Có rất nhiều chuyện chúng ta biết rằng là không nên nhưng vẫn cứ làm. Chung quy cũng là vì có một điều gì đó thôi thúc hoặc kìm hãm chúng ta. Mà xét cho cùng thì trái tim chính là một ví dụ điển hình hoàn hảo nhất.

- O0o-

Những làn gió buổi sớm thổi mơn mởn, cuốn theo cái mùi đặc trưng của các loài hoa mùa xuân cứ bay thoang thoảng vào mũi mỗi người. Yuko tựa người vào lan can, đôi mắt màu hổ phách hướng về đâu đó xa xăm. Mấy ngày nay cô hay trốn tiết chỉ để ra đây thẫn thờ một mình. Cô không nghe nhạc mỗi khi tâm trạng không vui, thứ duy nhất cô cần chính là sự yên tĩnh như lúc này. Những tia nắng mặt trời quét ngang qua sân thể dục, để lại một vệt dài nhợt nhạt trên nền đất. Cũng phải thôi, tiết trời lạnh như thế, vẫn còn có nắng là may lắm rồi.

Từng làn gió lạnh thổi qua, kéo theo vài lọn tóc quấn vào những đường góc cạnh đặc trưng của khuôn mặt cô. Yuko cứ bất động đứng ở đó, mặc cho cơn gió nghịch ngợm muốn làm gì thì làm. Cho đến khi đôi chân cảm thấy mỏi nhừ, cô mới ngồi xuống nghỉ một chút.

Khoảng chừng năm phút nữa là sẽ đến giờ ăn trưa, Yuko nhanh chóng di chuyển đi nơi khác. Vì một lát nữa nơi này sẽ bị khuấy động bởi vô số tạp âm khác nhau, mà tâm trạng Yuko lúc này rất không thích hợp cho điều đó.

Tiếng chuông vang lên nhẹ nhàng. Gần như là cùng lúc, tiếng xì xào nói chuyện cùng với đế giày chạm xuống đất vang lên mỗi lúc một to hơn. Yuko bâng quơ giương tầm mắt ra xa, vô tình làm sao lại bắt gặp thân ảnh Haruna. Là trong vô thức tớ vẫn nhìn thấy cậu, hay thật ra là sâu trong thâm tâm tớ đã luôn tìm kiếm bóng dáng của cậu?

Yuko cười khổ một cái. Tại sao phải khổ sở như vậy chứ? Cô hoàn toàn có thể tạ lỗi trước mặt Haruna mà. Vì cái gì cho đến bây giờ vẫn im lặng? Rốt cuộc là cô sợ cái gì đây?

Đã một tuần không nói chuyện với nhau rồi, thực sự là rất nhớ...

“Oshima-san?”

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai. Là một nữ sinh năm ba, nhưng vẻ mặt Yuko không có gì giống như là quen biết cô ta cả.

“Dạo gần đây muốn gặp Oshima-san cũng thật khó.” – Nữ sinh đó tiếp tục. – “Không đi ăn trưa sao?”

“Không.”

“Trông cậu bây giờ ốm quá. Vẫn cứ nên đi ăn thôi.”

Yuko trừng mắt liếc cô ta. Một cỗ khí lạnh băng bỗng chốc lan tràn, khiến cho ai nấy đi ngang qua đều cảm thấy run người.

“Tâm trạng của tôi không được tốt, cậu mau đi đi nếu không muốn tôi nổi giận.”

“Oshima-san! Cô gái đó có gì tốt mà khiến cho cậu phải như thế chứ? Hả? Cậu thực sự yêu Kojima-san sao?”

Câu hỏi này Yuko nghe nhiều rồi. Và câu trả lời cô cũng đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần rồi. Phải, đúng vậy đấy.

Tớ không biết rằng những lúc như vậy, tớ ở đâu trong trái tim cậu ấy nữa...

Yuko đau lòng nhớ lại những lời Haruna nói. Rồi tầm mắt bỗng vô tình hướng về phía cô nữ sinh năm ba đối diện. Không nói không rằng, Yuko liền hôn lên môi cô ta.

Có phải là lúc trước cũng như thế này không? Vậy thì lúc đó trong tim mày rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì?

Nghĩ...

Đến cái gì...

NyanNyan...


Cậu vẫn luôn ở trong tim tớ mà Kojima Haruna... Oshima Yuko đau lòng nghĩ.

Một nỗi nghẹn mơ hồ đang chực chờ trào dâng.

Bỗng một tiếng động lạ cắt đứt mạch suy nghĩ của Yuko, nụ hôn nhạt thuếch đó cũng vì thế mà dừng lại. Khoảnh khắc Yuko nhìn lên, cô ước gì cảnh tượng cô thấy không phải là thật.

Haruna chỉ im lặng đứng đó. Cô đã thấy hết tất cả nhưng không nói gì. Cô có rất nhiều điều muốn nói với Yuko, nhưng có lẽ không cần nữa rồi. Haruna chớp mi vài cái rồi bước đi.

“Không... NyanNyan! Không phải như cậu nghĩ đâu!” – Yuko khi định thần lại thì lập tức hốt hoảng đuổi theo Haruna.

Haruna cảm thấy mọi thứ trước mắt cứ mờ dần mờ dần bởi một làn nước mỏng manh. Cô chớp mi một cái, lập tức một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Haruna như người mất phương hướng cứ đi thẳng về phía trước, dọc đường cô đã đụng trúng biết bao nhiêu là người. Trong đó có một nữ sinh thân hình nhỏ nhắn.

“Kojima-san?” – Takamina khi bị va phải thì có hơi khó chịu, định lên tiếng mắng thì lập tức im lặng khi nhận ra đó là Haruna. Cô cảm thấy có gì đó không ổn nên liền đuổi theo.

“Kojima-san!”

“Đừng động vào người tôi!” – Haruna hung hăng gạt bàn tay của Takamina ra khỏi người.

“Kojima-san làm sao vậy? Là tớ đây mà.”

“Tôi bảo là buông ra!”

“Cậu làm sao thế này?”

Cả hai người cứ thế dây dưa qua lại cho đến khi đủ tỉnh táo lại. Sau đó đi xuống sân trường, tìm một nơi mát mẻ nào đó ngồi xuống thở phì phò.

“Cậu đã bình tĩnh lại chưa?” – Takamina như người không còn hơi nặng nhọc nói.

“Ừm... Xin lỗi...”

“Không có gì.”

Và rồi một khoảng lặng dài xuất hiện giữa cuộc đối thoại. Hai người họ cứ ngồi im lặng như thế một lúc lâu. Những chú chim sà xuống cũng cảm thấy vô vị mà vỗ cánh bay đi, trong khi những cơn gió lâu lâu lại nổi lên khuấy động không gian một chút.

“Tớ vốn nghĩ rằng mình rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ là vì đã từ lâu rồi tớ không rơi nước mắt nên như thế thôi.” – Haruna cuối cùng cũng là người mở miệng trước.

“Sao?”

“Tớ lại thấy những điều không nên thấy rồi. Không lẽ cậu ấy vẫn chưa biết sai chỗ nào sao? Hay là vốn ngay từ đầu cậu ấy đã không có ý định sửa lỗi?”

“Cậu là đang nói đến Yuko?” – Takamina e dè thăm dò.

“Còn người nào có thể khiến cho tớ trở nên như vậy đây?”

“Cũng phải ha...”

Takamina buồn bã công nhận. Lời nói cô thốt ra nhẹ đến nỗi chỉ như chiếc lá bị thổi bay, xoay một vòng đẹp mắt trên không trung rồi rơi xuống đất. Trái tim cô lại thổn thức. Là vì cô không muốn nhìn thấy Haruna buồn, hay là còn vì một lý do nào khác nữa?

“Kojima-san đừng buồn nữa. Tớ biết rằng tớ rất vô dụng nhưng ít ra thì tớ cũng có thể trở thành một người đáng tin cậy để cho cậu chia sẻ.”

Takamina mỉm cười nói với Haruna. Cô dùng từ “một người đáng tin cậy” chứ không phải là “bạn bè” hay từ gì đó khác. Trái tim cô trong một chốc đã hành động nhanh hơn lý trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play