*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: phuogot_93
Beta: Hiên Viên Linh+Phong Nguyệt+phuogot_93
Chủ nhật, Hạ Thương Chu và Hạ Thiên bay đến Mỹ. Buổi tối hôm trước, Thẩm Lục Gia nói tin tức này cho Ngũ Mị, hơn nữa còn biểu hiện tôn trọng ý kiến của cô, tùy cô có muốn đến sân bay đưa tiễn hay không.
Ngũ Mị chống má hỏi anh: “Vậy anh hi vọng em đi à?”
Thẩm Lục Gia suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Anh cũng không biết.”
Ngũ Mị nhún nhún vai: “Em không muốn đi, em muốn ngủ nướng.” Nói xong thì đá bay dép lê, nằm lên giường.
“Bà xã, anh có hai việc muốn bàn bạc với em.”
“Nói đi.”
“Em xem, chúng ta đã kết hôn, anh là đàn ông, không thể đã kết hôn rồi mà vẫn còn ở nhà trước khi cưới của bà xã. Anh cũng có mấy căn hộ, em xem em thích căn nào, chúng ta trang hoàng cho tốt rồi chuyển vào ở. Đương nhiên, nếu em nói không thích tài sản đất đai nhà họ Hạ, thấy căn nào đang xây hoặc cho thuê chúng ta cũng có thể mua căn đó. Còn căn phòng này xem như nhà mẹ đẻ của em, em có thể về ở bất cứ lúc nào. Em nói thế có được không, bà xã?”
Ngũ Mị buồn cười nhìn Thẩm Lục Gia: “Được rồi, anh là chủ gia đình, anh quyết định là được. Em lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đi theo Thẩm Lục Gia.”
Thẩm Lục Gia hưng phấn hôn cô một cái: “Năm ngoái, Thanh Huy Viên bắt đầu mở bán, anh đã giữ lại một căn hộ kiểu duplex, xấp xỉ khoảng 792 mét vuông. Điều kiện bên đấy rất tốt, vị trí cũng không tồi, cách nơi này của em cũng không xa.”
Ngũ Mị gật đầu: “Ừ, được.”
“Chuyện thứ hai.” Thẩm Lục Gia hơi ngập ngừng mở miệng: “Anh muốn nói chuyện có con với em.”
Lông mày đen xinh đẹp của Ngũ Mị hơi nhíu, một lúc lâu sau cô mới nói nhỏ: “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Nói thật, em có chút sợ hãi. Không phải sợ đau, em sợ bản thân không gánh vác nổi một sinh mệnh khác. Em không biết làm một người mẹ tốt như nào, em sợ bản thân sẽ hủy hoại cuộc sống của một đứa trẻ. Đương nhiên trong lòng em càng sợ sẽ hủy hoại cuộc sống của chính mình. Em thừa nhận nghĩ như vậy là ích kỷ, em rất coi trọng bề ngoài, em sợ có thể sẽ biến dạng, mập mạp, trở nên không xinh đẹp, em càng sợ sau khi sinh con sẽ không còn là mình, trở thành một người phụ nữ mỗi ngày sống trong tã và sữa của trẻ con. Lúc em dạy học ở trường Ngoại ngữ, các đồng nghiệp nữ bên cạnh từ khi sinh con, trọng tâm câu chuyện mỗi ngày đều là nhờ người mua sữa bột nhập khẩu, màu sắc phân của đứa trẻ bình thường hay không bình thường, hôm nay bảo bối lại nói thêm được một chữ, trong mắt các cô ấy ngoài khối thịt rớt xuống từ trên người mình ra thì không nhìn thấy cái gì khác. Những lúc như thế, em lại cảm thấy trẻ con giống như quái vật vậy, cắn nuốt giấc mộng, tinh lực và cả tình yêu của cha mẹ chúng. Cho nên, em rất sợ, anh có thể hiểu cảm giác này không? Lục Gia.”
Thẩm Lục Gia nắm tay cô: “Anh hiểu rõ. Anh biết em vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng mà không sao, em muốn khiêu vũ thì cứ khiêu vũ trước, đợi đến khi em sẵn sàng, lúc nào bằng lòng sinh thì chúng ta sẽ có con.” Kết hôn là vì yêu nhau, không phải vì để cô sinh con cho anh. Đương nhiên ý nguyện của cô quan trọng hơn.
“Cảm ơn anh, ông xã.” Ngũ Mị cảm động, vươn tay ôm cổ Thẩm Lục Gia.
“Chúng ta đi ngủ thôi.” Thẩm Lục Gia nhanh nhẹn mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy Durex bên trong ra
“…” Ngũ Mị trợn to mắt, đàn ông vĩnh viễn đều là người như vậy.
Bởi vì 10 giờ 45 phút sáng hôm sau cha con Hạ Thương Chu đã bay nên Thẩm Lục Gia thức dậy sớm. Ngũ Mị vẫn đang ngủ, tối hôm qua kịch liệt quá nên cô ngủ rất say. Thẩm Lục Gia cẩn thận hôn nhẹ lên trán cô, mới nhẹ chân nhẹ tay xuống giường đi rửa mặt.
Sau khi ra cửa, anh lái xe thẳng đến công viên nhỏ gần sân bay, anh và Tô Quân Nghiễm đã hẹn đón Hổ Phách ở đó.
Đợi khoảng 10 phút, chiếc Volvo của Tô Quân Nghiễm xuất hiện trong tầm mắt của anh. Thẩm Lục Gia xuống xe, đi về phía chiếc xe Volvo.
Tô Quân Nghiễm cũng ôm con gái xuống xe. Hổ Phách thấy Thẩm Lục Gia từ xa đã vẫy tay về phía anh: “Chú Thẩm.” Cô bé đang thay răng, nói chuyện có chút khó khăn. Thẩm Lục Gia nghe được bật cười, ôm cô bé từ trong cánh tay bạn tốt, nói đùa: “Hổ Phách, sao răng cửa của cháu chỉ còn lại một cái thế hả?”
Hổ Phách che miệng, muốn trả lời nhưng lại thấy mở miệng không tiện, lúc này mới buồn bã hé miệng nói: “Cháu đang thay răng, mẹ nói mỗi người đều phải thay răng, chú Thẩm đừng cười cháu, thay răng chứng tỏ là cháu trưởng thành rồi.”
Tô Quân Nghiễm nhạy cảm phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của bạn tốt, trêu ghẹo nói: “Lục Gia, cách mạng thắng lợi rồi, chúc mừng chúc mừng.”
Thẩm Lục Gia cũng cười vui vẻ: “Tớ mới lĩnh giấy chứng nhận, đợi một thời gian nữa sẽ mời các cậu uống rượu.”
“Mẹ cậu có biết không?” Tô Quân Nghiễm biết được chút ít nội tình.
Sắc mặt Thẩm Lục Gia trầm xuống: “Bà ấy chưa biết.”
“Cậu vẫn nên nói sớm cho bà ấy, còn hơn là để bà ấy nghe được tin tức từ người khác.”
Thẩm Lục Gia gật đầu.
Tô Quân Nghiễm vỗ vai anh: “Đừng lo lắng. Ban đầu cha tớ cũng không đồng ý cho tớ và Ngu Cảnh ở cùng nhau, sau này cũng bị dao động đấy thôi. Đúng rồi, gần đây cậu có liên lạc với Phó Tư không? Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy vài lần nhưng không được, không lẽ người này ở Moscow ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đến cả bạn bè cũ