CHƯƠNG 56

 

Tác giả: Mị Hồn

Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.

Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum

“Tốt hơn chút nào chưa?”

Một bên bóp chân cho Hoàng Tự Thủy, một bên Thu Lan quan tâm hỏi.

Hoàng Tự Thủy thử động cái chân vừa mới bị chuột rút, “Tốt hơn nhiều rồi.”

Từ sau khi mang thai, Hoàng Tự Thủy rất hay bị chuột rút. Tuy luôn được tẩm bổ đầy đủ, nhưng điều đáng buồn chính là dù Hoàng Tự Thủy có ăn bao nhiêu thì cũng không hơn được lạng thịt nào. Cũng có thể do nam nhân mang thai khác nữ nhân. Vì vậy, Thu Lan cùng Lãnh Dực Lăng luôn thay hắn xoa bóp để máu được lưu thông. Nếu trước đây Du Diệp Vân luôn là người đảm nhận toàn bộ công việc liên quan đến Hoàng Tự Thủy, thì hiện tại lại không hề thấy bóng dáng của hắn đâu cả.

“Thu Lan, Diệp Vân có nói khi nào sẽ trở về không?”

Từ sau ngày thành thân của Hoàng Tự Thủy, Du Diệp Vân nói muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, vậy mà đến tận hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu, chỉ đơn giản mỗi tháng gửi một bức thư về mà thôi.

Thu Lan dừng tay lại, hơi gượng cười, nói: “Hắn nha, không có nói.”

“Đi ra ngoài lâu như vậy, đến giờ còn chưa trở về, thật làm người ta lo chết đi được.”

“Không cần phải lo lắng, không phải ta đã trở lại rồi sao.”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt. Du Diệp Vân thình lình xuất hiện trước mặt Hoàng Tự Thủy, ánh mắt tò mò nhìn vào cái bụng nhô cao tròn tròn, tiện đà vươn tay sờ thử, liền cảm nhận được thai nhi chuyển động.

“Tính ra cũng phải tám tháng rồi nhỉ, lần này là ta đặc biệt gấp rút trở về xem mặt bảo bảo đó nha. Nam nhân mang thai, đây là lần đầu tiên ta được nghe đấy.”

Hoàng Tự Thủy tức giận chụp lấy tay y.

“Ngươi đã chạy đi đâu? Lâu như vậy mới trở về, có biết mọi người lo lắng cho ngươi lắm không?”

Du Diệp Vân tháo cái bọc sau lưng, ngồi xuống uống một ngụm trà, rồi lại rót một chén khác cho Hoàng Tự Thủy, chậm rãi nói: “Ta cũng chỉ đi dạo một chút thôi, tiện thể tìm nửa còn lại định mệnh ở đâu, nhưng mà, thật đáng tiếc…” Hắn nhún nhún vai, “Không tìm được.”

Xem ra một chuyến đi dài kia khiến Du Diệp Vân thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy. 

Nhìn thấy một Du Diệp Vân biến thành một người luôn tươi cười thoải mái, Hoàng Tự Thủy tự nhiên cũng cảm thấy vui lây.

“Đừng nóng vội, từ từ sẽ tìm thấy thôi.”

“Ta không có vội, Thu Lan còn không gấp thì ta phải lo cái gì.”

Nghe vậy, Thu Lang hung hăng ném cho Du Diệp Vân một cái nhìn khinh bỉ, lời này là có ý gì, rõ ràng là ám chỉ Hoàng Tự Thủy sớm đẩy ta ra ngoài đây mà.

Quả nhiên như Thu Lan nghĩ, sau khi nghe thấy lời của Du Diệp Vân, Hoàng Tự Thủy liền chuyển hướng sang phía Thu Lan, đang muốn mở miệng nói thì bị Thu Lan nhanh tay chặn lại.

“Cái gì cũng không cho nói. Còn ngươi nữa, Du Diệp Vân, thu lại cái vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp họa đi.”

Đối với hai kẻ cùng yêu chung một người mà nói, trêu chọc nhau tựa hồ còn thú vị hơn.

Khó lắm mới khiến cho Thu Lan phải lộ ra vẻ mặt tức nghẹn, Du Diệp Vân lấy làm hả hê lắm. Bất quá, hắn vẫn còn muốn sống thoải mái sau này nên vẫn quyết định tìm một đường lui.

“Trang chủ, Lãnh Dực Lăng vừa rồi có nhờ ta chuyển lời tới, bảo ngươi đến thư phòng gặp y.”

“Ừ, được rồi, ta đi chút, các ngươi ở lại nói chuyện.”

Nhìn thấy Hoàng Tự Thủy nặng nề đi ra ngoài, ***g ngực Thu Lan chợt cảm thấy nhói đau, hắn có dự cảm không tốt về chuyện sắp xảy ra.

“Thủy, ta đi với ngươi.” Thu Lan tiến lên đỡ lấy hắn: “Chân của ngươi còn chưa khỏi hoàn toàn, ta không yên tâm.”

Hoàng Tự Thủy cười cười, cũng tùy ý để Thu Lan dẫn đi.

———-

“Lăng…”

Hoàng Tự Thủy vừa gọi vừa gõ cửa thư phòng.

Bên trong không hề có tiếng người đáp lại mà chỉ truyền ra một chùm tiếng ‘xoạt xoạt’.

Nghi ngờ đẩy cửa vào, Hoàng Tự Thủy thoáng ngửi thấy một mùi hương lạ. Mà hình ảnh kế tiếp lại làm cho hắn kinh ngạc không nói nên lời, quên cả thứ mình vừa ngửi thấy. Giấy cùng bút rơi lả tả trên mặt đất, mà Hoàng Phủ Bình Hạo thì nửa nằm trên mặt bàn, xiêm y khai mở không chỉnh tề lộ ra bộ dạng mê người. Còn Lãnh Dực Lăng, một thân y phục không ngay ngắn, hai tay chống trên đầu Hoàng Phủ Bình Hạo, phượng nhãn lạnh nhạt, bực tức nhìn thẳng vào Hoàng Tự Thủy.

Sắc mặt Hoàng Tự Thủy chớp mắt liền trắng bệch, hai tay ôm ngực thụt lùi từng bước xiêu vẹo, cả người vô lực tựa vào Thu Lan, đây… đây là sao?

“Lãnh Dực Lăng, ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ánh mắt vô thần của Lãnh Dực Lăng nhìn thẳng vào người Hoàng Tự Thủy, mặt không chút biểu cảm phun ra ba chữ.

“Cút ra ngoài.”

Ba chữ kia tựa như sấm dội giữa trời quang, làm cho Hoàng Tự Thủy chết lặng tại chỗ.

Hoàng Phủ Bình Hạo vội kéo lại xiêm y, bối rối nói: “Tiểu Thủy, ngươi hiểu lầm rồi, ta và Lăng không có gì, chỉ là, chỉ là…”

Câu giải thích mập mờ của Hoàng Phủ Bình Hạo càng làm mọi việc trở nên đáng nghi ngờ hơn. Thu Lan ném cho Hoàng Phủ Bình Hạo một cái nhìn khinh nhờn, rồi lại quay qua nhìn Lãnh Dực Lăng, không có dấu hiệu bị pháp thuật khống chế, chẳng lẽ là? Không, nhất định không thể nào. Thu Lan trấn an vỗ nhẹ sau lưng Hoàng Tự Thủy.

“Thủy, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi phải tin tưởng y.”

“Đúng rồi, ta phải tin tưởng y.”

Hoàng Tự Thủy thì thào tự nói, ánh mắt lại quét qua người Lãnh Dực Lăng.

Ánh mắt của Lãnh Dực Lăng vẫn hững hờ, lạnh nhạt như lúc đầu. Nếu lúc này Hoàng Tự Thủy tỉnh táo quan sát, hắn sẽ phát hiện ra tầm mắt không tiêu cự, trống rỗng của Lãnh Dực Lăng…

Lúc này đây, Hoàng Tự Thủy chỉ hi vọng Lãnh Dực Lăng sẽ tiến lên giải thích, nhưng y không mảy may lộ ra biểu tình gì là muốn biện hộ cả.

“Sự tình đúng như những gì ngươi nhìn thấy.”

Hoàng Phủ Bình Hạo nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoàng Tự Thủy nội tâm dâng lên một trận sảng khoái, chuyện còn chưa kết thúc đâu…

Hoàng Phủ Bình Hạo lén mở một bình dược trong tay áo, một cỗ khí nhè nhẹ thoát ra.

Nháy mắt, nhãn thần đã khôi phục lại tiêu cự, Lãnh Dực Lăng nghi hoặc nhìn Hoàng Tự Thủy.

“Dạ nhi, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Lãnh Dực Lăng thân thủ muốn vươn tay chạm vào trán hắn kiểm tra, thì…

“Đừng chạm vào ta.”

Hoàng Tự Thủy hét lên, đẩy Lãnh Dực Lăng ra xa, rồi xoay người chạy ra ngoài.

Phía sau, Lãnh Dực Lăng cùng Thu Lan vội vàng đuổi theo. Trong thư phòng, chỉ còn lại Hoàng Phủ Bình Hạo thần tình vui vẻ, châm biếm cười vì gian kế đã thành công.

Tại sao có thể như vậy? Hoàng Tự Thủy cảm giác trái tim hắn như bị vỡ ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh nhỏ. Không có mục tiêu, hắn chỉ gắng sức chạy thật nhanh về phía trước, mong sao mọi thống khổ đều bị rơi lại phía sau, mong mọi việc khi nãy đều là ảo ảnh, hắn muốn mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đó.

“Dạ nhi, mau dừng lại.” Tiếng kêu thất thanh của Lãnh Dực Lăng từ phía sau truyền đến, Hoàng Tự Thủy đột nhiên dừng khựng lại. Mấy viên đá nhỏ loạt soạt rơi xuống vực thẳm không nghe thấy tiếng vọng.

“Dạ nhi, đừng cử động.”

Hoàng Tự Thủy xoay người lại nhìn vẻ mặt kích động của Lãnh Dực Lăng, sao y có thể thay đổi nhanh như vậy, ánh mắt lạnh nhạt, xua đuổi ta khi nãy đâu rồi? Y cố tình thương hại ta sao?

“Thủy, ngươi mau lại đây, ngươi hiểu lầm rồi.” Thu Lan hô to.

“Hiểu lầm? Hiểu làm cái gì đây?” Từng giọt nước mắt trong suốt lặng rơi xuống, “Nếu ta được lựa chọn một lần nữa,” Hoàng Tự Thủy nhìn thẳng vào mắt Lãnh Dực Lăng, “Ta tình nguyện chưa bao giờ gặp ngươi.”

Dòng lệ không ngừng tuôn rơi, hàng mi ướt nhòe từ từ nhắm lại thả người ra phía sau tạo thành một vòng cung trong không trung. Gió bên tai gào thét, Hoàng Tự Thủy cảm giác thân thể mình như bị hút xuống. Xong, sau lại không có động tĩnh gì.

Một tay cầm lấy tay Hoàng Tự Thủy, tay kia Lãnh Dực Lăng cố gắng quấn chặt dải lụa, một đầu dải lụa được Thu Lan giữ chặt phía trên.

“Buông ra.”

Hoàng Tự Thủy lãnh đạm nhìn y.

“Dạ nhi, có gì cứ lên trước rồi nói sau.”

Lãnh Dực Lăng một mặt đáp lại lời hắn, một mặt luôn để ý dải lụa mong manh đang tỳ vào vách đá sắc nhọn. Đột nhiên trên cổ tay cảm thấy lạnh lạnh, Lãnh Dực Lăng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Hoàng Tự Thủy đang đặt thanh chùy thủ trên cổ tay y.

“Buông ra.”

“Dạ nhi, coi như ngươi không quý trọng tính mạng của mình, thì ngươi cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng chứ.”

Đứa nhỏ, đó chính là nhược điểm lớn nhất của Hoàng Tự Thủy. Vì tình thế cấp bách nên Lãnh Dực Lăng đành phải đánh vào nhược điểm đó. Chỉ cần lên trên, y sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho hắn nghe, rằng sau khi bị một đám sương mù bao quanh, cái gì y cũng đều không biết, Dạ nhi, rốt cuộc ta đã làm gì mà ngươi lại hận ta đến vậy? Hận đến mức quên cả tính mạng bản thân?

Quả nhiên, Hoàng Tự Thủy dần thu chủy thủ lại. Nhưng ngay sau đó, rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, một đạo hồng quang lóe lên, cánh tay nắm lấy tay Hoàng Tự Thủy của Lãnh Dực Lăng tê dại, ý thức dần mơ hồ từ từ lâm vào hắc ám. Một khắc trước khi bị bóng tối bao trùm, y đã nhìn thấy được ánh mắt hết đỗi ngạc nhiên của Hoàng Tự Thủy. 

Cont…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play