Đột nhiên gặp lại khuôn mặt trong trí nhớ ấy, lại là ở trong tiệm ăn sáng khói dầu bốn phía, làm cho Mạc Thiên Hòa trong nháy mắt cực độ kinh chấn mà ngây ra như phỗng, sững sờ ở tại chỗ.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì?”

Mạc Thiên Hòa hoàn toàn không thể mở miệng trả lời câu hỏi, chỉ có thể nhìn cô không chớp mắt.

Cô vì cái gì mà lại ở chỗ này làm việc? Vì cái gì lại có bộ dáng điêu luyện như vậy? Vì cái gì lại có nụ cười làm việc chuyên nghiệp như thế, giống như cô đã đối mặt đám người này, làm công việc này cả một đời?

“Thưa ngài –”

“Cô ơi, cho tôi hai phần bánh ngọt củ cải và một cái sand­wich, không thêm tương cà chua.” Một người khách mới từ bên ngoài đi vào trong cửa hàng lên tiếng gọi.

“Hai phần bánh ngọt củ cải và một cái sandwich, không thêm tương cà chua.” Cô gật đầu cười một cái với người vừa gọi lúc nãy, vừa đem bánh mì bỏ vào trong lò nướng, vừa quay đầu lại hỏi anh: “Vị khách này, anh thì sao? Muốn cái gì?”

Mạc Thiên Hòa căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi của cô.

Người trước mắt không có khả năng chính là cô ấy đi? Có lẽ chính là một người có diện mạo giống cô ấy thôi. Dù sao chính mình đã rất nhiều năm chưa từng gặp lại cô ấy, ít nhất cũng đã mười năm rồi?

Mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng với anh chính là không có biện pháp thừa nhận cô gái trước mắt này là “công chúa” ở trong "toà lâu đài" trước kia. Không có khả năng chính là cô ấy.

“Cô tên là gì?” Anh không khỏi bật thốt lên hỏi, nghĩ muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng. Anh nhớ rõ cô gái kia họ Hạ, tên là Tâm Trữ.

Vấn đề bất thình lình làm cho cô đột nhiên nhíu mày, trong nháy mắt khôi phục khuôn mặt tươi cười, làm như không có nghe thấy câu hỏi vừa rồi của anh, lại hỏi: “Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì?”

“Tên của cô.” Anh nhìn cô chằm chằm.

Cô nhíu mày lần thứ hai, lúc này rõ ràng coi anh không tồn tại quay đầu đi tiếp đón người khách khác, không thèm để ý đến anh nữa.

“Chị ơi, xin hỏi chị cần gì?” Cô đối với một vị khách nữ vừa đi vào quán hỏi.

“Tôi muốn hai bánh mì trứng với hai cốc trà sữa, mang đi.”

“Tốt, phiền chị chờ một chút.” Nói xong, cô xoay người đi pha trà sữa, hoàn toàn không để ý đến anh cứ như là anh không tồn tại.

Ngay cả như vậy, Mạc Thiên Hòa vẫn cứ nhìn cô chằm chằm không rời mắt, nhìn cô dùng động tác quen tay hay việc (đã làm quen) để làm tất cả bữa sáng trong quán, làm đồ uống, chiên trứng, làm sand­wich, đóng gói đồ khách yêu cầu. Khi giao đồ nhận tiền lại hướng khách mỉm cười nói cám ơn.

Tuy rằng trong lòng anh nói không tin cô chính là cô gái ấy, nhưng tất cả suy nghĩ ăn khớp lại phát triển đáp án đến phương diện kia. Bởi vì diện mạo của cô cơ hồ giống mười năm trước như đúc.

Lông mày tao nhã, đôi mắt biết nói, cái mũi thanh tú cùng đôi môi anh đào hồng thuận (trơn bóng) mê người. Cô vẫn làm anh kinh diễm như mười năm trước. Bất đồng chính là, mười năm trước cô vẫn là cô gái ngây ngô, thủy chung mặc quần áo xinh đẹp tao nhã, tóc vừa dài vừa thẳng lại vừa đen, sống trong căn nhà giống toà lâu đài, tựa như một công chúa cao quý không thể chạm tới. Nhưng hiện tại cô đứng trong một quán bán đồ ăn khói dầu bốn phía, bận rộn làm bữa sáng, trên người mang tạp dề dính đầy dầu mỡ giặt chưa sạch sẽ.

Diện mạo của cô không có nhiều thay đổi, vẻ mặt ít đi một phần đơn thuần, lại thêm một phần thành thục cùng nhẫn nại. Cái loại đó anh rất quen thuộc, bị sự thật bức bách tôi luyện đến không thể không nhận tất cả nhẫn nại. Ngay cả như vậy, toàn thân cô vẫn như cũ tản ra sự giáo dục cùng khí chất làm cho người ta khó có thể bỏ qua, giống trước kia như đúc.

Trên thế giới thật sự có hai người giống nhau đến thế sao?

Vấn đề còn đang quanh quẩn trong óc anh. Bỗng trong cửa hàng, một người phụ nữ giống như lão bản nương (nữ chủ nhân) của quán lại đột nhiên cất tiếng, cho anh đáp án anh muốn biết.

“Tâm Trữ, bánh củ cải đã xong, tôi để ở đây.”

“Được.” Cô lên tiếng trả lời, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng đem bánh củ cải và sandwich đã được làm tốt đặt trong cùng một cái túi, sau đó ngẩng đầu tìm kiếm khách mua bữa sáng này: “Thưa ông, hai phần bánh củ cải và một phần bánh sandwich không bỏ cà chua ông muốn đã được làm xong. Tổng cộng chín mươi đồng, cám ơn.”

Sau khi đưa hàng nhận tiền, cô lại tiếp hai người khách đến mua đồ khác, tất cả chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Bận tối mày tối mặt.

Tâm Trữ?

Mạc Thiên Hòa tin tưởng, trên thế giới có lẽ thật sự có hai người diện mạo giống nhau, nhưng hai người có diện mạo giống lại cùng tên thì cơ hội căn bản là cực kỳ nhỏ bé.

Là cô ấy, thật sự là cô ấy!

Nhưng vấn đề là, thân là thiên kim tiểu thư, cô vì cái gì làm việc ở trong quán ăn này? Là bởi vì cuộc sống rất nhàm chán, không có việc gì nên tìm việc làm, thuận tiện thể nghiệm cuộc sống khác? Hay là cuộc sống của cô đã xảy ra vấn đề gì biến đổi?

Đáp án không hề nghi ngờ hẳn là cái sau đúng, bởi vì năm trước quay về Đài Loan, anh từng đi dạo qua khu vực gần biệt thự nhà cô. Anh không phủ nhận là mình muốn tìm cơ hội gặp cô, nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới chính là hai chữ "Nhà họ Hạ" ngoài cửa lớn của căn biệt thự này, thế nhưng đã bị một cái chữ "Diệp" thay thế vị trí.

Đang lúc anh nghi hoặc khó hiểu thì gặp nhà người ta có việc ra ngoài, anh liền ngăn cản xe của đối phương lại hỏi.

Kết quả, đối phương căn bản là không biết chuyện của người ở đó lúc trước, bởi vì bọn họ là từ chỗ môi giới nhà đất mua lại căn biệt thự này, hơn nữa đã ở đây được ba năm .

Anh không biết chính mình đến tột cùng phải làm sao. Nhưng sau đó anh lại đi tìm chỗ môi giới nhà, biết được căn biệt thự kia là bị ngân hàng lấy theo luật pháp. Người chủ biệt thự đã vay ngân hàng rất nhiều tiền, cuối cùng bởi vì không thể trả, cho nên biệt thự mới có thể bị niêm phong bán đấu giá. Về chuyện của người chủ biệt thự sau đó thì không ai biết, mà đó đã là chuyện của năm năm trước rồi.

Hạ gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh kỳ thật cũng không phải thật muốn biết, bởi vì đối với anh mà nói, Hạ gia chính là một hộ khách trong cả trăm hộ khách lúc trước anh giao báo tới mà thôi. Anh cũng không biết chính mình là vì cái gì, chính là không thể ngăn cản bản thân suy nghĩ đến vị công chúa ở trong toà biệt thự này bây giờ ở nơi nào?

Kết hôn lập gia đình? Vẫn như cũ được cha mẹ và người nhà bảo hộ tốt, hay là dọn khỏi Đại Thành (tên thành phố) đến một thành phố nhỏ khác mà ở rồi? Hay là...

Anh vẫn không muốn để cho chính mình suy nghĩ về công chúa. Nhưng công chúa lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh như vậy, làm cho anh cảm thấy khiếp sợ, trở tay không kịp lại khó có thể tin.

Anh không thể ngăn cản chính mình giống đứa ngốc, cứ ở tại chỗ nhìn chằm chằm cô không rời mắt. Thẳng đến khi tất cả người khách vào quán mua bữa sáng đều đi hết, lão bản nương trong quán đột nhiên phát hiện đến sự tồn tại của anh, anh mới thôi.

“Tâm Trữ, vị tiên sinh kia giống như đã chờ thật lâu. Anh ta không khoẻ sao?” Bà chủ quay đầu hỏi cô.

“Anh ta còn chưa có quyết định muốn ăn cái gì.” Cô trả lời như vậy.

Lão bản nương sửng sốt, nhịn không được tò mò nhìn anh một cái. Ánh mắt lập tức hướng lên trên di chuyển, dừng lại ở một chỗ phía trên một chút, sau đó giật mình lên tiếng.

“Tâm Trữ, giờ cô đi làm đã sắp đến!”

Nghe vậy, cô đột nhiên mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn phía sau anh, làm cho anh không tự chủ được cũng quay đầu lại nhìn một chút. Ở trên bức tường phía sau có cái đồng hồ, thời gian hiện ra trên đồng hồ là tám giờ hai mươi lăm phút.

“Chết rồi, trời ạ! Thiệt là...!” Cô thất thanh kêu lên, để đồ sang một bên rồi nhanh chóng cởi bỏ tạp dề trên người, vừa cúi người cầm lên cái túi da để lên vai vừa nói: “Bà chủ, tôi —”

“Tôi biết, đi nhanh đi.” Lão bản nương không đợi cô nói cho hết lời, liền phất tay gật đầu nói.

Cô lễ phép cúi đầu, sau đó giống như bay ra khỏi chỗ này, trong nháy mắt liền chạy qua trước mắt anh, đảo mắt liền biến mất ở ngoài cửa quán.

Mạc Thiên Hòa ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ một hồi lâu. Trong khoảng thời gian ngắn không xác định được mình có nên đuổi theo cô hay không. Chờ anh hạ xong quyết tâm chạy đuổi theo ra ngoài thì chỉ thấy cô đã leo lên xe máy, phốc một tiếng lái xe ra đường lớn. Chỉ chốc lát liền bị bao phủ trong dòng xe đi làm.

"Đáng chết!" Anh nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, vì sự do dự lúc nãy của mình mà ão não nắm chặt nắm tay.

Nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy mình căn bản là không cần tức giận như vậy. Chính cái gọi là hoà thượng chạy được nhưng chùa không chạy, chỉ cần xác định cô làm việc tại quán ăn sáng này, anh còn sợ tìm không thấy cô nữa sao?

Vấn đề là, anh tìm cô làm gì?

Đúng vậy, đó là một vấn đề phi thường trọng yếu. Anh rốt cuộc muốn tìm cô làm cái gì? Hỏi cô có nhớ anh từng đưa báo đến nhà cô trong nửa năm hay không? Hỏi cô có nhớ anh hay không sao? Quả thực là không biết tại sao.

Anh nhíu chặt chân mày nhìn theo phương hướng cô biến mất.

Xem ra, anh nên cẩn thận nghĩ về vấn đề này một chút.

******

Còn chưa nghĩ ra một cái đáp án, Mạc Thiên Hòa thế nhưng trong cùng một ngày lại tình cờ gặp Hạ Tâm Trữ. Lúc này cô đang ở trong nhà hàng rửa chén dĩa!

"Em ở trong này làm cái gì?" Đứng ở chỗ giao nhau giữa nhà vệ sinh và phòng bếp, Mạc Thiên Hòa nhìn thấy liền đi đến hỏi cô.

Hạ Tâm Trữ bị hoảng sợ, vừa ngẩng đầu nhìn lập tức nhận ra người này là cái vị hỏi tên cô ở quán ăn sáng.

Anh ta là một người đàn ông mà người khác vừa thấy liền khó quên. Dáng người cao gầy, một đôi mắt đen sắc bén, cùng với chiếc mũi cao và đôi môi gợi cảm. Hơn nữa toàn bộ tóc đen còn chải ngược ra sau ép vào sát đầu, làm cho người ta muốn quên đi khuôn mặt cá tính này, thực rất khó khăn.

"Anh theo dõi tôi?" Cô khó tin bật thốt lên hỏi.

"Em ở trong này làm cái gì?" Mạc Thiên Hòa khẩn trương giương mắt truy vấn.

"Vậy anh thì sao? Tôi quả thực không dám tin tưởng rằng, người như anh lại có bệnh, thế nhưng theo dõi tôi!"

"Tôi không theo dõi em. Nếu tôi theo dõi em thì chưa quá mười tiếng sẽ không xuất hiện trước mặt em lần nữa." Anh vì chính mình biện bác.

Hạ Tâm Trữ sững sờ, ngẫm lại. Cho nên hết thảy đều chính là trùng hợp sao? Cho dù là trùng hợp thì sao lại như thế này? Anh ta bằng cái gì dùng loại biểu tình này hung dữ hỏi tội để hỏi cô? Quả thực là không thể hiểu!

"Mời anh buông tôi ra, vị tiên sinh này." Cô lạnh lùng trừng mắt cái tay đang bắt lấy tay cô của anh.

"Trả lời tôi trước, em rốt cuộc ở trong này làm cái gì?"

"Làm việc. Anh nhìn không thấy sao? Vị tiên sinh này." Người có mắt đều thấy.

"Gặp quỷ. Làm việc?" Cô vì sao cần làm việc?

Hạ Tâm Trữ nhịn không được nheo lại hai mắt: "Vị tiên sinh này, mời anh buông tay."

"Em không nên ở trong này làm việc."

"Người như anh rốt cuộc mắc bệnh gì vậy? Anh còn không buông tay, tôi liền lên tiếng gọi người đến đấy." Cô đối anh hạ thông điệp cuối cùng, lời vừa mới nói ra liền có đồng sự xuất hiện.

Anh lập tức không dấu vết buông cô ra. Cô liền nằm chắc cơ hội bỏ chạy, trong nháy mắt đã cách anh khá xa, tiến vào trong phòng bếp.

Mạc Thiên Hòa không thể ngăn cản cô chạy đi, nhà hàng này còn đang buôn bán. Mà khách hàng đến cùng anh vẫn còn ngồi ở khu VIP để chờ anh, thời gian và địa điểm đều không thích hợp để anh truy cứu tiếp.

Dù vậy, anh vẫn nhịn không được chặn lại một gã phục vụ trong nhà hàng đang sắp bước qua, dùng hai tờ một ngàn đưa cho cậu ta để lôi kéo cậu ta đến nhà vệ sinh nam, hỏi một ít chuyện về cô.

Nghe nói cô là phục vụ sinh của đội cứu hoả (không phải đội chữa cháy nha), bất luận kẻ nào có việc đều có thể tìm cô giúp đỡ, chỉ cần cô có thời gian.

Tên phục vụ kia còn nói cho anh, “Hạ tỷ” trước kia từng làm việc trong nhà ăn, bởi vì tìm được một công việc ở một công ty nên mới rời chức. Chẳng qua bởi vì cô làm việc nghiêm túc khiến quản lý khó quên, cho nên nhà hàng ngoại lệ để cho cô làm thêm vào ngày nghỉ.

Sau lại không biết là vì công việc chính của cô không thuận lợi, hay là vì làm thêm kiếm được tương đối khá hơn, cô liền thành phục vụ sinh của đội cứu hoả trong nhà hàng. Ông chủ nhà hàng cũng bởi sự chăm chỉ làm việc của cô mà nhắm một mắt mở một mắt.

Cho nên cô cũng không được cho là nhân viên chính thức của nhà hàng, chỉ là nhân viên kiêm chức mà thôi. Hơn nữa rất nhiều ông chủ nhà hàng đều muốn thuê cô, coi cô như là truyền kỳ trong giới phục vụ.

Vì kiếm hai ngàn đồng, tên phục vụ kia đem tất cả những điều mình biết nói cho anh, lại làm anh mới nghe đến đã một bụng đầy lửa.

Đây là truyền kỳ thối gì! Công việc thối! Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô từ một thiên kim tiểu thư trở thành đối tượng bị người khác sai bảo?

Anh thật ghét những chuyện không thể làm rõ ràng!

******

“Tâm Trữ, điện thoại.”

Từ nhà vệ sinh đi ra, Hạ Tâm Trữ chân trước vừa mới bước vào văn phòng liền nghe thấy đồng sự ngồi bàn kế cô lên tiếng gọi. Cô vội vàng bước nhanh hơn trở về chỗ ngồi, trước hướng đồng sự nói cám ơn rồi mới tiếp lấy điện thoại.

"Alo? Tôi là Hạ Tâm Trữ."

"Tâm Trữ, là bác Trương mẹ. Không tốt rồi, Tiểu Dịch bị người mang đi!"

"Cái gì?" Tin tức thình lình xảy ra làm cô kích động kêu to ra tiếng, làm cho các đồng sự khác trong văn phòng đều nhìn. Nhưng cô không quản được nhiều như vậy: "Sao lại bị mang đi? Là ai mang Tiểu Dịch đi? Trương mẹ, người nói cho con nhanh lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Có một gã đàn ông nhuộm tóc vàng, người đó nói anh ta là ba của Tiểu Dịch, cường ngạnh muốn mang Tiểu Dịch đi. Bác không chịu, anh ta liền muốn động thủ đánh, Tiểu Dịch vì cứu bác nên cùng anh ta đi rồi. Tiểu Dịch nói, anh ta là ba, không sao cả."

Hạ Tâm Trữ gắt gao nắm điện thoại, phẫn nộ không thôi.

"Tâm Trữ, làm sao bây giờ? Tiểu Dịch có phải là muốn bác không cần lo lắng, mới gạt bác nói người kia là ba nó? Chúng ta có cần báo cảnh sát hay không?" Trong giọng nói của Trương mẹ tràn ngập lo lắng và tự trách.

"Không cần, không sao cả, chuyện này con sẽ xử lý." Cô ổn định cảm xúc của mình, trước trấn an Trương mẹ ở đầu dây bên kia.

"Tiểu Dịch có thể có nguy hiểm hay không?"

"Sẽ không." Cô biết người kia muốn chính là tiền, Tiểu Dịch còn có giá trị lợi dụng, anh ta sẽ không thương tổn đứa nhỏ.

"Người kia thực chính là ba Tiểu Dịch sao chứ?"

"Đúng, cho nên Trương mẹ không cần lo lắng Tiểu Dịch sẽ có nguy hiểm, người kia sẽ không thương tổn cậu bé." Cô trấn an Trương mẹ, kỳ thật chính mình đã gấp đến độ sắp chết: "Thực xin lỗi, Trương mẹ, con hiện tại cần gọi điện thoại ngay, có chuyện tối nay nói sau được không? Thực xin lỗi."

Cô ngắt điện thoại, vội vàng gọi tới một số khác nhưng đầu bên kia điện thoại không có ai nhấc máy cả.

Đáng giận, anh ta nhất định là cố ý!

Hiện tại làm sao bây giờ? Cô thật có thể tin tưởng lời nói vừa rồi của mình với Trương mẹ, nói Tiểu Dịch không có nguy hiểm, người kia sẽ không thương tổn cậu bé sao?

Không được, cô không có biện pháp bởi vì người kia đã sớm không phải là người cô biết lúc trước. Nếu như hôm nay anh ta thừa dịp cô không ở nhà, đến mang Tiểu Dịch đi, mục đích chính là vì thực hiện những lời anh ta uy hiếp cô vài năm trước thì phải làm sao bây giờ?

Càng nghĩ càng tâm hoảng ý loạn, càng thêm lo lắng sợ hãi. Hạ Tâm Trữ nhanh chóng thu thập đồ đạc, tắt máy vi tính, khóa ngăn kéo lại, đem đồ đạc cá nhân bỏ vào túi da.

"Tâm Trữ, em đang làm gì thế?" Đồng sự hỏi.

"Em có việc gấp phải đi về sớm."

"Nhưng như thế này –"

"Thực xin lỗi, em đi trước." Lòng cô nóng như lửa đốt, căn bản không có nghe đồng sự nói cái gì, đeo túi lên liền chạy ra cửa. Ngay cả đồng sự gọi cô lại phía sau, cô cũng không nghe thấy.

Người kia sẽ mang Tiểu Dịch đi đâu? Cô vừa chạy vừa nghĩ, mày nhíu chặt suy tư.

Anh ta có còn cùng cái người gọi là Tiểu Lị ở cùng một chỗ không? Hay là đã đổi bạn gái?

Vài năm nay, cô thật sự không đếm nổi anh ta đã thay đổi bao nhiêu bạn gái rồi, lại bị bao nhiêu phụ nữ đuổi ra khỏi cửa.

Nếu anh ta lại thay đổi bạn gái, không ở nơi của Tiểu Lị, vậy cô phải làm sao tìm anh ta đây? Sòng bạc, hay là khách sạn? Nhưng bây giờ là ban ngày, sòng bạc và khách sạn có mở cửa buôn bán sao?

Mặc kệ như thế nào, trước đi tìm Tiểu Lị rồi nói sau.

******

Hạ Tâm Trữ nghĩ đến mình sắp muốn nổi điên. Cô tìm không thấy người, nhưng không xong nhất là, công ty lại còn liên tục gọi tới mười cú điện thoại, thế nhưng cô đều không có nhận được.

Mười cuộc. Rốt cuộc là vì chuyện gì, muốn lấy mạng liên hoàn đập như vậy đến đập cô?

Cô kiểm tra qua thời gian, cuộc gọi cuối cùng là một giờ trước. Về sau liền không gọi nữa, đây là không phải chứng minh vấn đề bọn họ cần tìm cô để giải quyết, đã được xử lý xong sao?

Cô cầm di động đứng ở ven đường do dự không quyết, không biết là có nên gọi điện về công ty, quan tâm một chút xem rốt cuộc tìm cô có việc gì?

Cách làm bình thường kỳ thật là nên gọi, nhưng cô sợ gọi về, nếu vấn đề còn chưa được giải quyết, người ở công ty lại muốn cô lập tức về ngay thì cô phải làm sao bây giờ? Bởi vì cô còn chưa có tìm được Tiểu Dịch.

Nghĩ đến Tiểu Dịch, đôi mày nhíu chặt của cô bỗng nhiên hạ xuống một chút, dứt khoát kiên quyết bỏ lại di động vào trong túi da. Sau đó leo lên xe, chuẩn bị đến quán Bách Thanh Ca mà Tiểu Lị nói để tìm người thì điện thoại cô vừa mới bỏ vào trong túi lại vang lên.

Linh linh...

Cô lập tức lấy di động từ trong túi ra. Bởi vì vừa rồi cô tìm qua mấy nơi, sau đều lưu lại phương thức liên lạc muốn đối phương nếu gặp lại người thì thông báo cho cô.

Dãy số hiện trên di động hoàn toàn ngoài dự kiến của cô. Không phải là dãy số lạ lẫm mà cô đã uỷ thác, cũng không phải là dãy số của công ty làm cô sợ hãi, mà lại là cái tên khốn kiếp khiến cô ngựa không dừng vó tìm kiếm chung quanh!

"Anh đang ở nơi nào? Tiểu Dịch đâu? Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Vừa tiếp điện thoại, cô liền trực tiếp hỏi, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ cùng lãnh liệt.

"Cần gì hung hăng như vậy?"

"Anh rốt cuộc ở nơi nào? Tiểu Dịch đâu? Tôi muốn cùng Tiểu Dịch nói chuyện, đem điện thoại cho cậu bé."

"Nó đang ăn gà rán với khoai tây chiên, không thể cùng cô nó yêu nhất nói chuyện. Thật sự là đáng thương nha, em gái thân yêu, không nghĩ tới chính mình có một ngày bại bởi gà rán và khoai tây chiên phải không?"

"Hạ Quan Kiệt, anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Cô rống giận.

"Chú ý ngữ khí của em, anh là anh trai của em đấy."

"Anh là ác mộng của tôi thì có! Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Anh muốn như thế nào? Chính là muốn cùng con của anh ở chung nhiều một chút, bồi dưỡng tình cha con một chút không được sao?"

"Muốn tôi tin tưởng nói lời của anh, trừ phi mặt trời mọc đằng tây!" Cô giận không thể át, không muốn tiếp tục vô nghĩa với anh ta nữa: "Anh muốn bao nhiêu tiền mới trả người?" Cô trực tiếp hỏi.

"Nói thế giống như anh là kẻ cướp."

Anh so với kẻ cướp càng khiến người ta tức giận hơn, thật đáng hận! Trong lòng Hạ Tâm Trữ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lần này anh muốn bao nhiêu?" Cô lạnh lùng hỏi lại.

"Một khi em đã như vậy anh cũng không nhiều lời, trước cho anh ba vạn đi, dùng tài khoản ATM chuyển đến cho anh."

"Trước là ý tứ gì? Còn có vì sao muốn dùng tài khoản để chuyển? Tôi muốn đón Tiểu Dịch rồi mới có thể trực tiếp đưa tiền cho anh." Cô trầm giọng hỏi, đột nhiên có loại dự cảm phi thường xấu.

"Anh muốn giữ Tiểu Dịch ở cùng anh ít lâu."

"Không thể!" Cô cả kinh mở to hai mắt, kích động kêu lên.

"Anh là ba nó, đương nhiên có thể."

"Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Anh căn bản là cho tới bây giờ không có quan tâm Tiểu Dịch, một ngày cũng không có. Tôi nói cho anh, trừ phi anh trả Tiểu Dịch lại cho tôi, nếu không một đồng tiền tôi cũng không cho anh!"

"Hửm, phải không? Vậy để cho nó với ba nó cùng nhau đói bụng đi. Gặp lại sau." Anh ta cười lạnh nói, cắt đứt điện thoại.

Hạ Tâm Trữ gắt gao nắm lấy di động, nắm chặt tới mức các đốt ngón tay biến trắng, giận tới toàn thân phát run.

Vì sao lại như vậy? Vì sao một người vốn làm cha mẹ nghĩ đến liền kiêu ngạo, em gái nghĩ đến thấy vinh quang, lại có thể trong một đêm thay đổi đến như vậy, sau đó sa đọa, mất đi lương tâm đến tình trạng này? Cô thực sự không hiểu.

Linh linh...

Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên lần nữa. Cô ngay cả nhìn số cũng không xem, trực tiếp nhấc máy hướng đầu bên kia cắn răng rống giận: "Hạ Quan Kiệt, tôi nói cho anh, anh đừng nghĩ tôi dễ dàng mềm lòng dễ dàng bị lừa như vậy, còn đem tiền cho anh nữa, tôi –"

"Tâm Trữ?"

Đầu điện thoại kia truyền đến tiếng phụ nữ làm cô đột nhiên ngậm miệng lại, nhanh chóng đem di động đến trước mặt nhìn một chút.

Là công ty gọi đến, trời ơi!

"Tâm Trữ? Là em sao? Chị là Tuệ Trân. Alo? Tâm Trữ? Tôi gọi nhầm số sao?" Một câu cuối là thì thào tự nói.

"Chị không có gọi nhầm, Tuệ Trân." Hạ Tâm Trữ không tiếng động hít một hơi: "Chị tìm em có việc à? Những cuộc gọi trước đều là chị sao?"

"Trời ơi, rốt cục tìm được em."

" Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói khoa trương của Tuệ Trân làm cô nhịn không được hỏi.

"Em hiện tại ở nơi nào?" Tuệ Trân hỏi gấp.

"Em ở Cảnh Mĩ."

"Em ở Cảnh Mĩ làm cái gì? Em có biết em vừa gây đại hoạ hay không, ông chủ thực tức giận, đến mức bảo em về sau không cần tới đây nữa?"

"Cái gì?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play