Tối thứ sáu. 8h. Căn hộ chung cư cao cấp của Haruna.

Tiếng chuông cửa vang lên đều đều, kéo Haruna ra khỏi chương trình Variety Show mà cô đang chăm chú xem trên tivi. Quái lạ? Giờ này ai còn tìm mình nữa nhỉ? Haruna thầm nghĩ. Tiếng tivi bật cũng không quá lớn, mà đây là khu chung cư cao cấp mà, tường cách âm hết rồi, có bật volume quá mức thì cũng chả vọng sang nhà kế bên được. Bình thường cô ăn ở rất tốt, không gây thù với hàng xóm, ngược lại họ còn rất quý cô, vậy nên sẽ không có chuyện họ qua đòi mạng cô đâu nhỉ? Ừmm... UsaMimi thì mỗi buổi sáng vắng nhà đều có gửi sang cho cô hàng xóm trông dùm, không lẽ bọn chúng quậy quá nên sang mắng vốn? Không thể nào... Mới nãy còn cười với mình nói rằng UsaMimi rất ngoan mà? Vậy thì là ai? Và lý do gì?

Người bên ngoài có lẽ không đủ kiên nhẫn để đợi cho Haruna suy nghĩ thêm vài điều phong phú khác nữa, liên tục nhấn chuông cửa thúc giục, Haruna cũng đành mang theo vẻ mặt khó hiểu của mình hướng về phía chuông cửa màn hình và xém chút nữa là té ngửa ra đằng sau, là ông Kojima!

Không suy nghĩ vẩn vơ gì nhiều nữa, Haruna lập tức mở cửa, và lần này thì đến lượt ông Kojima suýt nữa ngã nhào.

Đại tiểu thư Kojima Haruna là một con người bừa bộn như thế này sao? – Câu hỏi có tỷ lệ xuất hiện cao nhất trong đầu của những người lần đầu tiên đến nhà Haruna.

“À... Ừm... Ba, vô nhà trước đã...” – Haruna có hơi ngại ngùng gãi đầu, cô biết lúc này ông Kojima đang nghĩ gì.

“Ừ được.”

Haruna nhanh chóng ném hết những gói snack khoai tây và một vài lon nước ngọt trên chiếc bàn café và ghế sofa vào thùng rác, lau sơ qua một tí rồi cô lại lật đật chạy vào phòng bếp pha trà, lúc này ông Kojima mới miễn cưỡng ngồi xuống, con gái ông dòm xinh xắn đáng yêu như vậy mà...

Khoảng năm phút sau thì cô bưng hai tách trà nóng hổi đặt lên bàn, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở nên luống cuống vì không biết nên ngồi ở đâu, trong phòng khách có một bộ ghế sofa dài, trước nó là một cái bàn café cỡ vừa và một chiếc Smart TV cỡ lớn, vậy nên căn bản là Haruna không thể nào ngồi đối diện với ông Kojima được, chỗ ngồi duy nhất chính là ngồi kế ông ấy thôi, nhưng mà...

“Con gái, xuống ngồi kế ba này. Ngại ngùng gì không biết.” – Ông Kojima nở một nụ cười hiền từ.

“Vâng...”

Haruna ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động, ông Kojima thì cứ tự nhiên cầm lấy tách trà lên hớp một miếng, sau đó lại trầm trồ khen ngợi con gái mình pha trà ngon. Haruna cũng chỉ cười cười đáp lại. Không phải là do cô ít tiếp xúc với ông Kojima nên sinh ra khoảng cách, thật ra thì dạo gần đây hai người họ trò chuyện với nhau cũng khá nhiều, nhưng chỉ là qua điện thoại thôi, hôm nay ông bỗng nhiên lên nhà cô thế này thật có chút không thích ứng kịp.

“Haruchan nè, hôm nay ba lên đây là do có chuyện muốn nói với con, mà chuyện này nói qua điện thoại thì không tiện.”

“A...” – Haruna như hiểu ra được.

“Ta sẽ thông báo chuyện đã tìm lại được con cho toàn thể các đối tác của mình biết, con biết mà đúng không?”

“Vâng.”

“Vì chuyện này liên quan trực tiếp đến con nên ta muốn hỏi ý kiến con trước, con sẵn sàng chưa? Nếu không ta sẽ không ép con.”

Haruna từ đầu đã vốn không mấy để tâm đến chuyện này, vậy nên cô cũng không có ý kiến, cô bỉu môi một cái rồi gật đầu đồng ý.

Ông Kojima thấy vậy thì mừng rỡ ra mặt.

“Thật tốt quá! Vậy buổi tiệc sẽ được tổ chức vào tối thứ bảy tuần sau, ở biệt thự Kojima, đến lúc đó ta sẽ cho người đến đón con về chuẩn bị nhé!”

“Vâng.” – Haruna cười.

“Vậy ta về trước đây. Tối rồi mà còn làm phiền con, thật có lỗi.”

“A không, không sao đâu ạ!”

“Được rồi, con không cần tiễn ta đâu.” – Ông Kojima mỉm cười, uống nốt phần trà còn lại trong tách rồi từ tốn đứng dậy hướng ra phía cửa, sau đó không quên quay lại nói một câu với Haruna. – “Ta mong là sau này sẽ được uống trà con pha nhiều hơn.”

- O0o-

Trường nữ sinh trung học Majihabara.

“Nè Yuko, thứ bảy này nhà Kojima tổ chức tiệc lớn lắm, nghe nói là muốn thông báo chuyện gì đó.” – Sae vòng tay qua cổ Yuko thao thao bất tuyệt. – “Cậu nghĩ là chuyện gì nào?”

“Chuyện sốc lắm đó, các cậu lo mà giữ vững bình tĩnh.” – Yuko cầm tấm thiệp mời trong tay quơ qua quơ lại, cô vốn đã biết chủ đề là gì rồi nên cũng không bất ngờ cho lắm.

“Nè, khách mời là những đối tác của gia tộc Kojima, chẳng phải là nhiều lắm sao? Nhật Bản và thêm hàng tá các công ty nước ngoài nữa, bộ cái biệt thự Kojima lớn đến vậy à?” – Takamina trước giờ chỉ nghe người ta đồn về độ rộng lớn của biệt thự Kojima thôi chứ cô vẫn chưa một lần được thấy tận mắt, vậy nên trí tò mò của cô càng tăng thêm một bậc.

“Ưmmm...”

Yuko bộ dáng chán chường chống tay lên bàn thở dài, nhưng tầm mắt thì vẫn như cũ cứ hướng về phía ai đó.

“Nee, hình như có một cặp đôi đang cãi nhau trong lớp thì phải.” – Sae hướng Yuko nở nụ cười gian manh.

“Mấy ngày rồi đó a, có chuyện gì thì từ từ nói chứ, Yuko nhà ta mấy ngày không được động tay động chân rồi có thấy khó chịu không?”

Takamina hiếm lắm mới có một cơ hội chọc ghẹo Yuko, hiển nhiên cô phải nắm bắt cho tốt rồi, thế nhưng cô lùn vừa mới mở miệng nói xong một câu là y như rằng im lặng luôn.

“Các cậu rỗi hơi quá nên lo chuyện bao đồng à? Nhây nữa là tớ đục cho mỗi người một cái nhé?” – Yuko trên mặt xuất hiện vô số hắc tuyến, trừng mắt đe dọa Sae và Takamina.

“Đồ Yankee!”

Mặc dù mắng thì mắng vậy nhưng hai cô nàng cũng lảng sang chuyện khác. Chọc giận Yuko không phải là một ý hay đâu. Bạn thân thì có cách xử phạt dành riêng cho bạn thân đó.

- O0o-

Thứ bảy. Biệt thự Kojima.

Khoảng sân xanh mướt rộng lớn lúc này đã chật kín người, vậy mới biết rằng quan hệ xã hội của dòng họ Kojima rộng lớn đến mức nào. Một loạt dãy bàn tiệc buffet được sắp theo hình chữ nhật, các loại rượu hảo hạng được chồng chéo lên nhau tạo thành một ngọn tháp, còn có một chiếc bánh kem rất to được đặt ở giữa sân khấu trong vườn.

Khách khứa lúc này có lẽ đã đến đông đủ, mọi người trò chuyện xì xào với nhau, bàn tán về chủ đề của bữa tiệc hôm nay. Không khó để cho Sae và Takamina tìm thấy nhau, bạn thân lâu năm nên giữa họ dường như đã hình thành một loại giác quan mới, chỉ cần ở chung một chỗ, dù rộng lớn thế nào cũng sẽ tìm ra nhau.

Sae vẫn như cũ theo phong cách ăn mặc cá tính, nhiều tiểu thư rất nhanh bị đổ bởi nàng ikemen Sae, mà chuyện này cũng bình thường thôi. Còn Takamina thì mỗi khi có buổi họp lớn là y như rằng vận cho mình một màu hồng từ đầu đến cuối, cô đã luôn nói rằng bản thân cô hợp nhất là với màu hồng, nhưng người khác thì không nghĩ vậy.

“Cậu có thấy Yuko ở đâu không?” – Sae vừa nhâm nhi ly rượu vừa hỏi.

“Không, vừa nãy tớ có thấy ba mẹ cậu ấy nhưng lại chẳng thấy cậu ấy đâu cả.”

“Chắc là lại đi tán gái nữa rồi.” – Sae thích thú cười hì hì.

“Xin toàn thể tất cả mọi người chú ý! Xin toàn thể tất cả mọi người chú ý!”

Tiếng loa phát thanh khiến cho ai cũng dừng ngay việc làm dang dở của mình lại và hướng về phía sân khấu, nơi ông Kojima ăn mặc lịch lãm đã đứng tự bao giờ.

Ông hài lòng nhìn xuống mọi người, sau đó từ tốn cầm micro lên.

“Đầu tiên xin cho tôi được cám ơn mọi người vì đã có mặt ở đây.” – Rồi ông cúi đầu xuống thể hiện sự tôn trọng của mình. – “Như đã nói, buổi tiệc hôm nay là để tôi thông báo một việc quan trọng của gia tộc Kojima.”

Mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe, sự ồn ào ban nãy bỗng nhanh chóng biến mất. Ai ai cũng cảm nhận được sự hồi hộp tò mò đang trào dâng trong lòng.

“Haruchan, con lên đây đi.”

Tất cả ai cũng hiện lên trên mặt một dấu chấm hỏi to đùng, Haruchan là ai? Thế nhưng họ cũng nhanh chóng dời tầm mắt lên phía bên trái sân khấu. Một cô gái vận một chiếc đầm màu đỏ được thiết kế cầu kỳ kiểu cách đang từ từ bước lên.

Làn da trắng nõn mượt mà được bao bọc bởi chiếc đầm nửa kín nửa hở. Đây là một chiếc đầm cúp ngực, vậy nên những đường cong cơ thể hoàn hảo của Haruna được tôn lên một cách triệt để nhất. Làn váy dài che kín hết đôi chân và chạm hẳn lên sàn sân khấu, tuy nhiên mọi người vẫn cảm nhận được đôi chân thon dài cân đối của Haruna ẩn sau làn váy, càng làm cho cô trở nên quyến rũ hơn. Haruna nhẹ bước đến bên ông Kojima, nở một nụ cười trên khuôn mặt hoàn hảo của mình rồi nhẹ cúi đầu.

“Xin thông báo với toàn thể mọi người có mặt ở đây. Cô gái này, Kojima Haruna, chính là người con ruột của tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.”

Lời vừa dứt, đám đông bên dưới lập tức phản ứng mãnh liệt, mà có lẽ mãnh liệt nhất chính là Sae và Takamina. Sae thậm chí còn phun ra ngụm rượu mà cô mới cho vào miệng nhưng chưa kịp nuốt lúc nãy.

“Là Kojima-san sao!?”

“Là thật sao!!!?”

“Thảo nào hôm nay cậu ấy nghỉ học, thì ra là để về chuẩn bị cho bữa tiệc này à?”

Takamina nãy giờ cứ mở to mắt mà ngắm nhìn Haruna, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng rồi, cô thực sự không ngờ chuyện hi hữu như vậy lại xảy ra.

“Nè Takamina, tớ mà méc Acchan là ngày mai cậu nhừ đòn nhé.” – Sae khinh bỉ mắng một câu.

Về phía cô lùn khi nghe đến cái tên “thân thương” đó là da gà da vịt nổi hết cả lên, lập tức thu hồi tầm nhìn của mình lại, chuyển sự chăm chú sang những món buffet tươi ngon trên bàn.

Haruna có chút không quen với sự hào nhoáng này, sau khi đã nâng ly chúc mừng cùng với ông Kojima thì cô cũng nhanh chóng lui xuống sân khấu. Thế nhưng cô chưa đi được bao nhiêu bước thì một loạt người đến mời rượu cô chúc mừng, cũng có người chỉ đến bắt tay xã giao, nhưng nhiều hơn cả vẫn là mời cô cùng khiêu vũ. Haruna cái nào cũng không có từ chối, chỉ duy nhất cái khiêu vũ là ngoại lệ, đơn giản là vì cô có biết khiêu vũ đâu.

Mọi người trong bữa tiệc ai cũng bất ngờ với thông báo này, hiển nhiên họ đều kéo nhau đến gặp vị đại tiểu thư này, và không khiến họ thất vọng, cả nữ nhân lẫn nam nhân, ai cũng đều đã bị Haruna câu mất hồn rồi. Hiển nhiên trong đó có cả Sae và Takamina.

Haruna vì uống hơi nhiều rượu mà đầu óc có chút choáng váng, cô lảo đảo băng qua từng lớp người, đụng phải người ta cũng không ít, cuối cùng cũng đi ra được một góc có thể coi là yên tĩnh nhất trong khu vườn. Thế nhưng Haruna chỉ kịp ngồi xuống ghế nghỉ một chút thì bên tai lại vang lên tiếng nói khá là quen thuộc.

Là ai đây?

“Chị Haruna, hôm nay chị đẹp lắm.” – Là Jurina.

“Jurina à... Cám ơn em.” – Haruna hướng khuôn mặt hơi ửng đỏ vì rượu của mình lên mỉm cười với Jurina.

“Xem ra chị đã uống không ít rượu nhỉ? Cùng em uống thêm một ly có được không?”

Haruna nhẹ gật đầu rồi tiếp nhận ly rượu trong tay của Jurina, một hơi uống sạch, thật là, uống rượu thì phải từ từ thưởng thức chứ.

“Haruna, chị đã suy nghĩ những gì em nói lúc trước chưa?”

“Chuyện gì..?”

“Bỏ Yuko và ký hợp đồng với em.” – Jurina thuộc tuýp người sôi nổi thẳng thắn, một câu là đã thể hiện hết nội dung cuộc đối thoại.

“Jurina nè, chị đã bỏ việc rồi.”

“Sao!?”

“Bây giờ chị không còn là nhân viên của cái dịch vụ đó nữa, bông tai cũng không còn...” – Haruna vén tóc mình sang một bên.

“Chị thích em Jurina, nhưng em không phải là người chị chọn, chị chỉ xem em như là em gái thôi, chị xin lỗi.” – Haruna dịu dàng xoa đầu Jurina rồi đứng dậy bỏ đi đến nơi khác.

Kỳ thực thì Haruna không cảm thấy tội lỗi, Jurina dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành hết, đối với chuyện tình yêu hẳn cũng không chín chắn, vậy nên sẽ không thấy tổn thương nhiều, Haruna chỉ sợ con bé vì chuyện nhỏ này mà trở nên bài xích với cô thôi.

Haruna đi lòng vòng được một chút thì cảm thấy choáng váng, vì thế cô đã lỡ tay làm đổ ly rượu lên một người, cô vội xin lỗi và rồi lảo đảo bước tiếp, tiếng nhạc xập xình cứ đập ong ong vào lỗ tai khiến đầu cô muốn nổ tung đi được, Haruna bèn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt lại cho tỉnh táo.

Thế nhưng biệt thự Kojima rộng lớn cực kì, mặc dù đã nhờ người giúp việc chỉ đường nhưng Haruna cũng phải mất khá lâu mới có thể mò ra được cái nhà vệ sinh. Men rượu làm cho tầm nhìn của cô mờ mờ ảo ảo, ý thức cũng trở nên mông mông lung lung, cô mắt nhắm mắt mở đẩy cửa nhà vệ sinh ra, nhưng đúng lúc đó lại vô tình làm cánh cửa đập vào mặt người bên trong.

“A xin lỗi, tôi không biết là cô định đi ra...” – Haruna vội rối rít xin lỗi.

“Không sao không sao...” – Cô gái bị đập trúng thì nhăn mặt xoa xoa cái mũi của mình thầm mắng trong lòng, thời điểm cô định đi ra thì mới phát hiện cái người đập cửa vào mặt cô chính là Haruna, khiến cho cô nhất thời không biết nên biểu cảm như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play