Editor: Linhh Linhh.

Trên hành lang trước cửa phòng bệnh cán bộ cấp cao bệnh viện quân đội thành phố Tứ Xuyên nhìn hơi buồn cười nền nhà trải thảm đỏ, lính cảnh vệ mặc quân phục màu xanh ô liu giống như cây tùng đứng sừng sững trước cửa phòng bệnh, ánh mắt đánh giá người tới thăm bệnh. Đỏ xanh đan xen nhau, Ngũ Mị không nhịn được nhớ tới con vẹt đầu hồng mình xanh, lén cười, cô đường hoàng ôm bó hoa Diên Vĩ theo Thẩm Lục Gia vào phòng bệnh Thẩm Quốc Phong.

Bệnh tình ông cụ đã đỡ hơn một chút, bây giờ đang nằm trên giường, trên tủ đầu giường để một cái đài nhỏ, bên trong đang phát tin tức buổi trưa.

Thẩm Lục Gia nhìn xung quanh phòng bệnh, không thấy y tá đâu, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

“Ta bảo bọn họ đi ra ngoài, ta không có thói quen nhìn bọn họ lởn vởn trước mặt lão già này.” Thẩm Quốc Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ của cháu trai, nói cho anh biết. Sau đó nhìn về phía Ngũ Mị, lông mày hoa râm hơi nhướn lên, “Lục Gia, người bên cạnh cháu là____”

“Ông nội, đây là Ngũ Mị, là bạn của cháu, tới thăm ông một lúc.”

“Ngũ tiểu thư, mời ngồi.” Thẩm Quốc Phong cố hết sức đưa tay sờ đầu giường lấy hộp mắt kính. Thẩm Lục Gia vội vàng lấy kính thay ông.

“Ông, người khỏe.” Ngũ Mị nhẹ nhàng đặt bó hoa trên tủ đầu giường.

Thẩm Quốc Phong đeo kính, nhìn Ngũ Mị chăm chú. Khuôn mặt dĩ nhiên là dễ nhìn, dường như còn rất xinh đẹp. Có thể nói Thẩm Lục Gia do một tay ông nuôi lớn, đối với tính cách cháu đích tôn hiểu quá rồi, cháu trai chủ động mang cô bé đến gặp mình, đương nhiên là không bình thường. Nhưng xưng hô như vậy, Thẩm Quốc Phong đối với Ngũ Mị có mấy phần coi trọng, cô bé không xưng hô cấp bậc với ông, cũng không cung kính gọi một tiếng “Lão tư lệnh”; không có ỷ vào quan hệ với Thẩm Lục Gia, ước ngực kêu một tiếng “ông nội Thẩm”, chẳng qua chỉ đơn giản cười gọi ông là “ông”, tựa như trong mắt cô bé ông chỉ đơn giản là một ông cụ bình thường mà thôi.

Ngũ Mị thản nhiên ngồi xuống cái ghế đặt cạnh cửa sổ.

“Ngũ tiểu thư, làm nghề gì?”

“Giáo viên.” Ngũ Mị nói dối, nghe thấy thế trong lòng Thẩm Lục Gia hết sức hưởng thụ, nếu cô nói là cấp dưới của anh, ông nội nhất định sẽ không vui.

Có y tá gõ cửa, Thẩm Lục Gia biết đã đến giờ ăn trưa. Lúc này Thẩm Quốc Phong, chỉ có thể ăn chút cơm canh thanh đạm. Dĩ nhiên thanh đạm, nhưng màu sắc thức ăn vẫn tương đối phong phú.

Y tá mở nắp cặp nồng, múc một chén cháo gà nhỏ, tự giác rút tay về đứng một bên, bọn họ đều biết lão tư lệnh không thích người khác đút cơm.

“Các cháu ăn chưa?” Thật ra Thẩm Quốc Phong chỉ khách sáo hỏi một chút.

Không ngờ Ngũ Mị lại mượn gậy đánh rắn, híp mắt cười: “Còn chưa có.” Sau đó mắt sáng như sao nhìn ông cụ nằm trên giường, cô y tá đứng một bên nhìn, thật là...vô sỉ... tới cực điểm.

Nhưng Thẩm Quốc Phong bật cười, khóe mắt đầy nếp nhăn cũng giãn ra: “Ngũ Mị đúng không, không chê thì cùng ăn.” Lại bảo y tá lấy thêm bát đũa.

Thế là, một già một trẻ thay đổi bữa ăn, tự nhiên xới cơm.

Kê hầm nấm, mướp đắng xào, đậu đũa tương mè, đậu phụ ma bà, mặc dù nhiều thức ăn chay, nhưng nhờ mùi vị thơm ngon, Ngũ Mị ăn nhanh nhẹn khéo léo, Thẩm Quốc Phong nhìn, hướng cháu trai một ánh mắt hài lòng.

“Nếu có thể mở nhà hàng ở đây thật tốt, tay nghề của đầu bếp thực sự quá giỏi.” Dùng khăn ướt lau miệng, Ngũ Mị vừa thỏa mãn vừa tiếng nuối nói.

“Đầu bếp ở đây có tay nghề như vậy, là bên sĩ quan hậu cần đưa tới.” Thẩm Quốc Phong buồn cười nhìn Ngũ Mị.

Thẩm Lục Gia thầm cười khổ, nha đầu này giả bộ ngây ngốc giống như vậy, ngay cả Liên Gia Gia đều bị cô hù dọa.

Nhưng Ngũ Mị lại nói tiếp: “Quả nhiên có quyền thế đều dễ làm việc.”

Lời nói này không thể nói, trong lòng Thẩm Lục Gia căng thẳng, đang muốn thay cô lấp liếm, thấy ông nội cũng không tức giận, ngược lại cười lớn, “Nha đầu này rất thú vị.”

Cho tới bây giờ, đây là lần đầu Thẩm Lục Gia nghe thấy ông nội cười to thỏa mái. Mặc dù hơi không đủ, nhưng bên trong không che giấu được vui mừng.

Ngũ Mị nghe ông cụ Thẩm xưng hô với mình từ Ngũ tiểu thư đến Ngũ Mị rồi đến nha đầu, trong lòng không khỏi đắc ý. Những người quyền cao chức trọng như ông cụ vừa khó lấy lòng vừa dễ lấy lòng. Một mặt ông cụ chán ghét được tôn thờ như thần tài, một mặt giả bộ giả bộ ngu dốt sẽ bị cho là tâm cơ thâm trầm, có mưu đồ khác; nhưng nếu xem ông cụ như một ông lão bình thường, ông cụ cũng sẽ thấy mất thể diện, dù sao vị trí cũng từ đỉnh tháp tụt xuống, có chênh lệch. Lời nói lộ liều vừa nãy của Ngũ Mị, chính xác là vỗ mông ngựa. Nói thì đơn giản, nhưng muốn không có ý đồ xấu, không mặt dày gan dạ, thì khó lại càng thêm khó.

“Nha đầu, ba mẹ cháu làm nghề gì?”

Thẩm Lục Gia cũng chú ý nghe, anh và cô quen nhau cũng lâu, nhưng anh còn không biết rõ lại lịch của Ngũ Mị.

“Mẹ cháu sống ở Pháp, kinh doang thành lang triển lãm tranh, còn ba, lúc cháu còn nhỏ hai người đã ly dị, ngày thường cũng không tới thăm.” Ngũ Mị không biết năm đó Thẩm Lục Gia cũng có bí mật kia, không biết những lời này lại chạm phải chỗ ngứa của ông cụ.

Thẩm Quốc Phong thầm than trong lòng, cảm thấy nha đầu hoạt bát trước mặt và cháu trai mình, đều phải chịu khổ từ nhỏ.

Dĩ nhiên ăn cơm xong không thể ngồi lập tức, Ngũ Mị liền tùy ý đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh.

Dưới lầu có hai bãi cỏ được chỉnh sửa ngay ngắn, chim bồ câu nhàn nhã bước đi trên sân cỏ, bóng chim trên sân cỏ hiện ra giống như chữ bát biết đi. Phía cuối sân cỏ có một giàn nho, tháng mười sớm đã không còn quả nho, phiến lá chỉ lớn vừa lòng bàn tay ở dưới ánh mặt trời rêu rao, mấy con mèo mướp, nhàn nhã nằm trên giàn nho, cái đuôi gầy như cái gậy thỉnh thoảng lộ ra từ trong lá.

Ngũ Mị chợt nhìn thấy có ba người trên con đường trải đá bên cạnh sân cỏ đang đi tới tòa nhà này, đến dưới giàn nho cô mới nhìn thấy rõ, ba người kia là Yến Kinh Vĩ, Phùng Thanh Bình và Yến Tu Minh một nhà... ba người. Ngón tay cô cầm song cửa sổ không khỏi siết chặt, khớp xương có chút trắng bệch.

Không biết xảy ra chuyện gì, ba người dừng lại dưới giàn nho, Phùng Thanh Bình nhét hộp quà trong tay vào lòng Yến Tu Minh, ngón tay tức giận chỉ vào mũi chồng. Yến Kinh Vĩ từ xưa đến nay sợ vợ cùng đầy bực tức gạt tay bàn tay cọp, tức giận nói gì đó. Ngũ Mị lại nhìn em gái song sinh. Yến Tu Minh toàn thân quần áo trắng mặt không thay đổi đứng một bên, giống như tượng Ngọc Quan Âm.

“Nha đầu, nhìn gì thế?” Thẩm Quốc Phong nghe cháu trai nói chuyện của Thẩm Thuật đã qua, trong lòng buồn lỏng, nhìn Ngũ Mị vui sướng mấy phần.

Ngũ Mị quay đầu cười một tiếng: “Đang nhìn giàn nho.”

“Giàn nho có gì đáng xem?”

“Người đã nghe chuyện cười chưa?” Không đợi hai ông cháu trả lời, Ngũ Mị cười kể: “Có một tên rất sợ vợ, một buổi tối bị vợ cào nát mặt. Ngày hôm sau lên công đường, Thái thú hỏi hắn ta là sao bị thương. Tên đó nói buổi tối hóng mát, bị ngã xuống giàn nho. Thái thú không tin, nói chắc chắn là người bị vợ ở nhà đánh, ta sẽ sai người tới nhà người áp giải người đàn bà chua ngoa kia tới phủ. Không ngờ Thái thú phu nhân nghe lén được, nhất thời giận dữ, xông vào công đường nhéo tai Thái thú. Thái thú hốt hoảng nói với tên kia: “Tạm thời ngươi lui xuống, ta cũng có thể ngã xuống giàn nho.”

Cô kể chuyện rất sống động, nhất là đoạn cuối giả giọng hốt hoảng của Thái thú, giọng đanh đá của bà vợ. Thẩm Quốc Phong cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng rung lên, cười mắng: “Nha đầu này chính là con quỷ ranh mãnh, biết rõ ta vừa mới ăn cơm xong, làm ta cười đau cả ruột.”

Ngũ Mị như lơ đãng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, một nhà kia đã tiến vào tòa nhà. Đáy lòng động một cái, cô mỉm cười nói tạm biệt: “Ông, buổi chiều cháu còn có lớp, phải đi trước. Người tự mình chú ý sức khỏe.”

“Lục Gia, cháu đưa xuống.” Thẩm Quốc Phong rất có cảm tình với Ngũ Mị, chỉ tiếc cô bé này xuất thân chưa đủ, nhà họ Thẩm nhìn qua thì vững chắc, nhưng thật ra bên trong đã sớm nghiêng đổ, nếu không ông cũng không tính toán hôn sự của cháu đích tôn Thẩm Lục Gia.

Hai người trẻ tuổi sóng vai đi ra khỏi phòng bệnh.

“Anh quay lại đi. Em đi thang bộ xuống.” Ngũ Mị cố ý tránh cả nhà kia, suy nghĩ chu toàn.

Thẩm Lục Gia nhìn cô thật sâu, ngăn chặn cảm giác bất an trong lòng, cười nói: “Được, em lái xe chậm một chút. Đến nhà gọi điện cho anh.”

Cho đến khi bóng lưng Ngũ Mị biến mất khỏi góc hành lang, Thẩm Lục Gia mới quay trở lại phòng bệnh. Không nghĩ tới đi được mấy bước, liền gặp phải một nhà ba người họ Yến vừa ra khỏi thang máy.

“Yến bá bá, Yến bá mẫu. Mọi người đây là____” Thẩm Lục Gia nhìn mấy hộp quà trong tay bọn họ, cảm thấy có chút không vui, Thẩm Quốc Phong nằm viện anh đã yêu cầu cấp dưới phải hết sức ngăn chặn tin này lại. Trong lòng anh không muốn quá thân cận với người nhà họ Yến.

“Chú nghe chú Hai cháu nói ngài tư lệnh không khỏe, như thế nào cũng phải tới thăm một chút.” Yến Kinh Vĩ buồn rầu nói: “Lục Gia, ông nội cháu không có chuyện gì chứ?”

“Trước mắt không có gì đáng ngại, chẳng qua tinh thần không được tốt.”

Nghe thấy thế, Yến Kinh Vĩ tức giận lườm vợ một cái, gật đầu nói: “Chúng ta vào thăm một lúc, còn để cho ngài tư lệnh nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bởi vì Thẩm Quốc Phong cũng đã nói chuyện một lúc lâu với Ngũ Mị, đã sớm mệt mỏi, chống đỡ nói chuyện với vợ chồng nhà họ Yến mấy câu, không khỏi thái độ. Yến Kinh Vĩ không dám ở lại lâu, ra hiệu con gái đặt bó hoa trên tủ đầu giường.

Yến Tu Minh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một bó hoa Diên Vĩ, mí mắt giật giật. Cô không thích loài hoa này, rất không thích. Bởi vì Yến Di Quang thích nó. Năm đó trong phòng ngủ Yến Di Quang treo một bức trang vẽ hoa Diên Vĩ của họa sĩ Van Gogh, hai người đã không ít lần tranh nhau.

“Ông nội Thẩm, hoa Diên Vĩ này thật đẹp.” Một mặt cô mỉm cười, một mặt khom người đặt bó hoa bách hợp bên cạnh bó hoa Diên Vĩ, nhưng ánh mắt gấp gáp tìm cái thiệp trong bó hoa Diên Vĩ.

“Diên Vĩ? Đây không phải là hoa lá cọ sao?” Thẩm Quốc Phong xuất thân từ nông thôn cùng từng nhìn thấy bông hoa được dân gian gọi là hoa Diên Vĩ trên bờ ruộng, nhưng ông không thích loài hoa có tên phong hoa tuyết nguyệt này, bởi vì lá hoa Diễn Vĩ và lá gói bánh chưng có mười phần tương tự, ông nhìn hoa Diên Vĩ kêu “hoa lá cọ”. Đại khái cũng biết mình gây ra chuyện cười, ông tự giễu nói: “Ta, chỉ biết cây bông vải.”

Phùng Thanh Bình vội vàng trách mắng con gái, “Nha đầu này, tay chân không chăm chỉ ngũ cốc còn không phân biệt được, cái gì mà hoa Diên Vĩ, nhìn không rõ, đó là hoa lá cọ.”

“Đây không phải dân giân thường gọi là hoa vịt sao?” Yến Kinh Vĩ cũng hùa theo phê bình con gái, “Thanh niên bây giờ không biết gì, chỉ biết đến sự nghiệp. Bông hoa như vậy cũng không biết. Mấy hôm trước ba vừa nhìn thấy trên báo Tứ Xuyên tác giả có viết cái gì mà hoa Mạn Thù Sa, ta còn nghĩ cái tên này bịa đặt, tra tư liệu, chó má hoa Mạn Thù Sa cái gì, chính là hoa bọ ngựa khi còn nhỏ chúng ta hay chơi.”

Thẩm Lục Gia cười nói: “Hoa này chính là hoa Diên Vĩ, hương cây Diên Vĩ.” Không phải anh cố ý giải thích thay Yến Tu Minh, chỉ là không thích vợ chồng họ Yến vì cái lời trước mắt, thứ hai, quan trọng nhất, bởi vì hoa này do Ngũ Mị mang tới, nếu bị so sánh không đáng giá một đồng, sợ sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của ông nội về Ngũ Mị.

Yến Tu Minh cảm kích nhìn anh một cái, không buông tha dò hỏi, “Thẩm đại ca, mùa này hoa Diên Vĩ rất hiếm, e rằng phải vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài tới.”

“Bạn tôi đưa tới.” Thẩm Lục Gia không muốn ông nội suy nghĩ nhiều, qua lao lấy lệ nói, “Tôi cũng không rõ lắm.”

Theo thói quen Yến Tu Minh hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt gợn sóng, người mang hoa này tới... mười phần có tám, chín phần là... phụ nữ đi.

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần tôi nhìn thấy hoa bỉ ngạn hay gọi là hoa mạ phù sa đều cảm thấy khó chịu... Không phải đều từ củ mà ra sao, cái tên nghệ thuật như vậy, thật là... chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play