“Công tử, đây là Liễu trang.”

Liễu trang được dựng kiên cố trên mặt nước, tứ phía đều trải dài những bóng liễu xanh biếc, rủ xuống mặt nước. Nếu không phải có gió làm lay động mặt nước, thì người ta sẽ tưởng rằng đây chính là một tấm gương khổng lồ. Liễu trang này, nếu bỏ đi chiếc cầu đá bắc qua mặt hồ, thì cũng có thể coi như là một đảo nhỏ độc lập với mọi thứ xung quanh.

Tiến vào Liễu trang, hai trong ba người liền cáo từ, rẽ sang một đường khác để an bài cho tiểu đường chủ của bọn họ, một người còn lại tiếp tục dẫn đường cho Thất Dạ.

Tại nơi này, Thất Dạ có thể dễ dàng bắt gặp rất nhiều người bê sổ sách chạy qua chạy lại, Liễu trang quả nhiên không phải dạng hữu  danh vô thực.

Đi một quãng, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại trước cửa một căn phòng.

“Đường chủ, thuộc hạ đã dẫn trang chủ tới.”

Cánh cửa gỗ ban đầu vốn khép chặt, nay rất nhanh chóng được mở ra, theo sau là vẻ mặt hớn hở của Thiên Nhất Liên.

“Trang chủ, rốt cuộc người cũng đã tới.”

“Thiên đại ca, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?”

Thiên Nhất Liên cười lớn, thủ thế mời Thất Dạ vào trong phòng.

“Đa tạ trang chủ quan tâm, thuộc hạ gần đây rất khỏe.”

Theo như cách bài trí trong phòng, Thất Dạ có thể khẳng định đây chính là thư phòng. Bên cạnh cửa sổ còn có một nam tử đứng đó. Nam tử này xét cho cùng tướng mạo cũng không có gì xuất chúng, nhưng cả người lại toát ra vẻ dịu dàng đến lạ thường, bên khóe miệng còn chứa đựng ý cười làm người đối diện cảm thấy rất an tâm, không tự chủ được mà muốn thân cận hắn.

Nam tử thấy Thất Dạ tới, liền cung kính hành lễ.

“Thuộc hạ Minh Thiện Trần bái kiến trang chủ.”

“Không cần đa lễ”, những lời nói này Thất Dạ đã muốn nói rất nhiều, nhưng cho dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng đều vô dụng cả.

“Ta gọi huynh là Minh đại ca được không?”

Minh Thiện Trần sửng sốt giật mình. Hắn đã từng nghe Thiên Nhất Liên kể qua về Thất Dạ. Vốn tưởng rằng Thất Dạ là một đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ nên rất ngang ngược bốc đồng, không nghĩ tới Thất Dạ lại khiêm tốn đến thế, xem ra Thiên Nhất Liên đã không nhìn lầm người

“Thuộc hạ lấy làm hân hạnh.”

“Vị này là?”

Thiên Nhất Liên nhìn Thu Lan đứng bên cạnh Thất Dạ, trong mắt ngập tràn kinh ngạc. Bởi lẽ hắn chưa bao giờ nhìn thấy ai có song đồng màu lam sắc, mà cả tóc cũng phủ một màu xanh đồng dạng. Đã vậy khuôn mặt tựa như một con búp bê khiến người khác không thể quên dù chỉ lướt qua một lần.

Vẻ mặt Minh Thiện Trần đứng kế bên cũng không khác là bao.

“Quên không giới thiệu,” Thất Dạ cười cười, “Đây là bằng hữu của ta, Thu Lan, ách….. hắn trước đây do ăn nhầm dược nên….. mắt và tóc tự nhiên đổi màu đột ngột, ha ha…..”

Nghe vậy, trong mắt Thiên Nhất Liên lúc này không còn vẻ ngỡ ngàng nữa, thay vào đó là sự thông cảm mà vỗ vỗ vai an ủi Thu Lan.

“Trang chủ lần này tới đây là chấp nhận tiếp quản Liễu trang?”

“….. Cứ coi là vậy đi, kỳ thật cũng là vì ta không còn chỗ nào để đi nữa.” Nhận thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thiên Nhất Liên, Thất Dạ cười khổ một cái rồi giải thích thêm, “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Lãnh gia.”

“Hả?”

Thiên Nhất Liên cơ hồ không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Rõ ràng mới nửa tháng trước, hắn còn phải cảm phục tình phụ tử của hai người bọn họ, nhất là sự sủng ái hết mực của Lãnh Dực Lăng đối với Thất Dạ, như thế nào nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt luôn chứ? Trong nửa tháng vừa qua đã xảy ra việc gì? Hay là trang chủ giận hờn kiểu hài tử? Nhưng vẻ mặt của hắn trông rất thống khổ. Thật sự hai người họ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Sự sủng ái vô hạn kia như thế nào có thể biến mất chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi được cơ chứ! Nhất định là có uẩn khúc. Thiên Nhất Liên không ngừng suy đoán, nhưng không hề hỏi Thất Dạ một lời nào.

“Nếu đã như vậy, Liễu trang giờ trở thành nhà của trang chủ.”

Lời nói của Thiên Nhất Liên khiến Thất Dạ cảm thấy rất ấm áp.

“Đa tạ Thiên đại ca.”

“Chuyện này là đương nhiên, đừng nói lời đa tạ. Ngày mai ta sẽ triệu tập toàn bộ mọi người thông báo.”

“Làm phiền Thiên đại ca.”

“Thời gian vừa qua hẳn trang chủ rất mệt mỏi, trang chủ mau về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức đi.”

Mấy ngày nay, nhóm người Thất Dạ luôn phải dùng khinh công để chạy đến đây, tuy rằng phần lớn thời gian Thất Dạ luôn yên vị trên lưng Thu Lan, nhưng dẫu sao hắn cũng cảm thấy khá mệt mỏi, hẳn là phải nghỉ ngơi rồi.

“Ừ, cũng được.”

Thiên Nhất Liên hướng ra phía cửa, nói: “Hồng Y, đưa trang chủ tới Kỳ Nguyệt các nghỉ ngơi.”

Rất nhanh, một hồng y nữ tử bước vào, hướng mấy người bên trong cúi đầu hành lễ.

“Trang chủ, mời theo nô tỳ.”

Đi được vài bước, Thất Dạ chợt nhớ ra một việc, quay đầu lại nói với Thiên Nhất Liên: “Hoàng Tự Thủy, là tên của ta.” Hoàng Tự Thủy, trở về mình trước kia đi.

Thấy nhóm người đã đi xa, hai người lúc trước đưa tiểu đường chủ của bọn họ đi dưỡng thương liền hiện thân.

“Đường chủ, đã tìm được tiểu đường chủ.”

“Hả? Tìm được ở đâu vậy?”

“Trong lúc bọn thuộc hạ nhận lệnh đi đón trang chủ, vừa hay gặp được, đúng lúc trang chủ đang cứu chữa cho tiểu đường chủ. Tiểu đường chủ lúc bấy giờ toàn thân trọng thương, nếu không có trang chủ cứu chữa kịp thời, chỉ e là lành ít dữ nhiều.”

Không nghĩ tới trang chủ lại là ân nhân cứu mạng sư huynh đệ bọn hắn, đại ân đại đức này nên báo đáp như thế nào đây.

Thiên Nhất Liên vội tới phòng thăm Du Diệp Vân, liền bắt gặp y đang chuẩn bị xông ra khỏi phòng. Không nói một lời giải thích nào, Thiên Nhất Liên kéo ngược y trở lại.

“Mấy ngày nay đệ đi đâu, như thế nào lại biến thành bộ dạng này.”

“Đi tìm Tinh Linh thì gặp trúng cừu gia.”

Nhanh chóng trả lời, Du Diệp Vân muốn mau chóng rời khỏi phòng, nhưng vẫn bị Thiên Nhất Liên giữ chặt lại.

“Bây giờ đệ đang bị thương, nên hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng, lúc này còn muốn chạy loạn đi đâu.”

“Đệ muốn gặp Tinh Linh.”

Thấy Du Diệp Vân như vậy, Thiên Nhất Liên bất đắc dĩ thở dài.

Bốn năm trước, sau khi Du Diệp Vân mất tích trở về, y luôn miệng nói tới Tinh Linh, thái độ chuyển biến rất lớn, bắt đầu chăm chỉ tập võ, còn nói là tập võ để bảo vệ Tinh Linh. Cũng chính từ ngày đó trở đi, một Du Diệp Vân vốn hay chạy nhảy cười nói liền biến thành một Du Diệp Vân lạnh nhạt như bây giờ.

“Tinh Linh, là người mà đệ từ nhỏ đến lớn luôn nhớ nhung? Đệ có thể nói cho ta biết Tinh Linh đó là ai được không?”

“Chính là người đã cứu đệ mấy hôm trước đó.” Nếu nghe không lầm, Tinh Linh hình như cũng đến Liễu Trang.

Cứu hắn không phải là trang chủ sao? Trang chủ lớn lên quả thật giống Tinh Linh, nhưng…

“Đệ khẳng định?”

Đương nhiên là ta dám khẳng định, trực giác đã nói cho ta biết hắn chính là Tinh Linh mà ta đã tưởng niệm suốt bốn năm qua. Nhưng Du Diệp Vân không có ngốc mà nói y nhận ra Tinh Linh bằng trực giác, nếu không Thiên Nhất Liên sẽ không tin tưởng lời y.

“Thật ra hắn chính là nhi tử của Lãnh Dực Lăng – cung chủ Lãnh Nguyệt cung, Lãnh Thất Dạ.”

Thiên Nhất Liên lặng đi một chút, Du Diệp Vân nói không sai. Vậy trang chủ chính là Tinh Linh mà sư đệ luôn tưởng niệm suốt bốn năm qua ư?

Thấy phản ứng của Thiên Nhất Liên, Du Diệp Vân thần sắc lộ ra một ít đắc ý. Y ai cũng có thể nhận sai, duy chỉ có Tinh Linh sẽ không bao giờ nhận nhầm.

Thiên Nhất Liên trầm tư một chút rồi nói: “Diệp Vân, ta nghĩ đệ đừng nhắc đến chuyện quá khứ với hắn.”

“Vì sao?”

“Không biết tại sao, hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Lãnh gia. Nếu bây giờ nhắc tới chuyện của Lãnh gia trước mặt hắn, e rằng sẽ khiến hắn cảm thấy thống khổ.”

Du Diệp Vân gật gật đầu, chuyện bốn năm trước không nhắc lại cũng không sao, mà chưa chắc Tinh Linh còn nhớ. Nếu việc khơi lại quá khứ làm Tinh Linh thống khổ, ta tuyệt đối sẽ không đề cập tới. Tóm lại, tìm được Tinh Linh là tốt rồi.

“Hoàng Tự Thủy, hiện tại là tên của hắn. Và thân phận bây giờ là Trang chủ Liễu trang.”

Ngay cả tên đều đổi, xem ra hắn thực sự đã đoạn tuyệt qua hệ với Lãnh gia rồi. Nhưng… Trang chủ Liễu trang?

“Hắn chính là ân nhân cứu mạng của sư huynh?”

“Đúng.”

Duyên phận thật sự kỳ diệu, Du Diệp Vân thầm cảm thán.

“Tốt nhất ngày mai đệ hãy đến thăm hắn. Nhiều ngày đi đường vất vả như vậy, để hắn yên tĩnh nghỉ ngơi thì hơn.”

“Dạ.”

Thiên Nhất Liên rời phòng, tiện tay khép cửa lại, rồi khẽ thở dài. Du Diệp Vân là sư đệ mà hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nội tâm của Du Diệp Vân hắn là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng hắn cảm thấy rằng, trong lòng Thất Dạ đã có một người. Người nọ không phải Thu Lan, tuy rằng ánh mắt Thất Dạ nhìn Thu Lan rất tình cảm, nhưng thứ tình cảm đó lại không phải là yêu. Nếu để nói rằng Thất Dạ đã đặt hết tâm tư qua cái nhìn vào một người nào đó, thì người đó không ai khác chính là Lãnh Dực Lăng.

Không, không thể nào, Thiên Nhất Liên cật lực lắc đầu, làm sao có thể, bọn họ là phụ tử mà. Hy vọng mọi chuyện chỉ là do ta suy đoán, mong sao Diệp Vân không bị tổn thương quá lớn.

Cont…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play