Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, các nhân viên bắt đầu líu ríu giải tán. Thang Dung đi ngang qua chỗ cô ngồi còn nhìn cô mỉm cười, tâm tình Diệp Nhiễm phức tạp, thật không biết nên dùng biểu cảm gì.
Kha Dĩ Huân cũng đi tới, mặc dù cô không mắng chửi anh, nhưng ít nhất cô cũng không muốn tỏ vẻ thân thiện.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, chỉ nói một câu: “Theo anh về nhà.” Đây là câu ra lệnh.
Kha Dĩ Huân tự đắc đi ở phía trước, Diệp Nhiễm thầm nghĩ trong lòng, theo sau anh ư? Cô không cam lòng. Cô sẽ ngồi yên không động đậy, cô không tin anh sẽ không quay đầu gọi! Anh không gọi thì cô càng có cớ để quay về cửa tiệm, cùng lắm thì cô sẽ tìm cách trốn đi!
“Cô ơi, hội nghị đã kết thúc rồi, mời cô ra ngoài ạ, chúng tôi cần dọn dẹp, cám ơn.”
Diệp Nhiễm vẫn đang mím môi toan tính bỗng dưng có một người phụ nữ nho nhã lễ độ “Mời” cô đi, còn lịch sự kéo hành lý ra cửa giúp cô. Diệp Nhiễm tuyệt đối không hoa mắt, cô nhìn thấy bả vai của Kha Dĩ Huân run lên, thì ra là anh ta đang cười.
Đứng ở bên ngoài phòng họp, Diệp Nhiễm lại cảm thấy bất lực. Mỗi lần cùng Kha Dĩ Huân tranh cãi, mặc kệ giận dỗi hay là nghiêm túc, kết quả chi có mình cô thất vọng, thậm chí tức giận cũng không được, căn bản là anh khinh thường cô.
Kha Dĩ Huân dừng bước xoay người lại, biểu cảm tương đối bình tĩnh, chỉ có ánh mắt mang theo bỡn cợt. Cô thà rằng anh rung đùi đắc ý nhìn cô cam chịu cũng không nguyện ý nhìn anh cười thầm trong lòng.
Anh đi tới giúp cô kéo hành lý, hành lý rất nhỏ nhưng dáng người anh lại cao to, cho dù vậy anh cũng rất đẹp trai.
“Kha Dĩ Huân, chúng ta cần nói chuyện.” Diệp Nhiễm lên tiếng.
“Được, nói đi.” Anh buông hành lý xuống, cả người đứng thẳng, vẫn là ánh mắt tươi cười cùng với bộ dáng đạm mạc nhìn cô. Anh không muốn tìm nơi riêng tư nói chuyện, thậm chí còn đứng giữa hành lang. Nhân viên khách sạn đi tới đi lui, cô cảm thấy anh rất thành công trong vấn đề này.
“Trả hành lý lại cho em, em không muốn cùng anh trở về!”
Kha Dĩ Huân đứng khoanh tay, cũng chưa từng kinh ngạc: “Vậy, em muốn đi đâu?”
“Cùng lắm thì lại đến một thành phố khác tạm trú vài năm.” Cô lạnh lùng nói.
“Các phóng viên bây giờ rất lợi hại.” Anh dừng một chút: “Em muốn đi đâu anh cũng không có quyền ngăn cản. Có điều cha mẹ và gia đình dì em chắc chắn sẽ bị phóng viên túc trực chụp ảnh mỗi ngày, hoặc là cuộc sống của bọn họ không còn bình thường như trước, bọn họ trở thành trò cười ở trên mặt báo, em có thể không cần nhưng cho dù em trốn chui trốn nhũi các tay săn ảnh vẫn sẽ tìm ra em.”
Cô khẽ run vì điều anh nói.
“Diệp Nhiễm, trở về bên anh là hạ sách cuối cùng. Nếu em tiếp tục xuất hiện trên mặt báo, em sẽ làm mất hình tượng của Thang Dung.” Kha Dĩ Huân cười nhạo: “Thậm chí công ty của cậu ta cũng có thể đâm đơn kiện ngược lại em, chẳng lẽ em thích ngồi trong tù?”
“Nói bậy! Em không phạm pháp, dựa vào cái gì bọn họ có thể kiện em?” Cô đúng là điên rồi, lại còn tin tưởng lời anh nói!
“Đàm pháp luật đúng không?” Anh cười mỉa mai: “Là em cố ý làm hỏng hình ảnh của Thang Dung, thần tượng là gì? Là sản phẩm của công ty giải trí, bọn họ tốn tiền đầu tư chưa gì đã bị em phá hủy, Diệp Nhiễm em nói xem, tiền bồi thường đền cho công ty giải trí đừng nói là 5 cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, 10 cửa tiệm cũng còn chưa đủ!”
Diệp Nhiễm không đáp lời, yên lặng suy tư.
“Anh là có lòng tốt giúp đỡ em, ít nhất có thể giúp em thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ này, em đã không cảm kích, anh cũng không ngu dại rước lấy phiền toái vào người.” Kha Dĩ Huân cầm lấy điện thoại ra gọi, Diệp Nhiễm nghe thấy anh nói: “Tôi mặc kệ, các người đến đây an bày đi.”
Diệp Nhiễm chống cự đến cùng, cho dù bị người của công ty giải trí tạm giữ cô cũng cương quyết không trở về cùng Kha Dĩ Huân! Để xem công ty giải trí này có thể giữ cô bao lâu? Nửa năm, một năm, hay mười năm? Nhiều lắm là mười ngày hoặc nửa tháng.
Khi người của công ty giải trí đến dẫn cô đi, chân cô bắt đầu phát run.
Kha Dĩ Huân cũng không quay đầu nhìn lại, thậm chí bóng dáng của anh cũng biến mất.
“Để cô ta ở tạm ký túc xá của cậu đi, chỗ đó tương đối hẻo lánh.” Người đàn ông mập nhất chỉ huy: “Cậu xuống dưới xem còn ai không?”
Có người chen miệng vào: “Chụp hình ở đây tuyệt đối không sao.....” Anh ta hạ giọng ái muội, trái tim Diệp Nhiễm đập mạnh, khẳng định không phải chuyện tốt. Một người khác trong số đó quay đầu nhìn cô, ánh nhìn này giống như đang khoét vào trái tim cô. Anh ta cười dâm tà: “Cô ấy cũng là người mẫu khỏa thân? Chất lượng thật, ai tuyển dụng thế? Làn da rất đẹp.”
Người môi giới có phần tiếc rẻ: “Cô ấy không bán thân, nhưng mà cậu xem thử có thể kiếm tiền từ gương mặt này không, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, là người của Kha tổng đấy.”
Anh ta dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhìn lướt qua Diệp Nhiễm, giọng nói mạnh mẽ: “Hiện tại chưa nghĩ ra, có điều thân hình này mà làm người mẫu khỏa thân thì chắc được hoan nghênh lắm.”
Người môi giới quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt Diệp Nhiễm trắng bệch, anh ta sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”
Kha Dĩ Huân đứng ở gara nhìn Diệp Nhiễm ném hành lý xuống đất, cô thật sự hối hận! Hận nhất chính là cô không biết mình hận ai!
Nhìn thấy anh cũng không mặn mà chào đón mình, cô quyết định tự leo lên xe, càng ngày cô càng hận anh, nhưng nghĩ đến cảnh tượng cô cúi đầu để bước vào xe anh, cô càng hận bản thân hơn!
Cô nhìn thấy hàng ghế phía sau để rất nhiều túi đồ to lớn, dường như là quần áo, giày dép và túi xách, không có chỗ cho cô, cô đành phải ngồi vào bên cạnh anh.
Kha Dĩ Huân không nói chuyện, cô ước gì anh đừng lên tiếng! Cô bây giờ rất mệt, dường như cuộc sống của cô lại bị kiểm soát, cảm giác vô lực khiến cô không chịu nổi!
Xe lái đến đoạn đường cao tốc, đột nhiên Diệp Nhiễm òa khóc. Phẫn hận đè nén cuối cùng cũng bạo phát. Cô phải trở lại cuộc sống trước kia sao? Sinh hoạt tại một căn nhà không có tình yêu, mà người đàn ông này một khi đã cần thiết sinh lý, ngay cả khi cô muốn đạp anh ta xuống giường cũng không có lực!
Kha Dĩ Huân bị tiếng khóc của Diệp Nhiễm khiến cho hoảng loạn, anh lập tức mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi: “Làm sao?”
“Không muốn sống cùng anh! Không muốn cùng anh lên giường!” Cô khóc nức nở: “Nghĩ là có thể cách xa anh! Kha Dĩ Huân, chẳng lẽ chuyện này anh cũng không làm được? Anh thắng rồi, anh thích thế nào thì cứ thế ấy đi! Em nhận thua đó, là em sai rồi, chẳng lẽ anh không thể chừa cho em một con đường sống? Kha Dĩ Huân, đến buông tha em anh cũng không làm được? Chỉ cần anh đồng ý, cả đời này em thề sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh!”
Sắc mặt của Kha Dĩ Huân ngày càng trầm trọng, đột nhiên anh dừng xe bên đường.
Anh sập cửa xuống xe, còn cô ở trong xe òa khóc. Diệp Nhiễm không ngờ sẽ có một ngày mình lại nói ra những lời này… Anh mở cốp xe lục tung hành lý của cô.
“Anh định làm gì!” Cô nhịn không được xoay người thét lên.
Kha Dĩ Huân không để ý đến Diệp Nhiễm, anh cầm áo sơmi dài tay của cô nói: “Mặc vào! Điều hòa trong xe rất lạnh!”
Cô muốn xé nát chiếc áo sơ mi này, lòng tốt của anh khiến cô càng thêm khó chịu, cô tựa như món đồ chơi của anh, hứng thú thì quý trọng, chán nản thì ném đi.
Diệp Nhiễm ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn Kha Dĩ Huân đưa cô trở về nhà mới, trong sân trồng rất nhiều hoa và cây cảnh.
Kha Dĩ Huân bấm còi, hai người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa, đồng thời giúp bọn họ khiên hành lý lên lầu.
Diệp Nhiễm hờ hững xuống xe, cô không thích ngôi nhà trước kia là bởi vì nơi đó có ký ức của Đới Thần Thần. Cô càng không thích ngôi nhà này, biệt thự lộng lẫy càng khiến cô mặc cảm.
Cô cười mỉa mai, căn nhà này và cô thì có quan hệ gì chứ? Lúc đi vào đại sảnh ngay cả nín thở cô cũng không dám, quá xa hoa rồi. Đột nhiên cô nghĩ đến, nếu vợ tương lai của Kha Dĩ Huân biết cô cũng từng ở ngôi nhà này, có phải Kha Dĩ Huân lại phung phí tiền mua ngôi nhà mới nữa hay không?
Ngôi nhà được trang hoàng rất đẹp, tinh xảo và thiết thực. Cô nhịn không được phải ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn chùm được làm bằng thủy tinh. Sang trọng nhưng không cầu kỳ, khiếu thẩm mỹ của anh thật hoàn mỹ, cửa sổ trong nhà được kết hợp với rèm cửa cao cấp, bước vào đại sảnh sẽ khiến cho người ta nghĩ ngay đến khách sạn xa hoa.
“Em dọn vào phòng dành cho khách ở trên lầu 2 đi.” Anh đứng trong đại sảnh lạnh lùng nói, tựa hồ như ra lệnh.
Diệp Nhiễm không phản ứng, thờ ơ tiếp tục quan sát ngôi nhà.
Chắc phải mất nhiều công sức lắm mới có thể xây được ngôi nhà đẹp thế này, ngay cả dĩa trái cây và bình pha cà phê ở trên bàn cũng rất bắt mắt.
Người giúp việc trong nhà không dưới 6 người, cô cười thầm trong lòng, từng tưởng rằng anh sẽ tìm cô về để không khí gia đình trở nên ấm áp, xem ra ở đây rất sống động.
Phòng dành cho khách cũng rất sang trọng, từ cửa sổ lớn nhìn ra ngoài còn có thể thấy hồ bơi và đài phun nước nhân tạo, cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.
Cô nhìn lại mình và hành lý trên người, thật kém xa với những món đồ ở đây.
Có người gõ cửa bước vào, một cô gái thanh lịch ước chừng chỉ mới 20 giới thiệu mình là quản gia của gia đình, tên gọi là Ông Viên Viên, Diệp Nhiễm cười gượng, cô không muốn cùng thân quen với bất kỳ ai ở nơi này.
Ông Viên Viên phân phó những người giúp việc khác đem túi giấy đi vào, trong đó nào là quần áo, giày dép và túi xách cao cấp, cô ta còn hỏi Diệp Nhiễm cần gì nữa không.
Diệp Nhiễm cười khẽ: “Cô đến mà hỏi Kha Dĩ Huân, nơi này không phải là nhà tôi.”
Ông Viên Viên lễ phép mỉm cười, cô ta xoay người đi khỏi, hẳn là đi xin chỉ thị của Kha Dĩ Huân. Hai người giúp việc còn lại kỳ quái dò xét Diệp Nhiễm, đối với cô cũng không dám tỏ vẻ, cho dù là tôn kính hay khinh bỉ.
Ông Viên Viên trở lại phòng của Diệp Nhiễm, sai người giúp việc sắp xếp quần áo bỏ vào tủ, cũng không hỏi Diệp Nhiễm nữa. Diệp Nhiễm đưa lưng về phía người giúp việc, ngồi trên mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, có người bận rộn có người rảnh rỗi nhưng không một ai nói chuyện.
“Em không thích những quần áo này?”
Giọng Kha Dĩ Huân vang lên, anh nhàn nhã nhưng tâm tình không tốt.
Diệp Nhiễm không trả lời, cô không muốn nói chuyện.
Kha Dĩ Huân đi tới, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Đây toàn là những bộ quần áo do nhà tạo mẫu nổi tiếng của Thang Dung tuyển chọn. Anh cảm thấy rất hợp với em, ngày đó áo em mặc bộ đồ đi cùng Thang Dung rất đẹp.” Anh cười rộ lên, tựa hồ đắc ý.
Diệp Nhiễm xê dịch chỗ ngồi, liền phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi cô và anh, thậm chí cửa phòng cũng đã đóng.
Cô cười lạnh, thích hợp thì sao? “Không sợ em mặc những thứ này làm bẽ mặt anh?” Cô khắc nghiệt nói.
Anh hít một hơi, dường như đè nén cơn tức giận.
“Ngôi nhà này thế nào, có hợp không? Anh cảm thấy hoàn cảnh xung quanh so với trước kia tốt hơn nhiều, hồ bơi và đài phun nước rất đẹp.” Anh thay đổi đề tài, nỗ lực không tạo bầu không khí trầm mặc.
Diệp Nhiễm không để ý đến Kha Dĩ Huân, ngôi nhà này, hồ bơi và đài phun nước kia hoàn toàn không liên quan đến cô. Cô đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn đem hành lý của mình mở ra, chọn một bộ quần áo mang vào phòng tắm.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì anh ra đi, em muốn đi tắm rửa.” Hành lý bị anh lục lung tung, cô cúi đầu sắp xếp lại. Đột nhiên sắc mặt cô trở nên trắng bệch, không thấy, tìm hết rồi cũng không tìm thấy nó.
“Em đang đang tìm cái gì?” Tuy rằng bị cô nói những lời khó nghe nhưng anh vẫn tươi cười, có điều câu hỏi của anh vẫn ẩn chứa sự mỉa mai.
“Chứng minh thư của em đâu?” Cô lạnh giọng hỏi, không loại trừ bất kỳ khả năng nào.
“Cất rồi.” Giọng nói bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh gắt gao, luẩn quẩn không thể bày tỏ sự giận dữ, cô cắn chặt răng, thật sự rất hận. Cô đối với anh chỉ còn cảm giác chán ghét.
Lúc anh lấy áo sơmi bảo cô mặc vào, cô còn cho rằng anh có ý tốt giải hòa, không ngờ anh lên kế hoạch khiến cô không kịp phòng bị.
Kha Dĩ Huân thoải mái tươi cười: “Đừng lo, sẽ trả lại em. Anh chỉ cầm giúp em để bàn giao cửa tiệm hoành thánh cho người khác thuê lại.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Nhiễm từ từ đứng lên, lại nhìn thẳng vào mắt Kha Dĩ Huân, anh bị ánh mắt hờ hững của cô nhìn thấu, sắc mặt trở nên tái đi: “Nói rõ đi, Kha Dĩ Huân, rốt cuộc là anh muốn em làm gì?”
Kha Dĩ Huân cũng lạnh lùng cười: “Đầu tiên, đừng chọc giận anh. Trước kia không phải là em rất biết lấy lòng người khác?”
Nụ cười của cô khiến anh không thoải mái, đây có phải là Diệp Nhiễm mà anh từng biết hay không?
“Kha Dĩ Huân, anh và em, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không thể trở về như trước!” Giọng cô cất cao, thậm chí còn đang cười. Âm thanh này khiến cho Kha Dĩ Huân rất sốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT