Thế nhưng nếu hình bóng của nàng không tồn tại, thì vì sao không đem nàng giao cho Mại Nhĩ chứ? Mại Nhĩ sẽ ra tay giết nàng, hai tay chàng hoàn toàn không cần quan tâm có nhiễm máu của nàng hay không, chàng sao còn có thể ngay cả lo lắng cũng không lo lắng đã đem nàng giam vào trong nước kính?

Chàng càng lúc càng không biết bản thân thực sự đang nghĩ cái gì.

“Có đúng không?” Nàng lạnh lùng cười, lập tức mím chặt môi quyết tâm cố nén từng đợt từng đợt đau đớn kéo tới, nàng thở hổn hển một hơi, trừng lớn đôi mắt.

“Thống khổ rất nhanh sẽ qua đi.” Nhìn nàng thống khổ không chịu nổi, Tịch Ân đột nhiên mở miệng như là đang an ủi nàng, ngay cả bản thân chàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn hoàn toàn không cần để ý tới nỗi thống khổ của nàng.

Lộ không ngừng hít sâu, đợi sau khi đau đớn thoáng biến mất, mới có sức lực mở miệng:

“Bởi vì ngươi không phải là người chịu khổ, đương nhiên có thể nói dễ dàng như vậy. Nếu như ngươi thật sự muốn khiến ta sống tốt hơn, sẽ giết ta, như vậy ta còn mới có thể hơi hơi cảm kích ngươi.”

Đâu đớn đêm qua dằn vặt thể xác, hôm nay chỉ cầu mau mau được giải thoát.

“Ta sẽ không giết ngươi.” Mặc kệ nàng xin chàng thế nào, chàng cũng không ra tay lấy đi tính mệnh của nàng.

“Ha hả!” Nàng lắc đầu, thống khổ cười.

“Ta đã sớm đoán được ngươi sẽ không cho ta lối thoát vui vẻ.”

Nàng không biết được thống khổ như vậy sẽ còn duy trì liên tục trong bao lâu nữa, mà nàng có thể chịu đựng được bao lâu, nàng đã bị dằn vặt mất hết khí thế thường ngày, các mảnh tà ác trong cơ thể từng giọt từng giọt biến mất như trong sự liệu của hắn, đau đớn khiến nàng không cách nào suy nghĩ được tà ác trong đầu.

Điều khiến nàng khổ sở nhất chính là, tà ma pháp tồn tại trong cơ thể nàng cũng đang dần biến mất, nàng thậm chí không có sức lực thu hồi, nàng từng liều mình muốn chống lại chính khí trong kính thủy tinh, đáng tiếc nàng có lòng mà lực không đủ, sử dụng tà ma pháp trong kính thủy không thể nghi ngờ rằng đây là lấy trứng trọi đá, chỉ khiến tà ma pháp biến mất nhanh hơn, cũng làm thân thể đau đớn hơn.

Thử hỏi nếu nàng mất đi tà ma pháp, tồn tại ở trên đời còn để làm gì nữa?

Tịch Ân lẳng lặng nhìn nàng, có lẽ là nàng đang nếm đau khổ trong kính thủy tinh, mới có thể khiến chàng thấy nàng rất cô đơn lạnh lẽo, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, tâm nảy sinh đồng cảm với tâm trạng nàng, Tịch Ân lập tức lắc đầu xua đi cảm giác đồng cảm với tâm trạng nàng, nàng không hề đáng để được đồng tình, nàng đã làm rất nhiều chuyện xấu, nàng còn làm thương tổn rất nhiều người vô tội, chàng không nên đồng tình với nàng, cũng không thể đồng tình với nàng.

“Trong vương cung còn có ai là nội ứng của ngươi?” Tập trung nói sang chuyện khác, Tịch Ân bỏ qua tâm trạng không nên tồn tại, chất vấn nàng.

Chàng đoán rằng nàng sẽ không hành động một mình, nếu không lần trước sẽ không xảy ra chuyện thị vệ trúng tà ma pháp, nhất định có người âm thầm giúp đỡ nàng, chàng phải bắt được người kia nhanh lên một chút, không thể để người nọ như khối u ác tính ẩn giấu ở trong vương cung.

“Ngươi đoán đi! Ngươi không phải là rất giỏi sao? Tự mình nhìn thế giới nội tâm của ta đi!” Lộ cố ý khiêu khích, cũng không phải là không lo lắng sự nguy hiểm cho Mã Cơ, mà là cố tình làm khó hắn thôi.

Tịch Ân yên lặng nhìn nàng, cũng không nói gì ra, chàng không có cách nào nhìn ra thế giới nội tâm của nàng, cho tới bây giờ chàng cũng không rõ vì sao bản thân lại không nhìn thấy tương lai và nội tâm của nàng, chàng cho rằng ngoại trừ bản thân, còn lại tương lai mọi người chàng đều thấy được, không nghĩ tới nàng cũng là ngoại lệ, chẳng lẽ là liên quan tới việc nàng tu luyện tà ma pháp sao?

Không! Không có khả năng! Từ trước hắn từng gặp phải người tu luyện tà ma pháp, nhưng tương lai và nội tâm người đó đều bị chàng thấy rõ ràng, chỉ mỗi mình nàng, chỉ mỗi mình nàng không được!

Vì thế, Tịch Ân cảm thấy kỳ lạ không thôi, lẽ nào chàng phải mượn năng lực của Khinh Hồng sao? Khinh Hồng tuy là đệ tử chàng yêu quý nhất, nhưng chàng đã sớm nhìn ra năng lực của Khinh Hồng so được với chàng không kém bao nhiêu, chỉ đợi từ từ hoàn thiện, cho nên chàng sớm coi Khinh Hồng là tư tế kế tiếp, đối với Khinh Hồng cũng nghiêm khắc như các đệ tử khác.

Muốn cho Khinh Hồng nhìn lén nội tâm và tương lai của Lộ sao? Tịch Ân lưỡng lự.

“Không nói lời nào chứng tỏ ngươi đã nhìn ra sao?” Thấy chàng rất lâu không nói, Lộ dùng giọng điệu khinh miệt hỏi lại.

Nàng đau quá! Đau đến mức hận không thể đem trái tim móc ra, để có thể giảm đau đớn phần nào.

“Ngươi đã không nói, ta cũng không miễn cưỡng, ta sẽ có biện pháp tìm ra người nọ.” Lộ mất tích sẽ làm người nọ nhanh chóng hiện thân, chàng tin người nọ sẽ không bỏ lại hay mặc kệ nàng.

“Ngươi nói như thật vậy.” Lộ khinh thường cười cười, hít một hơi thật sâu, cứng rắn nuốt đau đớn vào trong, mười ngón cắm thật sâu vào lòng bàn tay, trên trán gân xanh càng ngày càng nổi lên dữ tợn.

Tịch Ân không hề nói với nàng, trực giác nói cho chàng biết, không nên nói chuyện với nàng nhiều, chàng với nàng đã dính dáng quá nhiều rồi, còn nói thêm như vậy nữa, sợ rằng…

Chàng nao nao, đến tột cùng là chàng sợ cái gì hả? Sợ bản thân phạm sai lầm lần thứ hai sao?

Không! Sẽ không đâu! Chàng biết chàng không thể làm vậy nữa, chàng sẽ không cùng nàng phát sinh quan hệ thể xác nữa, huống chi chàng không có khả năng trúng mê hương lần nữa, sao lại có thể phát sinh quan hệ với nàng nữa? ! Lẽ nào chàng sẽ có lúc không khống chế được sao?

A, không có khả năng, chàng luôn luôn có thể khống chế được tâm tư rất tốt, lần trước là bởi vì trúng mê hương của nàng, mới có thể không khống chế được như vậy, điều quan trọng là chàng đối với nàng hoàn toàn không có thiện cảm, nàng là người chàng hận nhất trên đời, thử hỏi chàng sao có thể gần gũi với người mình căm hận cơ chứ?

Là chàng suy nghĩ nhiều quá, không nên còn muốn, mọi chuyện đã qua đi, qua rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play