Tần Trọng Ân liếc thấy là sách giáo khoa tiếng Anh của mình, lập tức đỏ mặt. Bị chạm tự ái khiến anh ta có chút tức giận đưa tay đoạt lấy sách nhét vào cặp, dáng vẻ tức giận muốn bỏ đi.

Cố Khuynh Thành luống cuống, cô bắt được tay Tần Trọng Ân: "Anh Tần, thật xin lỗi, không phải em cố ý cười anh. Thật sự chỉ là từ ‘equation’ (phương trình) đọc thành ‘cùng nơi sinh’ thật sự là hơi buồn cười."

Đang là mùa hè, cánh tay đều để lộ ra bên ngoài, bàn tay thiếu nữ mềm mại mà ấm áp, Tần Trọng Ân cảm thấy nơi cánh tay bị cô nắm lấy nóng như bàn ủi lướt qua, động tác dọn dẹp sách lập tức chậm lại.

"Anh Tần, anh có bằng lòng để em bổ túc Tiếng Anh giúp anh không, không phải anh cũng thường dạy em vật lý, toán học sao?" Ánh mắt đen nhánh của cô gái sáng ngời, giống như hai viên trân châu đen lấp lánh ánh sáng, trong ánh mắt nóng bỏng của cô còn mang theo sự chân thành và chút buồn bã, giống như sợ bị từ chối.

Tần Trọng Ân từ từ rút tay về, khẽ cúi đầu nói: "Được."

Kỳ nghỉ hè này đã có lời ước hẹn như vậy.

Bởi vì khi cha còn sống có quan hệ rất tốt với người quản lý Thư viện trường học, Tần Trọng Ân có được một công việc ở thư viện trường để phụ cấp cho gia đình, nội dung công việc cụ thể cũng không phức tạp, dán nhãn, ghi tên danh sách người mượn. Bình thường không có tiết học thì anh sẽ đến thư viện làm, đến ngày nghỉ, anh và mấy người bạn cùng học khác đều làm trong thư viện, thứ hai, thứ năm làm cả ngày, thứ bảy làm buổi sáng.

Sau khi Cố Khuynh Thành biết, bèn mượn thẻ mượn sách của anh trai, cũng đi vào thư viện.

Lúc đó ở thư viện, khi đi vào mượn sách phải mang những cuốn sách muốn mượn đặt trước mặt nhân viên quản lý ở đó, sau đó sẽ nhận một tấm chèn sách, tấm chèn có tác dụng là phòng ngừa người mượn quên vị trí ban đầu của sách khi bị lấy ra. Cuối cùng sau khi người mượn chọn ra những cuốn sách mình thích thì sẽ đưa sách và tấm chèn cho nhân viên quản lý, để nhân viên ghi lại ngày và tên người mượn ở trang cuối của sách. Cho nên lúc Tần Trọng Ân nhìn thấy thẻ mượn sách của bạn tốt Cố Dật Phu, vừa ngẩng đầu theo bản năng, đã nhìn thấy Cố Khuynh Thành mặc váy liền màu xanh da trời đang cười híp mắt nhìn mình.

Mặt anh ta hơi đỏ lên: "Sao em lại tới đây?"

"Em đến tìm anh Tần."

Hai chữ "Anh Tần" vừa ra khỏi miệng, Tần Trọng Ân nhìn bốn phía theo phản xạ, thật may là, không ai chú ý tới bọn họ.

Anh ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: "Anh còn hai tiếng nữa mới nghỉ. Em vào trong chọn sách xem trước đi." Một mặt đưa một tấm chèn sách hẹp dài cho cô.

Cố Khuynh Thành lại lắc đầu: "Không phải em đến đọc sách, em chỉ muốn đợi anh thôi."

Cô được nhận sự giáo dục phương Tây, được cha mẹ và anh trai bảo vệ lớn lên, nói chuyện trực tiếp như vậy quả thật làm Tần Trọng Ân không có cách nào chống đỡ, anh ta hạ thấp giọng: "Khi anh làm việc, không thể nói lung tung."

Cố Khuynh Thành có chút uất ức nhìn anh ta: "Em ở cạnh anh làm bài tập hè cũng không được sao?"

Một học sinh nam khác làm việc cùng Tần Trọng Ân lúc nãy đi WC, đúng lúc này lại trở về, nhìn thấy hai người đang nói chuyện, tò mò hỏi Tần Trọng Ân: "Cô ấy là ai thế?"

"Em là em gái Cố Dật Phu. Em có thể ở đây làm bài tập được không ạ?" Trong đôi mắt Cố Khuynh Thành chợt lóe lên chút ranh mãnh, trong giây lát lại là vẻ vừa điềm đạm vừa đáng yêu.

Học sinh nam tên Đới Tửu Bình dường như không biết phải làm thế nào, áy náy đáp: "Ai, dĩ nhiên có thể, để anh tìm ghế cho em." Nói xong chạy ngay vào phòng chứa đồ, bê ghế ra.

Rất nhanh, Cố Khuynh Thành đã đường hoàng ngồi bên cạnh Tần Trọng Ân. Cô không lên tiếng, chỉ mở sách ra, cắm đầu cắm cổ làm bài tập hè. Khi làm đến phần đọc hiểu ngữ văn thì cô bắt đầu cắn đầu bút.

"Trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây là cây táo, cây khác cũng là cây táo. Những lời này phản ánh tình cảm gì của tác giả?" Cố Khuynh Thành gắt gao nhìn chăm chú vào hàng chữ này, đây là câu sai ngữ pháp à.

Đới Tửu Bình vẫn luôn len lén nhìn cô, giờ phút này thấy cô gặp khó khăn, chủ động quay sang hỏi: "Gặp vấn đề khó à?"

Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng đọc câu này ra, không hiểu nói: "Những lời này không có vấn đề gì chứ? Nói thẳng trước cửa nhà tôi có hai gốc cây táo không phải là xong rồi sao. Còn phản ánh tư tưởng tình cảm gì của tác giả chứ, thật là kỳ lạ."

Đới Tửu Bình không chỉ vui tươi hớn hở đọc đáp án cho cô, mà thậm chí còn dạy cô làm sao nhìn mèo vẽ hổ để đối phó với dạng đề này.

Tần Trọng Ân cúi đầu nhìn bài tập tiếng Anh của mình, tuy nhiên lại không vào đầu một chữ nào, lỗ tai luôn không kiềm chế được mà chăm chú lắng nghe giọng cô. Anh hơi tức giận, nhưng lại không hiểu rốt cuộc mình đang giận gì. Anh đập bút máy xuống, sau đó miễn cưỡng ném lại một câu: "Tớ đi sửa lại giá sách." Liền vào trong thư viện.

Anh ta thích sắp xếp sách cổ nhất, những cuốn sách may mắn giữ được ở kia toát ra hỗn hợp mùi băng phiến, bụi bậm, và mùi bột giấy cũ, ngọt ngào mà an lòng, luôn luôn khiến anh ta dễ dàng nhớ lại ký ức hồi bé rất thích chui vào đống sách cũ của cha.

Vuốt thẳng một quyển “Ngọc đài tân vịnh”, đặt vào giá sách, thế nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng.

"Anh Tần, anh viết sai chỗ này rồi." Cố Khuynh Thành cầm sách bài tập tiếng Anh của anh ta: "Phiên dịch câu nói này, ‘giống như tất cả những thiên tài đạt được thành công khác, Beethoven cũng chính là dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa.’ Không nên dùng câu, trực tiếp dịch thành ‘Like all successful geniuses, Beethoven was the right man in the right place at the right time.’ Là được rồi."

"Ừ, anh biết rồi." Vẻ mặt Tần Trọng Ân lạnh nhạt, cũng không thèm nhìn cô.

Cố Khuynh Thành đưa tay kéo cánh tay anh ta: "Anh mau sửa đi…” Còn chưa nói xong, lại bị Tần Trọng Ân thô bạo hất ra, giọng nói của thiếu niên đầy hung dữ: "Đừng lôi lôi kéo kéo, có phải là mấy cô gái học hành ở nước ngoài, đều không biết chừng mực, hành động tùy tiện giống em không?"

Cố Khuynh Thành ngây ngẩn cả người, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói cô như vậy, mặc dù cô không biết rốt cuộc "Không biết chừng mực" là ý gì, nhưng biểu hiện căm ghét của anh ta làm lòng cô đau nhói, chưa từng khó chịu như vậy, hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cô vứt bài tập của anh lại rồi lập tức chạy ra ngoài.

Lời mới ra khỏi miệng, Tần Trọng Ân đã hối hận. Anh ta vội vã nhặt sách bài tập lên, muốn đuổi theo cô. Nhưng đúng lúc bạn học đổi ca lại đến, lúc này anh mới để ý thấy tất cả sách bài tập của cô, còn nguyên đó, chưa thu dọn. Anh ta thở dài, cam chịu số phận thu dọn sách thay cô, làm xong, lúc này mới ra khỏi thư viện.

Sân trường to như vậy lại không có một bóng người, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, Tần Trọng Ân chợt cảm thấy hoảng hốt. Ra khỏi trường, anh ta đang chuẩn bị đi đến nhà họ Cố xem cô về chưa, lại nhìn thấy trên bậc thềm ở cổng trường có một bóng người nho nhỏ.

Là cô ấy. Lúc này tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống. Anh đi tới đó, đưa tay kéo cô. Cố Khuynh Thành thấy là anh ta, đầu tiên cười một tiếng, nhưng trong giây lát lại tức giận chu mỏ, quật cường quay lưng đi, phớt lờ anh ta.

Tần Trọng Ân không còn cách nào, chỉ đành ngồi chồm hổm xuống, ấm giọng dụ dỗ cô: "Anh sai rồi, ban nãy là anh không đúng, anh không nên nổi nóng với em, không nên mắng em, anh sai rồi, xin lỗi, tha thứ cho anh có được hay không. Anh đưa em về nhà nhé."

Cố Khuynh Thành liếc anh ta một cái: "Anh đồng ý với em ba điều kiện, em sẽ tha thứ cho anh."

"Được. Em nói đi."

"Anh đảm bảo sau này không tức giận với em."

"Anh đảm bảo sau này không tức giận với em."

"Anh đảm bảo sau này em chạy mất, anh phải chạy đi tìm em đầu tiên."

"Anh không phải người đầu tiên tìm em sao?"

"Đây là em chưa trốn, em để anh tìm được em đấy." Cố Khuynh Thành nhất quyết không tha nói.

"Được được được. Anh đảm bảo tìm em đầu tiên."

"Vậy anh còn phải bảo đảm đừng để em chờ anh mãi, anh xem lần nào cũng đều là em chờ anh đấy." Thiếu nữ rất uất ức.

"Anh bảo đảm sau này không để em chờ lâu."

Lúc này Cố Khuynh Thành mới vui vẻ đứng lên, phủi phủi bụi trên váy. Tần Trọng Ân nhìn cô, đưa tay ra, dắt tay cô, ngắm nhìn vầng thái dương, từ từ đi về phía trước.

"Anh Tần, sau này anh muốn làm gì?"

Vẻ mặt Tần Trọng Ân có vẻ suy tư, thật ra thì lý tưởng sống của anh ta vẫn rất rõ ràng, một là sửa lại án oan cho cha mẹ, hai là học thành đền đáp tổ quốc, bây giờ, trong lòng anh ta đã lén thêm cô vào.

"Còn em, em nói trước cho anh nghe sau này em muốn làm gì đi?" Thiếu niên giảo hoạt ném vấn đề lại cho cô.

"Em ấy à." Thiếu nữ chợt hả hê cười lên: "Ước mơ của em là trở thành Coco Chanel."

"Coco Chanel?" Tần Trọng Ân cau mày, đương nhiên anh ta không biết người phụ nữ ngoại quốc này là thần thánh phương nào.

Cố Khuynh Thành cầm lấy túi xách của mình từ tay anh ta, tìm tòi cái gì đó trong cặp một hồi lâu, cẩn thận từng li từng tí móc ra một tấm hình không biết được cắt ra từ trên cuốn tạp chí nước ngoài nào. Đó là vào năm 1937, nhiếp ảnh gia người Đức Horst đã chụp ảnh Chanel đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài màu trắng, và tay phải của cô còn rất tao nhã kẹp một nửa điếu thuốc.

"Đây là một người phụ nữ xấu. Không cho phép em học theo bà ấy." Tần Trọng Ân vừa nhìn thấy tư thế chủ nghĩa tư bản như vậy, liền kết luận Coco gì đó không phải một người phụ nữ đàng hoàng.

"Bà ấy không phải người xấu. Bà ấy thiết kế quần áo. Chuyên gia thiết kế thời trang." Cố Khuynh Thành cãi lại nói.

"Em xem lại trên người bà ta mặc đồ gì, nơi này lộ một miếng thịt, nơi kia lộ một miếng thịt, lại còn hút thuốc lá, khẳng định không phải người tốt lành gì." Tần Trọng Ân sợ vợ tương lai của mình đi trên con đường xấu, không hề khách sáo nói với cô: "Nếu em cứ học theo bà ta, thì anh sẽ không cần em nữa."

Giữa anh Tần và Coco Chanel, rốt cuộc Cố Khuynh Thành cũng uất ức tỏ vẻ từ bỏ ước mơ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play