Nàng chậm rãi rót một ly trà, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe đang lắc lư mà uống.

Kỳ thực nàng cũng chưa biết rõ nguồn gốc của ngọc bội này và chiếc gương mà Triệt Thủy đang cầm kia. Cũng không ngờ được rằng hai đồ vật mà bọn họ ngày đó vì ưa thích mạo hiểm mới lấy trộm lại là căn nguyên khiến đám thích khách sống chết muốn cướp đoạt. Bọn họ càng muốn cướp, nàng càng không cho. Nhưng không chừng đến một ngày nào đó tâm tình nàng tốt lại sẽ cho một người trông thuận mắt.

Hơn nữa, hai vật kia đối với thời tuổi trẻ sôi nổi của bọn họ mà nói là những vật kỷ niệm hết sức quan trọng.

Chuyện tới hôm nay, cũng chỉ có chúng mới có thể minh chứng cho tình bằng hữu thuận hòa đã từng có của bốn người bọn họ.

Thế nhưng, lai lịch của hai vật này hẳn không tầm thường, vậy nguồn gốc của chúng là từ đâu?

Nàng còn tưởng rằng những người tìm tới cửa kia là để hạ bệ danh tiếng trước kia của mình trên giang hồ. Hóa ra là vì chiếc gương và ngọc bội, hai vật này quan trọng đến mức nào mà khiến đường chủ của tám đường Thiên Hạ Sạn phải phong tỏa tin tức vì không muốn gây ra tranh chấp?

Chuyện này thật là thú vị!

Song Tịnh nghĩ mà cười híp mắt, quay đầu, lại cảm thấy có ngón tay ấm áp trên cằm mình.

Trước mặt, Huyền Sinh một tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, một tay nghiêm túc thay thuốc cho vết thương trên cổ nàng. Ánh sáng chiếu rọi nửa khuôn mặt hắn, đôi mày đang nhíu lại che giấu vẻ xấu hổ, nhưng vẫn đặc biệt chăm chú, kiên trì giúp nàng xoa thuốc.

Động tác này cực kỳ ôn nhu, thản nhiên như làn gió nhẹ thổi vào mặt hồ gợn sóng, ấm áp như ánh mặt trời chiếu rọi ngày đông. Xe ngựa cũng không ổn định, lắc la lắc lư, làm cho nước trà hơi hơi sánh ra, nhưng hắn không mảy may lay động, ngón tay vững vàng di chuyển trên làn da của nàng, ánh mắt điềm tĩnh, bình thản.

Nàng nhìn, bất giác hoảng hốt. Dường như nghĩ ra được điều gì nhưng lại để vuột mất. Chỉ có thể nín thở mà ngẩng đầu nhìn hắn, mặc cho bốn phía âm thanh huyên náo, tất cả đều nhạt đi, chỉ còn hắn cùng vầng sáng xung quanh hai người, thật yên bình.

Thế nhưng…

Ánh mắt Huyền Sinh đột ngột biến đổi, như tỉnh lại từ trong mộng, đồng tử trong suốt chậm rãi khôi phục lại sự sáng ngời, lúc này mới ý thực được bản thân mình đang làm gì.

Cúi xuống nhìn lại, đúng là Song Tịnh cười, biểu cảm giống như một đóa hoa đang nở rộ hết sức đắc ý, còn bản thân mình thì tay trái đang giữ lấy cằm nàng, tay phải thì đang ở trên cổ người ta xoa xoa.

“…!”. Giống như đầu ngón tay đụng phải lửa, hắn bỗng nhiên thối lui một bước, nhưng lại vướng vào cái hòm thuốc phía sau, tất cả những chai lọ trên hòm đều rơi xuống, hắn tránh để thân người ngả xuống vách tường trước mặt, lại gặp đúng lúc xe đi qua chỗ mấp mô nên bị rung lắc mạnh, cơ thể hắn nghiêng về phía cửa sổ bên cạnh, vì bất ngờ mà chân không đứng vững lại ngã nhào một cái…

Hai thiếu nữ đang ngồi im trong xe ngựa, cứ như vậy ngẩn ra mà nhìn Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ, thân mình nghiêng từ bên này sang bên khác của xe ngựa, sau đó… liền đổ vào song cửa sổ mà ngã lộn ra ngoài.

Binh một cái.

Triệt Thủy đang đánh xe phía trước còn tưởng là hành lý bị rớt ra, không khỏi thò đầu về phía sau nhìn xem, liền thấy khuôn mặt Huyền Sinh ngày thường vốn lạnh như băng là thế lại đang tiếp xúc thân mật với mặt đất.

“…A…”.

Như là thấy trâu mọc thêm cánh bay qua trước mặt, Triệt Thủy kinh ngạc đến mức há miệng, ngay cả bật cười ha hả cũng quên mất.

Nhưng ngay sau đó, Song Tịnh bên trong xe ngựa lại nghiêm nghị quát: “A Triệt!”.

Triệt Thủy ngoảnh đầu lại, lập tức cảm giác được…

…sát khí!

Phản xạ thân thể theo bản năng, đầu ngón chân nhón một cái lao đi, phóng thẳng vào trong thùng xe kéo Song Tịnh bảo vệ ở phía sau.

Cùng lúc đó, Mai Hoa ở một bên thoắt cái đã đứng ở phía trước cửa sổ Song Tịnh vừa mới tựa vào, tay cầm hai thanh đoản kiếm còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ đã nghe thấy tiếng vun vút từ phía xa vọng lại.

Vô số mũi tên như cuồng phong bão táp lao tới phía xe ngựa.

Phía trước cửa sổ, Mai Hoa vung tay lên như nước chảy gió cuốn, ngân quang của hai thanh đoản kiếm thoắt cái tạo thành một tấm lá chắn trong không trung. Chỉ nghe tiếng vũ khí va chạm không ngừng, tia lửa bắn ra xung quanh, hàng trăm mũi tên bắn tới đều bị đánh bay giống như chạm phải một tấm khiên vô hình.

Bên này, Triệt Thủy cũng ngăn chặn để tên không bắn tới từ phía sau. Đột nhiên, Triệt Thủy cảm thấy xe ngựa hơi trùng xuống, hắn liền biết Huyền Sinh đã nhảy lên nóc xe.

Song Tịnh được Triệt Thủy bảo hộ ở phía sau, nàng ôm lấy đầu gối cuộn mình trong góc, tựa vào tường xe mà yên lặng quan sát.

Tên bắn như mưa, ngoại trừ chỗ ba người bọn họ thì toàn bộ xung quanh đều bị tàn phá.

Lại nữa! Thanh âm từ xa vọng tới, chỉ thấy bầu trời đột nhiên tối sầm, hàng ngàn mũi tên đông nghìn nghịt đã che lấp ánh nắng mặt trời vữa nãy còn rực rỡ.

Trong khoảnh khắc, Triệt Thủy nhảy qua cửa sổ phía sau, bay lên nóc xe đứng bên cạnh Huyền Sinh.

Lâu chủ Trọng Trọng lâu hai mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi cười, ngày thường vẫn hay cợt nhả là vậy mà giờ đây chỉ nghe xoát một tiếng, giữa hai tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện hai chiếc quạt lông.

Tên bắn như mưa, xé gió phá không mà rơi xuống.

Triệt Thủy mở mắt ra.

Nam nhân kia một thân y phục trắng, tóc đen như suối nước, đôi mắt khép hờ như đang say, nụ cười dịu dàng như nước, ung dung bắt đầu múa quạt lông trên tay. Tức khắc dường như có mấy vạn bông tuyết tới tấp từ tay hắn bay ra, hình thành một vòng xoáy vĩ đại, quăng toàn bộ tiễn kia ra ngoài.

Huyền Sinh thấy thế liền nhíu mày nói: “Lâu chủ, nơi này giao cho ngươi!”.

“Sao? Được…”. Triệt Thủy ngoái đầu lại cười, nụ cười ôn nhu khiến Huyền Sinh thấy mà phát run.

Hiện tại đâu phải lúc có thể vui vẻ chứ?!

Song Tịnh cảm thấy xe ngựa lại rung động, vội vàng nhìn ra ngoài cửa số, thấy Huyền Sinh đang nhanh chóng lao đi theo hướng sườn núi.

Mưa tên nhất thời hòa hoãn, trên núi yên lặng chỉ trong chốc lát, rồi lập tức lại có hàng trăm mũi tên đều hướng đến thân người Huyền Sinh lao tới.

Nam tử khẽ cười nhạt, đáy mắt tỏa ra sát khí lạnh lẽo, giống như ma quỷ Tu La*.

*Tu La : giống như quỷ thần, có pháp lực, tượng trưng cho chiến tranh và hủy diệt

Xoát!

Song kiếm trên lưng ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén một đen một trắng ánh ra hàn quang nơi địa ngục. Đó chính là Dạ Thiên kiếm.

“Bán Nguyệt thành vung kiếm, Diêm Vương cũng phải sợ hãi suốt ngày đêm”.

Hai câu này đã sớm theo thanh danh của song kiếm mà truyền khắp thiên hạ. Song Tịnh chợt nhớ tới đoạn sau của câu thơ này. Năm năm trước, khi bọn họ một đường xông vào Trọng Trọng Lâu, trên giang hồ đồn đại dần dần đem hai câu dưới thêm vào.

Hai câu sau đó là…

Một đám người mai phục tại đỉnh núi, chỉ thấy có một trận gió thoáng qua, mở mắt ra thì Huyền Sinh đã đến trước mặt bọn chúng.

Gió nổi lên, tiếng cỏ cây xào xạc.

Một áng mây trôi qua, hoàn toàn che khuất ánh sáng ấm áp.

Mấy người mai phục tại đỉnh núi chỉ cảm thấy một bóng dáng mờ nhạt thoáng qua, dù thân phận sát thủ khiến bọn họ nhảy cảm hơn so với người thường nhưng một thoáng kia đã là quá dài.

Huyền Sinh bay vọt lên, giống như hùng ưng mạnh mẽ, dòng sát ý giống như mưa rơi phủ hoàn toàn lên bọn chúng.

Không khí xung quanh đều nghịch chuyển, các nhánh cây cỏ đều hướng về phía Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ uốn cong xuống.

Trong khoảnh khắc này, rừng cây mang hơi thở ấm áp của ánh mặt trời tràn đầy, dường như bị một đao bổ rạn nứt, điên cuồng gào thét trước sự lạnh lẽo của trời băng đất tuyết.

Soạt.

Song đao lóe sáng, máu đỏ văng khắp nơi.

Bạch kiếm là ngày, giống như kim long ngao du trên thiên giới.

Hắc kiếm là đêm, giống như ma quỷ ngân nga dưới địa ngục.

Mũi chân Huyền Sinh điểm xuống, giương tay giơ kiếm, thân ảnh màu đen thoắt ẩn thoắt hiện như múa lao vào tấn công đám sát thủ.

Trong chốc lát, giống như có vô số phiến băng lạnh từ trên người hắn bắn ra, mấy người vây quanh hắn còn chưa tới gần nhưng lại có thể cảm thấy kiếm khí lạnh buốt lướt qua xung quanh mình.

Một hồi giết chóc ác liệt nhưng khi nhìn thoáng qua giống như chỉ là sự xoay tròn và lên xuống nhẹ nhàng không gì sánh được.

Một đám sát thủ mở to hai mắt nhìn động tác của nam tử kia, những dòng máu bắn ra xung quanh càng làm khuôn mặt trắng nổi bật, hai tay cầm kiếm trầm tĩnh nhưng không mảy may chần chừ.

“Đường tới hoàng tuyền thấy huyền y, dù gặp tam sinh thạch* cũng không duyên phận”. Song Tịnh không cầm lòng được mà nhẹ giọng thì thầm.

Chính là nói Bán Nguyệt Thành Nhị thiếu chủ, Huyền Sinh.

*Tam sinh thạch (đá tam sinh): Trong truyền thuyết dân gian từ xa xưa kể rằng: Người ta sau khi chết muốn được đầu thai trở lại làm người, linh hồn người chết phải đi xuống Âm Ty Địa Phủ, nơi có cõi U Minh Hoàng Tuyền, đi đến Vong Xuyên Hà (Sông Lãng Quên) đi qua cây cầu bắc ngang sông là cầu Nại Hà, qua hết cầu Nại Hà sẽ đến Vọng Hương Đài, nơi đó có một lão bà phân phát Mạnh Bà Thang (Canh Mạnh Bà) cho các Vong Hồn.

Đầu cầu Nại Hà cũng có một tảng đá lớn được gọi là “Tam Sinh Thạch” trên đó có ghi lại tiền kiếp hậu sinh của mỗi Linh Hồn. Trước khi đầu thai Linh Hồn sẽ lên Vọng Hương Đài để một lần cuối nhìn lại gia quyến của mình, sau đó uống Mạnh Bà Thang sẽ quên sạch các chuyện vui buồn ở kiếp trước…Một kiếp trầm luân mới lại bắt đầu…

Tam Sinh là Phật Giáo nói Kiếp Sống Trước, Cuộc Sống Hiện Tại và Kiếp Sống Tương Lai… Lý Thuyết Phật Giáo cho rằng trong Vô Minh Sinh Mệnh là vĩnh hằng, cho nên Sinh Mệnh có Luân Hồi, Chuyển Thế. Kiếp trước là nhân, hiện đời là Quả, tương lại là Duyên. Nhân Duyên tụ hợp, nợ tình, oan trái… đều ghi rõ trên Tam Sinh Thạch. “Tam Sinh Hữu Hạnh”"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play