Editor: Linhh Linhh.

Ngũ Mị vừa kéo valli ra khỏi sân bay Tứ Xuyên bắt xe, đã nhìn thấy Nguyễn Nguyên tựa như một cơn gió chạy tới, cầm vali từ trong tay cô, lại kéo tay phải cô, không nói hai lời liền đi về phía cửa.

“Đại chủ biên, tôi vừa mới ngồi tám tiếng trên máy bay, lúc này đầu còn choáng váng, cô đi từ từ được không?” Ngũ Mị thỉnh cầu.

Nguyễn Nguyên đeo một cái kính to như con cóc trợn mắt nhìn Ngũ Mị một cái, “Chính cô nói muốn đi theo tôi phỏng vấn Yến Tu Minh, sắp đến giờ phỏng vấn rồi, chẳng lẽ cô là nhiếp ảnh gia tạm thời còn muốn công chúa ba lê chờ cô sao?”

Ngũ Mị chủ động dàn xếp ổn thỏa: “OK, người ta là công chúa, tôi là nha hoàn, đương nhiên nha hoàn phải chờ công chúa.”

“Cô cứ giả bộ đi, cô chính là Ngũ Mị, cho dù Yến Tu Minh ở trước mặt cô chịu đựng vẫn là một sủng phi, lúc đó cô không phải ngoan ngoãn quỳ xuống hô ‘Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn vạn tuế’ hay sao.” Nguyễn Nguyên tức giận chế nhạo.

Ngũ Mị thờ ơ cười một tiếng, “ Không được Hoàng Hậu sủng ái nhưng cũng không hẳn không được hoàng thượng cưng chiều, nếu lúc trước cô vừa mới tát cô ta, lúc sau hoàng thượng đã tới đòi lời giải thích. Cho nên là một người phụ nữ, trừ danh phận, phải nắm chắc sự sủng ái.”

Nguyễn Nguyên mệt mỏi liếc mắt, bởi vì bị cái kính cản trở, Ngũ Mị không nhận ra ánh mắt khinh bỉ của cô.

Cầm điều khiển từ xa mở khóa xe Mercedes G55 màu trắng đầy khí phách, Nguyễn Nguyên lại phát hiện ra bạn tốt không khách khí đã chui xuống ghế phía sau ngồi.

“Này, Ngũ Mị, cô làm gì thế? Sao không ngồi kế bên người lái!”

Nói đùa, để một người phụ nữ mới lấy bằng lái không lâu lái xe, có thể không thận trọng sao. Cô còn không muốn chết sớm như vậy.

Hạ cửa kính xuống quăng ra ba chữ “Tôi sợ chết”, Ngũ Mị thoải mái ngồi vào ghế sau.

Nguyễn Nguyên oán hận bỏ vali vào cốp sau, sau đó mới ngồi vào ghế lái, đóng mạnh cửa xa, biểu đạt mình rất tức giận.

“Tôi xem trong email cô đã đổi mấy câu phỏng vấn?” Bỗng nhiên Ngũ Mị đặt câu hỏi.

“Đổi mấy câu, có mấy câu quá sắc bén, tôi nghĩ Yến Tu Minh sẽ không trả lời.”

Ngũ Mị nhún nhún vai, “Được thôi, hôm này cô là thủ lĩnh, tôi nghe cô.”

Nguyễn Nguyên liếc nhìn Ngũ Mị từ diễn đàn kính chiếu hậu, “Tôi nói này Ngũ Mị, rốt cuộc chúng ta là thiên nga trắng hay đen? Tôi nhìn mấy câu hỏi phỏng vấn của cô, từ đầu đến cuối làm sao lại có mùi vị dọa người như vậy?”

Ngũ Mị ung dung thong thả lấy chiếc máy ảnh Leica M9 từ trong túi xách ra, bao đựng máy ảnh làm bằng da thật màu nâu, đeo lên cổ, không nhanh không chậm trả lời: “Phải làm sao để người chúng ta phỏng vấn không bị bất ngờ chứ?”

Nguyễn Nguyên nhìn thấy chiếc máy ảnh số lượng hạn chế đắt tiền kia, nghiến răng, nói bằng giọng căm hận: “Chiếc máy ảnh Leica M9 bản hạn chế cô đeo trên cổ là ba tôi đưa cho đúng không?”

Ngũ Mị vô sỉ giương cao máy chụp ảnh lên, “Đúng vậy, là ba cô đưa cho tôi năm ngoái. Ai bảo ông ta muốn theo đuổi mẹ tôi.”

Nguyễn Nguyên hừ một tiếng, lúc lâu mới nói ra một câu: “Quan hệ hai người chúng ta không thể tưởng tượng nổi, mẹ cô thành mẹ kế của tôi, ba tôi thành ba dượng của cô.”

“Tình tiết câu chuyện thật là phù hợp.” Nói xong Ngũ Mị lấy một cái kính tròn từ trong túi xách ra, đeo lên mắt.

Nguyễn Nguyên không nhịn được phì cười một tiếng, “Cô định Cos* thành Harry Poter sao?”

(Cos: viết tắt của từ Cosplay, nghĩa là hóa thân thành một nhân vật trong truyện).

“Cười cái gì. Cô không thấy người ta lên sân khấu hát hí khúc mặc hí bào sao?”

“Phiền cô chuyên nghiệp một chút, tôi tới để làm việc, không phải tới diễn trò.”

...

Hai người cứ đấu khẩu như vậy cho đến lúc tới quảng trường trước tòa nhà Ma Mạn. Tìm chỗ đỗ xe, Ngũ Mị không khỏi liếc nhìn mẫy chữ ngân hàng Ma Mạn cảm thấy hơi run sợ một chút.

Văn phòng của tạp ch ở tầng 23. Vào thang máy, mỗi một tầng cửa thang máy đều mở, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên mặc đồng phục ngân hàng vội vàng đi ra đi vào.

Lúc thang máy dừng ở tầng 18, Ngũ Mị nhìn thấy Hạ Thương Chu, anh đang nói chuyện với nhân viên nước ngoài bằng tiếng anh, vẻ mặt rất nghiêm túc. Hạ Thương Chu cũng nhìn thấy cô. Sững sờ một chút, anh bước nhanh vào thang máy.

“Thật là đúng dịp.” Ngũ Mị đẩy cái kính to trên sống mũi, nhìn anh ta cười cười.

Cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên Hạ Thương Chu nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, từ sau khi cô trở thành Ngũ Mị, trừ lần ở quán rượu Chiết Giang làm rõ thân phận của cô, cô vẫn luôn ăn mặc tinh xảo mà ưu nhã. Bây giờ cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ áo đeo nơ màu vàng, bên ngoài khoác một cái áo màu đen, vai áo khoác đính đinh tán. Vạt áo sơ mi chỉnh tề được sơ vin bên trong cái quần bút chì màu xanh đen. Trên chân là đôi giàu Martin xanh ngọc. Hai bàn tay đeo đôi bao tay da nửa ngón màu đen. Chiếc máy ảnh được đeo trên cổ. Tóm lại cách ăn mặc của cô rất giống với người lăn lộn trong giới nghệ thuật.

“Em đây là ___ ___” Trong lòng Hạ Thương Chu chưa chấp nhận được cách cô ăn mặc như vậy, bởi vì quá xa lạ. So với phong cách của Yến Di Quang trước đây khác hoàn toàn.

“Giúp bạn chụp vài bức ảnh.”

Từ khi nào cô biết chụp ảnh? Cũng đúng thôi, cô học học viện truyền thông, cũng không có gì kỳ lạ. Hạ Thương Chu đang suy nghĩ, lại nghe thấy đinh một tiếng, đã đến tầng 22.

“Buổi tối cùng ăn cơm với anh được không?” Trước khi ra khỏi thang máy Hạ Thương Chu đề nghị.

“Chụp xong còn phải sửa phim, chắc đến đêm mới xong, hẹn hôm khác đi.” Ngũ Mị cười híp mắt cự tuyệt.

Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Thương Chu dập tắt ngay lập tức, trong thời gian này, anh đã thử gọi điện cho cô mấy lần,D^Đ^L^Q^Đ không thuê bao thì cũng tắt máy. Dĩ nhiên anh biết hàm ý là gì. Nhưng anh không còn biện pháp nào khác, cô đã sớm không còn là cô thiếu nữ 16 tuổi ngây thơ ngày trước, cho dù anh có mất mặt thế nào, đánh đàn dưới phòng ngủ của cô, ngắm sao trên đỉnh núi hay xếp nến hình trái tim trên bãi cỏ chỉ đổi lấy lại nụ cười lạnh của cô.

Thở dài một tiếng, Hạ Thương Chu đi ra khỏi thang máy, tên cấp dưới người ngoại quốc đi theo sau lưng anh ta, trước khi thang máy khép lại một giây anh còn không nhịn được quay đầu lại nhìn Ngũ Mị một cái.

Nguyễn Nguyên hít mũi một cái, “Tôi đánh hơi được mùi kì lạ.”

Ngũ Mị không phản ứng gì. Hai người ra khỏi thang máy, Nguyễn Nguyên không khuất phục tiếp tục truy hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai, rất có dáng điệu của một tinh anh.”

“Tổng giám đốc mới nhận chức của ngân hàng Ma Mạn, Hạ Thương Chu.”

Nguyễn Nguyên “Phì” một tiếng bật cười, “Anh ta nên tìm một người phụ nữ tên là Tần Lưỡng Hán, sau này đứa con được sinh ra sẽ đặt tên là Nguyên Minh Thanh.”

Ngũ Mị thông cảm liếc nhìn cô một cái, “Nếu như cô và Tần Diệc Tranh có con, đứa bé sau này sẽ họ Tỉnh sao?”

“Tại sao là họ Tỉnh...” Nói được một nửa Nguyễn Nguyên nhất thời tỉnh ngộ, tức giận ngậm miệng lại. Ngũ Mị người phụ nữ đầy độc này, lại quẹo lớn chế giễu cô dù sao đều là “Hai”. (Editor: Đoạn này mình không hiểu lắm.)

Vào phòng làm việc của tổng biên tập, trợ lý của Nguyễn Nguyên đã nghênh đón, nói rằng Yến Tu Minh chắc chắn sẽ qua, đúng hai rưỡi bắt đầu phỏng vấn.

Ngũ Mị tùy ý ngồi xuống một cái ghế, rút một điếu thuốc hút nâng cao tinh thần. Mới rút ra được một nửa, Yến Tu Minh và Phùng Thanh Bình đã được nhân viên dẫn đến đẩy cửa vào.

Cô ta có mái tóc dài, váy đầm dài, eo thon, Nguyễn Nguyên vội vàng đứn lên nghênh đón.

Yến Tu Minh vô cùng lịch sự nhìn cô ấy cười một tiếng, chủ động đưa tay ra: “Tổng biên tập Nguyễn, xin chào cô.”

Hai người bắt tay nhau, Yến Tu Minh lại giới thiệu Phùng Thanh Bình, “Đây là mẹ tôi, cũng là người đại diện của tôi.”

“Xin chào bác.”

Phùng Thanh Bình biết bối cảnh của Lang Sắc, cũng hơi khách khí chào hỏi với Nguyễn Nguyên.

Nguyễn Nguyên quay đầu nhìn Ngũ Mị, lúc này cô mới từ ghế đứng lên, chỉ là trong tay còn kẹp điếu thuốc lá còn chưa cháy hết.

“Phỏng vấn lần này tôi đặc biệt mời nhiếp ảnh gia Medea tới. Thạc sĩ học viện kinh tế chính trị Paris, đã từng làm phóng viên kiêm nhiếp ảnh gia cao cấp của tờ báo Le Figaro.”

Yến Tu Minh nhìn cô gái đeo kính trước mặt, thỏa mái mỉm cười: “Chào cô.”

Ngũ Mị lạnh nhạt bắt tay cô ta, rồi ngậm điếu thuốc lá, lớn tiếng nói: “Đi hóa trang đi.”

Nguyễn Nguyên nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô, dẫn Yến Tu Minh đi theo. Ngược lại mẹ con Phùng Thanh Bình thấy bình thường, bởi vì đã sớm quen với cách đối xử của mấy người trong giới nghệ thuật.

Bên trong thợ trang điểm đang hóa trang cho Yến Tu Minh, Nguyễn Nguyên đã tận dụng bắt đầu phỏng vấn.

Đầu tiên là mấy câu hỏi để làm nóng không khí, Yến Tu Minh vẫn quy củ trả lời. Giọng cô nhẹ nhàng, lời nói ôn nhu, ấn tượng của Nguyễn Nguyên đối với cô khá là tốt.

“Cái tên Tu Minh này trong Thập Di Ký có viết ‘Mỹ nữ có hai người, một tên Di Quang, hai tên Tu Minh, được cống dâng lên vua Ngô’, mọi người đều biết Di Quang là Tây Thi, nhưng thật ra lúc tiến cung cùng Tây Thi Tu Minh đã lấy tên là Trịnh Đán, nói thật người đời sau không mấy ai biết đến Trịnh Đán. Yến tiểu thư lấy tên này, sẽ không cảm thấy tủi thân chứ? Bởi vì so với nhan sắc và tài nghệ, hoàn toàn phù hợp với cái tên Di Quang.” Nguyễn Nguyên thật là bái phục Ngũ Mị, không biết cô ấy lấy thông tin từ đâu, câu hỏi này đủ gian xảo.

Đáy mắt Yến Tu Minh thoáng qua một tia ưu tư, cô ta ghét nhất vấn đề này, lại không thể không trả lời. Cân nhắc xong cô từ từ nói: “Tên là do cha tôi đặt, có lẽ cảm thấy Tây Thi không có gì tốt. Làm cha mẹ, đối với con cái hạnh phúc là tốt nhất. Huống chi đối với tên tôi luôn nhắc nhở mình luôn phải tu nhân tích đức.”

Nguyễn Nguyên không khỏi khen thầm một tiêng “Thông minh”.

Ngũ Mị chỉ cúi đầu chơi điện thoại, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô.

Phùng Thanh Bình không thỏa mái hơi cau mày một cái.

“Tu Minh tiểu thư, cô nổi tiếng nhờ vở kịch Hồ Thiên Nga, nhưng có người trong giới phê bình lên án cô mua thiên nga đen không bằng thiên nga trắng, hơn nữa vài năm trước cô cũng thừa nhận có một đoạn thời gian mình tiến vào thời kỳ mắc chứng uất ức nhẹ, một năm tiến hành nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe. Thật không thể không khiến người ta liên tưởng tới diễn viên Natalie Portman trong bộ phim điện ảnh Black Swan trong vai vũ công múa bale Nina, vậy cái nhìn của cô đối với điệu múa của mình là gì?”

Yến Tu Minh không khỏi nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nguyên, tại sao người này luôn hỏi khó cô như vậy, nếu như hai người vốn không quen biết từ trước, thì cô đã hoài nghi cô ta cố ý nhắm vào mình.

“Vũ công ba lê tôi yêu thích nhất là vũ công Nijinsky nước Ba Lan, ông ấy là vũ công múa ba lê xuất sắc nhất thế giới. 19 tuổi được toàn thế giới biết đến, điệu múa của ông ấy luôn luôn đam mê, gần như hút hồn khán giả, nhưng 10 năm sau ông ấy bị điên, được đưa vào bệnh viện tâm thần cho đến khi chết. Tôi rất yêu thích điệu múa của ông ấy có lẽ bời vì năm xưa ông trải qua một cuộc sống bất hạnh,cha ngoại tình, vì tình nhân mang thai mà vứt bỏ gia đình, mẹ vì ba vứt bỏ mà sống buông thả, tinh thần anh trai cũng thất thường, chính ông cũng đã ngồi tù trong một thời gian dài. Cuộc sống của tôi rất là suôn sẻ, không gặp nhiều khó khăn như ông, có lẽ cũng chỉ mãi mãi múa được như vậy thôi, nhưng so với ông tôi có thể múa lâu dài hơn.”

Lần này ngay cả Ngũ Mị cũng phải khen một tiếng “Tốt” với lời giải thích của cô ta.

Nguyễn Nguyên lại tiếp tục hỏi mấy câu hỏi ôn hòa, phỏng vấn coi như là kết thúc. Ngũ Mị có chút tiếc nuối mấy câu hỏi liên quan đến việc Yến Tu Minh và Thẩm Lục Gia ăn cơm cùng nhau ở nhà hàng Dunkerque Tứ Xuyên và việc Thẩm Lục Gia tặng hoa cho cô ta ở nhà hát lớn đã bị Nguyễn Nguyên gạt bỏ. Thật khiến cho người ta phiền muộn mà. Nếu không có thể viết ra bao nhiêu bài lớn.

“Đã trang điểm xong.” Thợ trang điểm hài lòng với tác phẩm của mình.

Ngũ Mị cất điện thoại di động, đứng lên.

“Thay bộ múa ba lê này vào.” Ngũ Mị vừa nói, vừa cởi áo khoác của mình ra.

Sau màn che, Yến Tu Minh thay bộ váy múa ba lê.

Ngũ Mị bảo Yến Tu Minh đứng trước ống kính, sau đó bình tĩnh yêu cầu cô làm một động tác “Passe releve.” (Đứng thẳng bằng đầu ngón chân)

Yến Tu Minh làm theo, Ngũ Mị hơi ngồi, nhanh chóng nhấn máy ảnh chụp.

“Chuẩn bị đèn flash và đèn ejector.” Ngũ Mị nghiên đầu dặn dò trợ lý của Nguyễn Nguyên.

“Sissonne ouverte.” (Khống chế chân nhảy)

Ngũ Mị ra lệnh một loạt động tác khiến cho Yến Tu Minh không khỏi nhìn chăm chú vào mặt cô. Đáng tiếc đã bị máy chụp ảnh chặn lại hơn nửa.

“Đổi một bộ múa ba lê màu đen.” Ngũ Mị buông máy chụp ảnh xuống.

Lúc này Yến Tu Minh mới có thể quan sát tỉ mỉ nhan sắc của cô. Ngũ Mị cũng bình tĩnh đối mặt với cô ta.

Một loại cảm giác kỳ lạ lan từ lòng bàn chân đến tim Yến Tu Minh, cô ta không nhịn được muốn đi tới nhìn tay Ngũ Mị, nhưng tiếc thay cô đã đeo bao tay.

Bỗng nhiên Ngũ Mị nhìn cô ta cười thân thiện, xoay mặt đi chỉ đạo: “Đèn flash và đèn sợi vonfram chuẩn bị.”

Đợi đến khi Yến Tu Minh thay xong bộ váy múa ba lê màu đen, Ngũ Mị đưa tay lấy một thỏi son màu đỏ như hoa hồng từ tay thợ hóa trang, ném vào trong ngực cô ta.

“Tô môi đỏ thêm một ít.” Nói xong Ngũ Mị ngồi tự nhiên trên ghế, ấn máy chụp ảnh chụp chậm hơn một chút.

Hai bóng lưng vừa vặn phản xạ trong gương, Phùng Thanh Bình nhìn người trong gương, hoảng hốt nhớ lại hình ảnh mấy năm trước hai người con gái đang múa ba lê.

Không, không phải vậy, chẳng qua đây là ảo giác của bà ta, dùng sức lắc đầu một cái, bà từ bỏ suy nghĩ điên cuồng này.

Tác giả có lời muốn nói: Quan hệ nhân vật thật là kỳ lạ mà... Nhưng viết rất tốt, ha ha.

Nghi ngờ hạt giống đã trồng, phía dưới có thể trồng trọt và thu hoạch...

Nói nhảm một câu, bạn học muốn được trao quyền in chậm chân một chút, 5 đến 10 phúc sau liền chuyển đi, mọi người tay chân nhanh nhẹn như vậy, tôi sẽ rất khó xử...

Editor: Xin lỗi mọi người, mấy hôm trước mình ốm nên hôm nay mới đăng được chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play