Ngũ Mị ngồi tại chỗ mà buồn chán đến chết, khi cô còn nhỏ đã vô cùng chán ghét loại hoạt động theo hình thức chủ nghĩa này, tất cả đứa nhỏ như một con rối bị trang điểm ăn mặc thành người trưởng thành thấp bé, cậu bé thì mặc sơ-mi tây trang, đeo nơ, cô bé thì mặc váy cúp ngực bồng bềnh, trên trán tô thêm nốt ruồi đỏ nhìn rất buồn cười, giống hệt như đào mừng thọ hình người. Không nghĩ tới hai mươi mấy năm qua đi, vẫn là kiểu cũ.
Ngáp một cái, cô liền nghiêng người tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Thẩm Lục Gia theo khóe mắt nhìn thoáng qua bộ dáng này của cô, lại hơi nổi lên tức giận, kỳ thật anh cũng không biết xưa nay mình luôn hòa nhã lại vì cái gì mà đi so đo với thái độ của Ngũ Mị. Đáng tiếc anh sẽ không châm chọc nói người ta không tốt gì đó, bất quá cho dù có nói, với da mặt của người phụ nữ này phỏng chừng có nói cũng không làm đau cô. Vì thế anh nghiêm túc mở miệng, "Ngũ tiểu thư, cô đi nghe ca hát ở sân khấu kịch Paris cũng là bộ dáng này sao? Tôi nghĩ cô hẳn là biết cái gọi là tôn trọng."
Ngũ Mị từ từ mở to mắt, cười như không cười liếc nhìn sườn mặt nghiêm túc của Thẩm Lục Gia, "Thẩm tổng dạy phải lắm, tôi xin thụ giáo." Thế nhưng nói xong quả thật ngồi ngay ngắn.
Cô dễ nói chuyện như vậy, ngược lại khiến Thẩm Lục Gia kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ), đại khái trong tiềm thức của anh, Ngũ Mị là người bướng bỉnh ngang ngược.
Tô Quân Nghiễm nhìn hai người, thế nhưng lại hứng thú dạt dào.
"Xin mời phía dưới thưởng thức bài hát ‘Hướng về ven biển’ do các bé hợp xướng. Người dẫn đầu hát chính là Tô Hổ Phách, Hạ Thiên."
Một đám những cái đầu xấp xỉ nhau của các cô bé cậu bé, mặc trang phục giống nhau, ngoan ngoãn nhanh nhẹn đi ra phía trước sân khấu, lại nhanh chóng xếp thành hai hàng, hiển nhiên lấy người làm bối cảnh. Sau đó liền nhìn thấy Hạ Thiên nắm tay một cô bé xinh gái hoạt bát đứng ở phía trước mi-crô. Khi khúc nhạc dạo vang lên, hai người đối mặt nhau cùng cười, nụ cười này thành công khiến Tô Quân Nghiễm cảm nhận được nguy cơ trước thời hạn.
"Sáng sớm tôi một mình ở tại bờ biển mà bàng hoàng, trong lòng không khỏi nhớ lại thời gian ngày xưa."
Ngũ Mị có chút muốn cười, tuy rất rõ ràng, nhưng đứa nhỏ như vậy ở đâu hiểu được cái gì gọi là "bàng hoàng", cái gì lại gọi là "thời gian ngày xưa” chứ.
"Ôi, xem kia từng trận gió mát, mây trắng lay động. Ôi, sóng lớn vỗ bờ biển, vỏ sò kia chợt hiện ngân quang." Âm sắc của cô bé ngọt ngào không ngấy, vẻ mặt bình thản ung dung, hiển nhiên thuở nhỏ đã quen với việc này. Liên tưởng đến họ Tô, Ngũ Mị đã đoán được đại khái xuất thân của cô bé này.
Ở trường mầm non này, đứa nhỏ có xuất thân tốt bề ngoài tốt tính cách tốt thì vẫn luôn là con cưng, biểu diễn văn nghệ lớn hay nhỏ thì luôn không thể thiếu có người làm nền cho bọn họ, cổ đại có câu "Nhất tướng công thành vạn cốt khô" (*), xã hội hiện đại làm sao không phải vậy chứ? Vật hi sinh cùng tinh anh, chẳng lẽ quả thật từ nhỏ đã khác nhau một trời một vực ư? Còn không phải là xã hội này cố ý cường hóa cái sai biệt này à.
(*): - Nghĩa đen: Một ông tướng khi công phá, đánh chiếm vào một thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
- Nghĩa bóng: Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
"Ba ba Hạ Thiên, đây là sơ-mi của cậu bé, còn có tiền thừa." Cô giáo đi mua áo sơ-mi lúc trước một đầu mồ hôi nóng đi đến phía trước ghế khách quý.
Nghe thấy xưng hô như vậy, Ngũ Mị bất giác nhíu chân mày lại. Thẩm Lục Gia cũng cảm thấy xấu hổ, cảm giác như mình chiếm tiện nghi của cha cậu bé rồi, tiếp nhận áo sơ-mi và tiền, nói một tiếng cám ơn, liền trầm mặc tiếp tục xem biểu diễn.
Hạ Thiên và Hổ Phách biểu diễn xong thì khom lưng từ hậu đài chạy tới ghế khách quý. Cánh tay dài của Tô Quân Nghiễm chụp tới, ôm con gái vào trong ngực, Thẩm Lục Gia thấy thế, cũng ôm lấy Hạ Thiên ngồi ở trên đùi.
Phụ huynh ngồi bên cạnh Ngũ Mị thấy ba người đều mặc đồ màu xanh, vô cùng hâm mộ khen, "Một nhà ba người các bạn mặc màu xanh đều rất đẹp mắt."
Thẩm Lục Gia rất sợ Ngũ Mị nói ra cái gì, nhanh chóng quay đầu nói một câu "Cám ơn." Hạ Thiên cũng phụ họa theo một tiếng. Đối với việc này, Ngũ Mị ngược lại không đáp lại lời nào.
Buổi biểu diễn kết thúc, tuyệt đại bộ phận đứa nhỏ lại phải quay về ký túc ở, Hạ Thiên cũng không ngoại lệ. Sau khi lưu luyến không rời nói lời từ biệt với hai đại nhân, thân hình nho nhỏ mới cẩn thận từng bước đi theo sát cô giáo rời đi.
"Thẩm tổng, tôi đã hết lòng tuân thủ lời hứa xem hết buổi diễn rồi, bây giờ có phải là nên đến lúc ngài thực hiện lời hứa hay không." Ngũ Mị đứng trước Audi Q7 rộng rãi, mỉm cười nhìn Thẩm Lục Gia.
Trong thành phố này, phụ nữ trẻ tuổi giai cấp trung sản lái xe, hoặc lựa chọn Volkswagen Beetle (1), BMW loại mini thời trang vui tươi, hoặc chọn Volkswagen CC đại chúng, Mercedes-Benz dòng B200 - một loại động cơ ổn trọng, chọn SUV (2) thì cũng không nhiều lắm. Về phần ngoại hình tinh tế như người phụ nữ trước mắt này, làm nổi bật lên dã tính của thân xe, lại càng hình thành một loại tương phản tinh tế.
(1)Volkswagen (viết tắt là VW): là hãng sản xuất xe hơi Đức, một trong những công ty sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới thuộc tập đoàn Volkswagen. Thị trường chủ yếu của hãng là châu Âu, những thương hiệu nổi tiếng trực thuộc hãng bao gồm Audi, Bentley, Skoda, Lamborghini, Bugatti, SEAT, Porsche và Volkswagen. Thị trường lớn thứ hai của Volkswagen là Trung Quốc, liên doanh lớn thứ hai là Tập đoàn Volkswagen Trung Quốc. Hai dòng xe Volkswagen Beetle và Volkswagen CC ở trên đều là xe của hãng này.
(2) SUV là viết tắt tiếng anh của loại xe thể thao đa dụng, Audi Q7 thuộc loại xe này.
Bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, Thẩm Lục Gia âm trầm lên tiếng "Được", liền ngồi vào Maserati của mình, một cước đạp xuống chân ga, bay như tên bắn về phía CBD (*) Lận Xuyên. Ngũ Mị khởi động Audi, không nhanh không chậm đi theo phía sau xe của anh.
(*) CBD là viết tắt của cụm từ Central Business District - khu trung tâm thương mại.
Khi tiến vào đại sảnh của Thịnh Thời thì hai người vẫn như cũ là một trước một sau, vừa vặn vẫn là cô tiếp tân lần trước, liếc mắt một cái đã nhận ra Ngũ Mị, bởi vì Thẩm tổng chưa bao giờ đưa phụ nữ đến công ty, đối với cô mà nói, cảnh tượng trước mắt này giống như cơn bão số chín vậy. Chẳng lẽ đây chính là bà chủ tương lai hả? Do suy nghĩ quá nhập thần, ngay cả chào hỏi Thẩm tổng cô ấy cũng đều quên mất.
Bởi vì đã đến thời gian tan tầm, nhân viên từ thang máy đi ra gần như đều nhìn thấy một mỹ nhân váy xanh đang đứng bên cạnh Thẩm tổng nghiêm túc, mà trên người Thẩm tổng là áo sơ-mi màu xanh nhạt, đích thực là khiến bọn họ không thể không liên tưởng Thẩm tổng lúc này với hình tượng đồ chơi áo tình nhân nha, đúng là vô cùng vui mắt. Bất quá bọn họ vẫn rất biết thức thời kiềm chế lại lòng bát quái như ngàn con ngựa đang phi nước đại trong lồng ngực, một đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm rời khỏi công ty.
Hết giờ làm Sầm Ngạn đã đẩy Tiết Tâm Lộ về nhà, lúc này thấy Thẩm tổng thanh tâm quả dục (*) có thể so với Đường Tăng lại dẫn một người phụ nữ trẻ đẹp vào văn phòng, cư nhiên sinh ra một loại cảm giác "rốt cuộc đã thông suốt", hai hàng lệ tung hoành, ồ một phát liền đứng lên.
(*): tâm trí luôn trong sáng, rất biết tiết chế thất tình lục dục của bản thân.
Thẩm Lục Gia chợt nhăn mày, "Trợ lý Sầm, lấy một bản thỏa thuận về đóng góp ủy thác quản lý tài sản đến phòng làm việc của tôi."
Thế nhưng. . . chỉ là. . . khách hàng sao? Sầm Ngạn thật muốn đấm ngực bày tỏ không cam lòng, bất quá nghĩ lại, thêm chút vốn quản lý ngân sách mà có thể khiến Thẩm tổng tự mình xử lý, nói vậy vẫn là không bình thường đi?
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt hợp đồng đến trước mặt cô, lạnh nhạt nói: "Ngũ tiểu thư, cô trước xem một chút hợp đồng đi. Mô hình lợi nhuận của các quỹ đầu tư tư nhân thường áp dụng mức phí là 2-20, nói cách khác người quản lý sẽ thu phần chi phí đầu tư là 2% trong tổng số vốn, về phân chia lợi nhuận đầu tư, sẽ thu 20% làm tiền hoa hồng. Nhưng —— "
"Nhưng Thẩm tổng nổi danh là bàn tay vàng, cho nên anh muốn nâng phí quản lý lên 4. 5%, khi lợi nhuận hàng năm đạt tới trên 25% thì anh muốn chia tiền hoa hồng là 50% hả." Ngũ Mị ung dung tiếp lời, "Nếu lợi nhuận không đạt được 25%, Thẩm tổng chỉ cần phí quản lý, không can thiệp vào chia hoa hồng, đúng không "
Thẩm Lục Gia gật đầu.
"Tôi tin tưởng năng lực của Thẩm tổng." Ngũ Mị vô cùng sảng khoái ký tên mình vào hợp đồng, lại từ trong ví lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, môi đỏ hơi cong: "Trong tấm thẻ này có ba trăm vạn, mật khẩu chính là chữ ký của chủ thẻ. Tôi liền giao cho Thẩm tổng."
Đối với Thẩm Lục Gia mà nói, ba trăm vạn thật không tính là nhiều tiền gì, nhưng với một cô gái hai mươi lăm hai mưới sáu tuổi làm giảng viên tiếng Pháp của trường đại học mà nói, tùy tiện vừa ra tay đã là ba trăm vạn, lại không thường thấy. Ban đầu anh còn lo lắng ngưỡng cửa của quỹ đầu tư tư nhân tương đối cao, giống như ở chỗ của anh, một phần đầu tư bình thường không dưới một trăm vạn, ngược lại là anh đã coi thường người phụ nữ này rồi.
Đang lúc anh vẫn còn suy nghĩ thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ của Lạc Chẩn Xuyên, "Trợ lý Sầm, cậu đây là ý gì, tôi gặp Thẩm tổng của cậu còn phải xếp hàng à?"
Chân mày bất giác vừa nhíu, Thẩm Lục Gia cúi đầu ‘soàn soạt’ ký tên trên hợp đồng, đưa một bản cho Ngũ Mị, "Ngũ tiểu thư, văn phòng tôi còn có một cánh cửa, cô có thể đi ra từ bên kia."
Ngũ Mị đã sớm nghe ra giọng nói của Lạc Chẩn Xuyên, biết anh là sợ giữa hai người có xung đột, trong lòng âm thầm thán phục Thẩm Lục Gia quá tử tế rồi, chỉ có điều đáng tiếc là cô chưa bao giờ thích làm người ‘nhân’ (nhân nhượng cho khỏi phiền). Môi đỏ mọng hơi nhếch lên, cô chậm chạp để hợp đồng vào túi, lại dây dưa từ từ đứng lên.
Lạc Chẩn Xuyên đã sớm xông vào. Đối mặt chính là Ngũ Mị, trong ánh mắt quả thực muốn phun ra lửa, "Yêu nữ!"
Ngũ Mị vuốt vuốt tóc, bình thản ung dung muốn đi đến cửa chính.
Lạc Chẩn Xuyên đời nào chịu để yên, một bước dài chắn trước mặt cô, điềm nhiên nói, "Bây giờ đụng phải tôi, cô còn muốn đi hả?"
Ngũ Mị nở nụ cười tươi rói với Lạc Chẩn Xuyên, "Cách bắt chuyện của vị tiên sinh này thật đặc biệt."
"Ít giả vờ với thiếu gia đây đi!" Lạc Chẩn Xuyên lập tức nắm lấy cổ tay của Ngũ Mị, giọng căm hận nói: "Lần trước không phải cô rất lợi hại à, ăn cắp chìa khóa xe Hummer của Gia hả? Hôm nay Gia đi chiếc Phaeton đấy, cô có bản lĩnh thì cứ tiếp tục đi, vừa vặn bên này có con sông, cô có giỏi thì thuận tay lấy chìa khóa của Gia ném vào sông đi!"
Hôm nay cô lại mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) bị hai tên đàn ông nắm đau cả cổ tay, một cỗ tức giận bốc lên, Ngũ Mị nặng nề ‘hừ’ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Lục Gia, "Thẩm tổng, người bạn này của anh chẳng lẽ là nhận lầm người à? Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung, một cô gái yếu đuối như tôi, nào có bản lĩnh như Quan Âm nghìn tay chứ. Một cái bô như vậy chụp xuống, còn muốn cho tôi làm người nữa hay không?"
Ánh mắt của cô lóng lánh, sáng rỡ mà sắc bén như mũi khoan, thế nhưng có loại cảm giác lãnh diễm bức người. Thẩm Lục Gia âm thầm cười khổ, cô gái này thật quá bản lĩnh rồi, một chiêu họa thủy đông dẫn (đại khái có nghĩa là dẫn mầm tai họa đi) đã đá nan đề sang cho anh. Tuy nói Lạc nhị trêu chọc cô ấy trước, nhưng giờ lại ủy khuất đúng lý hợp tình như vậy, thật khiến anh muốn cười. Không đợi Thẩm Lục Gia đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan mở miệng. Lạc Chẩn Xuyên đã nhảy dựng lên, "Lục Gia, cậu và yêu nữ này sao lại thế này? Sao cô ta lại ở chỗ của cậu?"
"Ngũ tiểu thư là khách hàng của mình." Thẩm Lục Gia tránh nặng tìm nhẹ.
Lạc Chẩn Xuyên nheo mắt đánh giá Ngũ Mị từ đầu đến chân mấy lần, đáy lòng lại có vài phần hoài nghi, ngưỡng cửa của quỹ đầu tư tư nhân ở chỗ Lục Gia cực cao, lần trước người phụ nữ này mười phần là được bao nuôi, cho dù là phục vụ đàn ông đi ngủ thì có thể ngủ ra được bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ hắn quả thật nhận lầm người rồi?
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn làm việc của Thẩm Lục Gia vang lên.
"Sao di động của anh không ai nhận?" (do quan hệ của nam9 vs mẹ k tốt nên mình để cách xưng hô của bà ấy với a nam9 là tôi-anh chứ không phải là mẹ-con nha mn)
Đầu kia điện thoại là giọng nói âm trầm của Lục Nhược Nhu, Thẩm Lục Gia bất giác nghiêng người, đưa lưng về phía Ngũ Mị và Lạc Chẩn Xuyên, giống như che giấu loại cảm giác không chịu nổi nào đó.
"Xin lỗi, mẹ, buổi chiều con có buổi họp kín."
"Buổi chiều cả nhà bác Yến của anh tới chào hỏi, buổi tối ở nhà cũ ăn cơm, chú hai và thím hai cũng đến, trở về sớm một chút."
"Con biết, lập tức về ngay."
Truyền đến tiếng "tút tút" báo bận, Thẩm Lục Gia nhắm chặt mắt, mới đặt ống nghe xuống. Đêm nay, lại là một trận ác chiến.
………………………………….
Tác giả có lời muốn nói: có đôi khi ngẫm lại, tôi giống như một tiểu tác giả vô danh yên tĩnh, lại muốn giữ được độc giả, không chịu viết loại nữ chủ thông minh đại lượng mỹ lệ thiện lương cao quý thuần khiết, cho nên viết hệ liệt này, nữ chủ đều bị lên án không ít, Ngu Cảnh, Ôn Hi không may mắn thoát khỏi, Ngũ Mị lại càng không thể bỏ chạy. Thôi, tôi viết nên tôi nghĩ mình có quyền lợi viết về nhân vật, độc giả cũng có quyền lợi không thích các cô ấy, không thích cô gái này thì không cần ôm ấp hy vọng "tôi thử xem tiếp xem cô ấy có thể thay đổi hay không", bản nhân tác giả thuộc họ lừa, chủ kiến tương đối cố chấp, vạn nhất về sau nữ chủ làm ra chuyện khiến người và thần cùng phẫn nộ, tôi đam mê hòa bình, không hi vọng tranh đấu.
Trên chương có nói tới vài chi tiết tôi trực tiếp giải thích một chút, Hổ Phách nghĩ Ngũ Mị là mẹ của Hạ Thiên là do Hạ Thiên đơn phương giải thích, từ việc ở trước mặt người ngoài Hạ Thiên tránh gọi "Dì Mị" thì cũng có thể thấy được. Về phần nữ chủ "quá mức", đại khái nếu như tôi không nói, không ai sẽ chú ý đến lúc Thẩm Lục Gia gọi điện thoại cho cô đưa áo đến, cô đang thay quần áo rồi.
"Cô muốn cái gì?" Thẩm Lục Gia liếc nhìn ánh mắt mong đợi của cậu bé, kiềm chế lại tức giận, hạ thấp giọng hỏi.
Ngũ Mị đã từ trên giường đứng lên, vừa thay quần áo, vừa nói, "Như vậy đi, nghe nói năm đó khi Thẩm tổng làm nhà quản lý quỹ nổi danh là bàn tay vàng, bình quân mỗi năm thu được 30% lợi nhuận. Tôi có một khoản tiền, muốn mời Thẩm tổng hỗ trợ vận hành một chút."
Làm một tác giả, luôn phải giải thích biện bạch thật sự là chuyện vô cùng bực tức, về sau hẳn là sẽ không rồi.
Gặp lại là duyên, đó chính là điều tốt đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT