Thương Uyên Thành vốn muốn mới Hạ Thương Chu đi xem bệnh ở phòng kế bên, không ngờ còn chưa mở miệng, Hạ Thương Chu đã thật không khách sáo ngồi vào trên ghế tựa phái sau bàn làm việc, lại lấy ra một chồng bệnh án thật dày từ trong cặp tài liệu, ánh mắt hơi hơi nhìn về phía Ngũ Mị. Vì vậy chủ tịch ngân hàng trẻ tuổi đẹp trai này đã bị Thương Uyên Thành trực tiếp vào loại quỷ háo sắc. Anh cũng không lên tiếng, chỉ phất phất vạt áo trắng, sau khi ngồi vào chỗ của mình liền bảo Hạ Thương Chu cởi khuy tay áo ra, anh muốn bắt mạch.

Trước khi đến, tất nhiên Hạ Thương Chu đã điều tra rõ ràng về học vấn chuyên môn của Thương Uyên Thành. Thương Uyên Thành là thạc sĩ ngoại thần kinh trường đại học Harvard với hai bằng thạc sĩ về bệnh thần kinh học và giải phẫu thần kinh, bệnh viện Hopkins đã từng cố gắng mời anh về làm trưởng khoa ngoại thần kinh, trong giới làm việc có danh hiệu là “Bàn tay thần” Nhưng chưa từng nghe nói anh còn thông thạo Đông y. Mặc dù trong lòng kinh ngạc, Hạ Thương Chu vẫn nghe theo lời anh mở khuy tay áo, cuốn tay áo lên.

Thương Uyên Thành rút tay phải về, chậm rãi nói: “Chủ tịch Hạ, bệnh của ngài là do suy nghĩ quá nhiều, dẫn tới khí huyết không đủ, lúc đại não suy nghĩ cần đặc biệt cung cấp một lượng lớn máu lên não, trong Đông y cho rằng, ý niệm sinh hỏa. Lúc con người suy tư, hỏa tụ ở đầu, sẽ quấy nhiễu đầu não, nếu không thể kìm hãm, sẽ dẫn tới mất ngủ. Thật ra Thương Uyên Thành hoàn toàn có thể kê dơn thuốc an thần Tây y cho Hạ Thương Chu, nhưng anh cố tình muốn Hạ Thương Chu nếm trải đau khổ, nên mới dùng đến Đông y này.

Hạ Thương Chu khẽ giương lông mày, dò xét hỏi: “Thật không ngờ viện trưởng Thương không chỉ là Bàn Tay Thần trong phương diện ngoại thần kinh và giải phẫu thần kinh, trình độ ngâm/phóng/Đông y cũng rất cao, thật là cao nhân bất lộ tướng* nha”

*: người đắc đạo thường khiêm tốn, ở ẩn.

Đôi mắt hoa đào của Thương Uyên Thành khẽ rũ xuống: “Chủ tịch Hạ khen nhầm rồi. Tôi chỉ nhìn thấy trong bệnh án Hạ chủ tịch đã uống không ít thuốc an thần, loại thuốc này cũng không thích hợp dùng nhiều.” Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong đầu Thương Uyên Thành vẫn đang suy nghĩ xem phương thuốc nào sắc lên uống khổ nhất. Trà xanh và hạt táo chua*? Không được, không được. Sinh địa mạch môn*? Cũng không được.

Đan bì sơn chi**, đúng, sẽ dùng đơn thuốc này, bên trong còn có sài hồ**, long cốt** cùng rượu Đại Hoàng**, không đắng chết mi tao liền không phải họ Thương (chỗ này a Thương Uyên Thành ghét cay ghét đắng Hạ Thương Chu nên mình để tao-mi nhé ^^!). Thương Uyên Thành kìm lại sung sướng trong lòng, soàn soạt viết ra phương thuốc.

“chủ tịch Hạ, anh giữ phương thuốc này. Bên trong có Bạch truật*, đương quy bổ khí, lưu thông khí huyết, bạc hà cùng đan gia** thanh nhiệt giải độc, Bạch thược** giả tỏa bực tức, con hàu cùng long cốt** có tác dụng tráng dương, rươu Đại Hoàng** làm tan máu bầm. Cách sắc thuốc tôi cũng đã viết ở trên. Anh có thể nhờ hiệu thuốc của bệnh viện sắc, cũng có thể đem về nhà tự sắc. Thấy Thương Uyên Thành đến cả dược lí cũng nói rõ ngọn ngành, Ngũ Mị liền đoán được có gì đó dối trá. Cô hiểu Thương Uyên Thành rất rõ, mặc dù nhìn qua anh đối với người nào cũng có dáng vẻ lịch sự khách khí, thật ra trong lòng phi thường thanh cao, kiêu ngạo. May mắn là bệnh nhân mổ sọ khi giải phẫu không được nói, nếu không khi có người can đảm dám hoài nghi y thuật của anh, anh tuyệt đối có thể mở sọ của bạn ra để sang một bên không them quan tâm đến.

**: tất cả là tên thuốc Đông y ạ, e bó tay khoản này T__T

Nhưng mà vậy thì sao, những ngày sau này của chủ tịch Hạ của chúng ta cũng không khỏi hơi quá dễ chịu, chuẩn bị nếm khổ đi, haha thật tốt chứ sao. Ngũ Mị kéo kéo khóe môi, biểu hiện tâm tình cô rất tốt.

Như loại con cháu nhà quan Hạ Thương Chu này sao dám tùy ý đem tính mạng bản thân giao cho người khác, lập tức lấy đơn thuốc, cười nói: “Cũng không làm phiền bệnh viện, về tôi sẽ tự làm.” Thoáng dừng một chút, gã lại mời: “Hôm nay đã làm phiền viện trưởng Thương rồi, mong viện trưởng Thương cùng cô giáo Ngũ nể mặt, cho tôi một cơ hội mời khách, mời mọi người cùng ăn bữa cơm rau dưa.”

Thương Uyên Thành vốn muốn cự tuyệt, lại thấy Ngũ Mị vốn đang chơi game chợt duỗi lưng một cái, cười như không cười trả lời: “Tổng giám đốc Hạ khách sáo quá rồi (ở trên là chủ tịch Hạ cơ mà *gãi đầu*). Tgd Hạ mới đến Lận Xuyên, chúng tôi nên làm chủ nhà mới phải, nào có đạo lí để tổng giám đốc Hạ tốn kém.”

Hạ Thương Chu nhìn Ngũ Mị còn đang lắc lư đôi chân ngọc, chợt nhớ tới bộ dáng dq gác chân trên bụng gã ngủ trưa rất nhiều năm trước. Có chút không tự nhiên cười một tiếng: “Tôi sẽ xem lời này của cô giáo Ngũ là đồng ý nhé.”

Ngũ Mị cũng không đáp lại, chỉ cúi người mang giày. Thương Uyên Thành nhìn không ra cô đang có ý định gì, nhíu mày một cái: “Đôi giày múa bale kia của cô vẫn còn để ở chỗ tôi, để tôi đi lấy cho cô, đừng đi đôi giày cao gót này nữa, cẩn thận đứt cổ chân.” Lại khách sáo nói với Hạ Thương Chu một câu: “chủ tịch Hạ khách sáo quá rồi. Cho phép tôi vào thay quần áo.”

Trong lòng Ngũ Mị khẽ động, liền dừng động tác mang giày, tiếp tục ngồi trên ghế sô-fa lắc lư chân qua lại.

Hạ Thương Chu ngạc nhiên nghi hoặc một hồi, hạt mầm móng hoài nghí lúc trước trong nháy mắt liền tăng lên mấy chục centimet: “Cô giáo Ngũ cũng biết múa ba-lê sao?”

Ngũ Mị cười híp mắt khoát tay: “tổng giám đốc Hạ hiểu lầm rồi, thật ra tôi chỉ biết múa ba-lê kiểu giày đế bằng mà thôi. Tôi ngốc như vậy, năng lực điều hòa thăng bằng lại kém,làm sao biết nghệ thuật múa chân cao được, bằng không lúc trước cũng sẽ không mong ngóng chạy đi xem công chua múa ba-lê Yến Tu Minh biểu diễn.”

Hạ Thương Chu không bỏ qua bất kì nét mặt hay biến hóa nào trên mặt Ngũ Mị, nhưng tiếc nuối chính là, gã không nhìn ra chút đầu mối nào cả. Có lẽ chỉ là gã nhớ nhung quá độ, nên nhầm cô là Di Quang thôi.

Thương Uyên Thành cởi áo khoác dài trắng, nhưng bên trong vẫn là một thân áo quần trắng, áo sơ mi trắng sọc xanh nhỏ phối với quần tây màu trắng sữa, giày Oxford màu trắng, là bạch mã hoàng tử thứ thiệt.

“Ồn ào, tôi đem giày đến cho cô rồi đây.” Thương Uyên Thành nâng một đôi giày ba-lê kiểu đáy bằng màu đen điểm song màu hồng. Ngũ Mị không đưa tay nhận mà nhấc chân: “Anh giúp tôi mang vào.”

Cô gái này phát điên cái gì đây nữa, thật sự coi hắn- thần y đương thời- làm nô dịch rồi hả? Chẳng qua ai bảo năm đó hắn ấm đầu đánh cuộc thua cô gái chết bầm này, Thương Uyên Thành ngậm đầy phẫn hận ngồi xổm xuống, mang giày cho Ngũ Mị. Đáng tiếc một màn này trong mắt Hạ Thương Chu hoàn toàn là chim cá tình thâm.

“Tình cảm của viện trưởng Thương và cô giáo Ngũ thật tốt.” Trong giọng nói của Hạ Thương Chu có sự hâm mộ còn mang theo vẻ cô đơn.

Học viện ngoại ngữ chúng tôi còn vài cô giáo, gia thế, diện mạo, tài năng đều là tốt nhất, có cơ hội tôi sẽ làm mai cho tổng giám đốc Hạ một mối nhé.” Ngũ Mị chớp mắt cười quyến rũ, đề nghị.

Hạ Thương Chu không ngờ cô sẽ “nhiệt tình” đến vậy, vội vàng từ chối nhã nhặn: “Tôi không dám cũng viện trưởng so sánh đâu, tôi chẳng qua chỉ là một người làm công cao cấp thôi, một khi có lệnh điều động, lại phải bay khắp thế giới, không dám làm chậm trễ tuổi thanh xuân của con gái người ta.”

Ba người câu được câu không trò chuyện vào thang máy.

Lúc đi ra khỏi cửa bệnh viện đến bãi giữ xe, Thẩm Lục Gia vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của ba người cùng nhau đi bộ. Anh vốn còn muốn nói cảm ơn với Thương Uyên Thành rồi mới trở về, xem ra là không cần. Chẳng qua một thân đồ trắng kia là Thương Uyên Thành, còn người đàn ông cao gầy mặc áo sơ mi màu trắng nhạt cùng quần tây màu xám tro là ai? Ngũ Mị hình như còn trồ chuyện rất vui vẻ với gã.

Nhớ tới Ngũ Mị, Thẩm Luc Gia không nhịn được nhíu lại chân mày, vòng giao tiếp của người phụ nữ này thật đúng là lớn nhỏ không giống nhau.

Xe của Hạ Thương Chu là một chiếc Infiniti FX50 màu đen, dưới đáy lòng Thương Uyên Thành rủa một tiếng “Quỷ sứ.” Liền ngồi vào chiếc xe Porsche 911 màu hoa râm của mình. Thấy Ngũ Mị không ngồi cùng xe với Thương Uyên Thành, đáy lòng Hạ Thương Chu lại trở nên linh hoạt.

Ba người ba chiếc xe, hai vị nam sĩ vốn định săn sóc bảo hộ chiếc Audi Q7 của Ngũ Mị ở giữa, không nghĩ tới Ngũ Mị trực tiếp đạp chân ga, bỏ lại hai người đằng sau.

Khách sạn nằm ở Cửu Trọng Thiên. Không biết xuất phát từ ý định gì, Hạ Thương Chu đề nghị đi ăn thức ăn nước Pháp.

Ngũ Mị nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

Phòng ăn được bố trí theo phong cách tiêu chuẩn ngôn tình , tấm ván gỗ nhỏ màu vàng trên vách tường khắp nơi có thể thấy được các tác phẩm hội họa của Renoir, Reynold, tuy là đồ làm giả nhưng cũng đến từ học giả có tiếng. Vào lúc tiếng nhạc đầu tiên của cảnh George so tài trong vở kịch “Carmen” bắt đầu, Hạ Thương Chu đưa thực đơn cho Ngũ Mị.

Ngũ Mị cũng không khách sáo, dùng tiếng Pháp gọi một mạch canh bắp cải đặc, vú bò, canh cá Marseilles, tôm hùm hầm cục, gan ngỗng chiên. Lại bảo người phục vụ bàn mang lên một chai rượu Millenium Mouton.

Trong lòng Thương Uyên Thành bật cười, hôm nay cth thật sự mất máu (ý chỉ tốn tiền ấy ^^!)

Sắc mặt Hạ Thương Chu lại chỉ lạnh nhạt, thật ra hôm nay gã đề nghị ăn món Pháp, thứ nhất là kiểm tra Ngũ Mị có phải lớn lên ở Pháp hay không, dù sao lúc ăn cơm tinh thần con người tương đối buông lỏng, dễ dàng lộ ra dấu vết bởi lễ nghi trên bàn ăn; thứ hai chính vì bên ngoài là vẻ trời sinh, bên trong là sự trưởng thành, những động tác nhỏ lại dễ dàng để lộ dấu vết nhất, gã muốn dùng cơ hội này quan sát một phen; thứ ba, một bữa ăn Pháp tốn thời gian rất dài, thường từ ba đến bốn giờ, trong tâm tư của hắn muốn tiếp xúc cùng Ngũ Mị nhiều hơn một chút.

Món khai vị được bưng lên rất nhanh. Htc nhìn chai rượu Aus Berg màu vàng bên người, cười nói: “cgn thật sành rượu đỏ nha.”

Ngũ Mị nháy nháy mắt, chỉ chỉ vào Thương Uyên Thành: “Làm sao tôi biết mấy thứ này được chứ, đều là anh ấy dạy tôi thôi.”

Thương Uyên Thành chút nữa không nhịn được mà cãi lại, cô gái này đá quả bóng da rất trôi chảy thì phải.

Bất quá Hạ Thương Chu cũng không tiếp tục đề tài này, bởi vì canh cá Marseilles đã được bưng lên. Trong canh cá Marseilles ngoài việc dùng nhiều loài cá khác nhau còn có tương đối nhiều số lượng các loại hương liệu rau dưa, trong đó có tỏi củ và hồi hương, mà Di Quang chỉ không thích ăn hai loại nguyên liệu này.

Ngũ Mị cảm giác được ánh mắt của Hạ Thương Chu, dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh loại ra tỏi củ cùng hồi hương trộn lẫn ở giữa, chỉ để lại vỏ quýt cùng húng quế.

Đồng tử của Hạ Thương Chu lập tức lớn lên, nếu không phải định lực lớn, có lẽ gã đã không thể kìm được mà há miệng thở dốc. Mạnh mẽ ổn định tâm trạng, Hạ Thương Chu múc thêm cho mình một chén canh, hỏi: “Cô giáo Ngũ hình như không thích ăn hồi hương cùng tỏi củ?”

“Đúng vậy, có lúc tôi rất kén ăn, không chỉ không ăn hai thứ này còn có cần tây và gừng tôi cũng không ăn, chịu không được mùi của chúng.” Ánh mắt đen sâu kín của Ngũ Mị bình tĩnh không gợn sóng nhìn thẳng Hạ Thương Chu.

Htc đột nhiên cảm thấy giống như đang ngồi Yun-night Speed, tưởng chừng phải đè lại ngực mới có thể kìm chế trái tim đang nhảy cuồng loạn trong lồng ngực.

Ngũ Mị không nhanh không chậm nói tiếp: “Nếu so sánh với Uyên Thành thì tôi vẫn không tính là kén chọn đâu, anh ấy còn không ăn cả cà rốt cơ.”

Đúng vậy, trên đời này người có khẩu vị tương tự nhau rất nhiều, huống chi mấy loại gia vị này quá thật có rất nhiều người không thể ăn được. Ánh mắt Hạ Thương Chu khẽ bừng tỉnh.

Thương Uyên Thành lại bị một từ “Uyên Thành” làm chấn động một chút. Đối với cuộc đối thoại lúc nãy của Ngũ Mị và Hạ Thương Chu, anh luôn có cảm giác hai người đều nói ra những lời sắc bén. Giống như thăm dò hay thử thăm dò lẫn nhau cái gì đó. Anh không nhịn được sờ sờ cái cằm.

Ngũ Mị cũng rất hài lòng biểu hiện của mình, giả chính là thật, thật tức là giả, địch tiến ta lùi, địch lùi ta nhiễu (loạn), đây là mười sáu chữ phương châm tác chiến của cô.

Bữa cơm này ăn gần ba giờ. Htc ăn được rất ít, phần lớn thời gian đều nhân lúc uống rượu đỏ quan sát lời nói cử chỉ của Ngũ Mị từng li từng tí. Trong lòng giống như lục bình trên dòng nước, lay động không ngừng. Thường một giây trước còn xác định, giây sau lại tự bác bỏ suy nghĩ của mình, quả thật không biết làm sao mới đúng.

Lúc rời khỏi Cửu Trọng Thiên, bởi vì Hạ Thương Chu cùng hai người bọn họ khác đường, sau khi tạm biệt nhau liền mỗi người đi mỗi ngả. Ngũ Mị vừa mới bắt đầu đi, Thương Uyên Thành lại gõ cửa kính xe của cô.

Cô mở cửa kính xe xuống, nhíu mày hỏi: “Thương Uyên Thành anh làm gì vậy?”

Thương Uyên Thành cười xấu xa: “Sao giờ không gọi Uyên Thành nữa?”

Ngũ Mị nhìn anh chăm chú: “Anh muốn nói gì?”

Ánh mắt của cô lại khôi phục thành loại lạnh không có cảm giác con người nào.

Cho dù đứng dưới ánh mặt trời, Thương Uyên Thành vẫn cảm thấy bị nhìn chằm chằm đến phát sợ, anh nhún nhún vai: “Cũng giống cô, đùa một chút thôi mà.” Nói xong liền lên xe, đi thẳng.

Tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc không cần giảm hắc động nữa rồi, lão JJ đã rút khỏi, chờ lão rút đi một thời gian tôi sẽ trả lời lại, mỗi một bình luận tôi đều nhìn kĩ, cám ơn kiên trì vẫy hoa hotgirl không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play