Thời tiết hôm nay có phần oi nóng, nên Thất dạ và Lãnh Dực Lăng không ra ngoài du ngoạn, bọn họ chỉ ngồi trong trong phòng, mặc thời gian trôi qua nhưng cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ.
Thất Dạ dựa vào cửa sổ, khi thì chăm chú ngắm nhìn mấy con cá tung tăng bơi lội dưới đáy ao, khi thì mỉm cười khi chúng tranh nhau đớp mồi mà Thất Dạ thả xuống.
Lãnh Dực Lăng ngồi một bên nhìn bộ dạng trẻ con của Thất Dạ, theo quán tính nhếch mép cười. Lãnh Dực Lăng đi tới phía sau Thất Dạ, vòng tay ôm lấy thân mình thơm mềm đến muốn cắn một miếng vào lòng, không ngừng hít lấy hương tường vi trên người Thất Dạ.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực của lãnh Dực Lăng, mặt Thất Dạ bắt đầu nóng lên, đẩy đẩy người phía sau: “Phụ thân, nóng.”
Lãnh Dực Lăng khẽ cười, phản ứng này của hắn khiến y rất vừa lòng. Lãnh Dực Lăng chẳng những không buông tay mà vòng tay của y lại càng thêm siết chặt, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm liếm lên cổ Thất Dạ khiến toàn thân hắn như bị giật điện.
Lãnh Phong phi thường không muốn quấy rầy phụ tử thân thiết, nhưng với tình huống bên ngoài, hắn chỉ có thể đánh liều đi tới bẩm báo.
“Cung chủ, giáo chủ Phong gia Phong Linh cầu kiến.”
Bị người quấy rầy đương nhiên Lãnh Dực Lăng cảm thấy rất khó chịu.
“Không gặp!”
“Nhưng…..” Lãnh Phong liếc nhìn Thất Dạ, muốn nói tiếp nhưng lại thôi.
Lãnh Dực Lăng cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn vừa nhìn thấy Dạ nhi liền không nói nữa, chắc là không muốn để Dạ nhi biết.
“Dạ nhi, phụ thân ra xem được không?”
“Hảo.”
Lãnh Dực Lăng hôn nhẹ lên môi của Thất Dạ một cái, rồi xoay người cùng Lãnh Phong rời đi.
Phía sau, Thất Dạ nhìn theo bóng lưng của Lãnh Dực Lăng, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an không tên.
Bên ngoài Vân Thư trang là một chiếc xe ngựa mộc mạc, người ngồi bên trong là một bạch y nữ nhân, xung quanh còn có vài chục nữ nhân cưỡi ngựa thân vận lục y.
Thấy Lãnh Dực Lăng xuất hiện, trong mắt bạch y nữ nhân hiện lên một tia kinh hỉ.
Lãnh Dực Lăng khoanh tay đứng giữa đại môn, dải lụa trắng thuần trên tóc theo gió phiêu động, cả người bồng bềnh tựa thần tiên, dung mạo phi thường cùng khí chất thanh tao đều làm cho cả đám nữ nhân tim đập rộn rạo.
“Không biết lần này giáo chủ tới đây có việc gì?” Lãnh Dực Lăng lạnh lùng nói. Mọi người xung quanh đều bởi vì ngữ khí của Lãnh Dực Lăng mà rùng mình một cái.
Lục y nữ nhân đứng cạnh xe ngựa ra vẻ lớn tiếng nói: “Lần này chúng ta tới đây là muốn Lãnh cung chủ thành hôn với giáo chủ của chúng ta.”
“Vô duyên vô cớ muốn bổn cung phải lấy giáo chủ của các ngươi sao?”
Lục y nữ nhân đang muốn phản bác thì bạch y nữ nhân trong xe ngựa giơ tay chặn lại.
“Ta là Phong Linh, ba năm trước đây đã có duyên gặp qua Lãnh cung chủ. Có thể Lãnh chung chủ không nhớ ta, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã một lòng ái mộ cung chủ. Nhắc tới cũng thật hổ thẹn, ba năm sau ta đã nghĩ ra một kế lẻn vào Lãnh Nguyệt cung. Nữ nhân hôm đó hầu hạ cung chủ chính là ta. Vốn ta chỉ định yên lặng rời đi mang theo hình ảnh của cung chủ, nhưng ai có thể ngờ rằng, một đêm đó lại khiến ta mang thai cốt nhục của cung chủ. Ta cũng không có yêu cầu cao xa gì, chỉ cầu cung chủ có thể cho ta ở lại Nguyệt cung, để cho hai mẫu tử chúng ta có thể cảm nhận được hơi thở của ngài, như vậy là đủ rồi.”
“Phong giáo chủ nói đùa sao? Chẳng lẽ giáo chủ cứ nói đứa nhỏ trong bụng là của cung chủ, thì cung chủ sẽ phải thừa nhận sao, lúc đó chỉ sợ sẽ không biết còn có bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ đến tìm cung chủ nữa đây?” Dương Liễu đứng một bên nhìn Phong Linh châm chọc cười.
“Ta cũng biết rất khó để cho mọi người tin tưởng. Nếu Lãnh cung chủ thực không tin ta, vậy hãy chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ lấy máu nhận cha.”
“Nếu bổn cung là cha của đứa nhỏ, vậy nó sẽ không thể sống.”
Lời nói kế tiếp của Lãnh Dực Lăng làm cho Phong Linh và tất cả mọi người đều thất kinh.
Hài tử của ta, vĩnh viễn chỉ có một mình Dạ nhi.
Lục y nữ nhân tức giận, “Lãnh Dực Lăng, ngươi quả thực là một tên vô lại.”
Trong nháy mắt, mũi kiếm của Lãnh Phong đã đặt trước yết hầu của lục y nữ nhân, khiến nàng rùng mình sợ hãi, xong rồi, lần này xem ra khó mà thoát khỏi cái chết, ta còn chưa muốn chết đâu. Cả người nàng không tự chủ được mà run lên.
“Lãnh Phong thúc thúc…..”
Một thanh ân non nớt truyền đến, Lãnh Phong lập tức thu hồi kiếm lại, rồi lui trở về bên cạnh Lãnh Dực Lăng. Hắn không muốn để thiếu chủ đơn thuần khờ dại của mình phải chứng kiến cảnh máu chảy này.
Trước đại mộn bất ngờ xuất hiện một tiên đồng khiến mọi người đều choáng váng.
Lãnh Dực Lăng quay đầu lại, khuôn mặt mới khi nãy còn lạnh đến run người nay đã trở nên ấm áp vui vẻ, sát khí xung quanh cũng dần tan biến.
“Dạ nhi sao lại tới đây?”
Thất Dạ đi vòng ra phía trước, ôm lấy thắt lưng của Lãnh Dực lăng, “Dạ nhi chờ mãi không thấy phụ thân trở lại, cho nên đã đi tìm phụ thân.”
Lãnh Dực Lăng ôn nhu vuốt mái tóc mềm mại của Thất Dạ, rồi lại nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn, chuyện vừa rồi, chắc Dạ nhi chưa nghe thấy.
“Phụ thân xin lỗi, vậy phụ thân cùng Dạ nhi trở về được không?”
“Dạ.”
Thất Dạ cố tình cúi thấp đầu xuống để tránh cho Lãnh Dực Lăng phát hiện ra ưu thương trong lòng hắn hiện giờ.
Phong Linh ngồi trong xe ngựa kinh ngạc trợn tròn hai mắt, y vừa gọi đứa bé kia là gì? Dạ nhi? Đêm đó, y cũng không ngừng gọi Dạ nhi Dạ nhi. Y có tình ý rất sâu đậm với đứa nhỏ kia sao?
Chính vì Phong Linh rất yêu Lãnh Dực Lăng nên nàng mới cam tâm tình nguyện trở thành thế thân. Lúc trước, nàng luôn luôn muốn gặp người tên Dạ nhi trong lời nói của Lãnh Dực Lăng. Nàng rất muốn xem xem người nào có thể lấy đi được sự ưu ái của Lãnh đại cung chủ. Nàng còn tưởng rằng, Dạ nhi đó là một nữ nhân nào kia, không nghĩ tới lại là một tiểu hài tử. Thái độ hết mực ôn nhu vừa rồi của Lãnh Dực Lăng với đứa nhỏ càng khiến nàng có thể nhận rõ được tình yêu thương của y dành cho đứa nhỏ tên Dạ nhi kia.
Nhưng rõ ràng đứa nhỏ vừa gọi y là phụ thân cơ mà. Rốt cuộc là chuyện gì?
Cont…