“Thiếu chủ, mau uống thuốc thì cơ thể mới khỏe lại được.” Lãnh Phong tận tình khuyên bảo Thất Dạ.
Thất Dạ vẫn như trước, rúc mình trong chăn không chịu nhúc nhích, quyết tâm không uống thuốc.
Lãnh Phong chuẩn bị lên tiếng tiếp tục dỗ dành Thất Dạ thì Lãnh Dực Lăng từ từ tiến tới cầm bát dược trong tay Lãnh Phong, rồi ra hiệu cho hắn có thể ra ngoài.
Lãnh Dực Lăng ngồi xuống mép giường, bất động nhìn cái chăn chăm chú mà không nói lời nào.
Thất Dạ sớm đã nhận thấy Lãnh Dực Lăng đến nhưng hiện tại hắn tạm thời không muốn nhìn mặt y. Chính vì vậy hắn mới trốn trong chăn không đi ra. Đã vậy, Lãnh Dực Lăng lại cứ ngồi bên cạnh, nói không nói mà đi cũng không đi nên khiến Thất Dạ cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chịu đựng không nổi cái không khí im ắng đến chết người đó, Thất Dạ đạp chăn qua một bên, xuống giường đi hài chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
“Đi đâu?” Thanh âm lạnh hơn cả băng của Lãnh Dực Lăng thường ngày nay đã hóa nước.
Thất Dạ không thèm quay đầu lại mà chỉ nói: “Chơi.”
Tiểu trấn ban đêm so với ban ngày xem ra còn náo nhiệt hơn rất nhiều, nào là những quán quầy với đủ màu sắc, hay những câu chuyện phiếm cũng như tiếng chào mời…..
Thất Dạ xuyên qua dòng người ngược xuôi trên đường, đằng sau còn có Lãnh Phong cùng năm người khác nữa. Việc này Thất Dạ cũng biết trước sẽ như vậy. Bởi vì phụ thân hắn thích tĩnh đương nhiên sẽ không theo hắn đi chơi. Cũng chính vì vậy nên hắn mới cố ý tới nơi nào nhiều người nhất.
Kỳ thật, bản thân Thất Dạ hiểu rất rõ hắn nhớ Lãnh Dực Lăng tới mức nào. Thấy y đích thân đến tìm mình, hắn cảm thấy thập phần hạnh phúc. Song hắn cũng không biết vì nguyên cớ gì mà cảm thấy khó có thể đối mặt với y đến vậy. Vì lẽ đó khiến tâm hắn như bị tảng đá đè nặng xuống.
“Các vị đại gia, ghé qua Nghi Xuân Viện một chút a.”
“Đại gia…..”
Thanh âm yểu điệu của mấy nữ nhân vừa rồi khiến Thất Dạ chú ý. Hơi ngẩng đầu lên, hắn thấy một tiểu lâu được treo đèn giăng hoa rực rỡ. Trước cửa còn có rất nhiều nữ nhân mặc những bộ xiêm y mỏng tang không ngừng vẫy khăn hưỡng những nam nhân đi đường.
Nghi Xuân Viện? Chẳng lẽ đây chính là kỹ viện? Thất Dạ nhất thời nổi lên trí tò mò. Hắn chính là một tiểu hài tử thuần khiết, ngay cả kiếp trước hắn cũng chưa từng nếm qua cái thứ mùi vị gọi là yêu thương. Đương muốn bước vào cửa Nghi Xuân Viện thì Thất Dạ liền bị hai đại hán ngăn lại.
“Ở đâu ra một tên nhóc con thế này. Nơi này không phải nơi ngươi đến được, đi đi đi…..”
Thản nhiên liếc mắt nhìn hai đại hán một cái, Thất Dạ rút từ trong người ra một tờ ngân phiếu lắc qua lắc lại trước mặt bọn chúng.
“Hiện tại có thể vào chưa?”
“Có thể có thể, đương nhiên là có thể.”
Hai đại hán mới rồi còn hung hãn dữ tợn, nháy mắt đã xán lấy Thất Dạ như hai chú cún con chờ chủ nhân cho xương. Đại hán cầm lấy ngân phiếu hướng trong lâu hô một câu: “Ma ma, có khách!”
Từ trên bậc cầu thang xuất nhiện một nữ nhân, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, tay cầm một chiếc quạt nhỏ màu hồng, dáng người có phần mũm mĩm, trên mặt chát một tầng phấn dày cộp, búi tóc còn cài rất nhiều trâm cài lấp lánh hoa lá, nhìn trông rất chói mắt. Tuy cách ăn vận có phần bình thường nhưng không khó để có thể nhìn ra lúc trẻ người này ắt hẳn cũng là một mỹ nữ.
“Yêu, tiểu công tử, lần đầu đến đây đúng không?” Tú bà phe phẩy cái quạt trong tay vừa cười vừa nói.
Quả nhiên, tú bà ở nơi nào cùng đều có chung một dạng người tròn tròn, là người đẹp hết thời chuyển nghề….. Quy luật đúng là quy luật.
“Xếp cho ta một gian phòng, gọi cả mấy cô nương xinh đẹp đến.” Thất Dạ đưa cho tú bà mấy tấm ngân phiếu khiến tú bà cười toe toét cả lên.
“Dạ dạ dạ, tôi lập tức chuẩn bị ngay.”
Phía sau đã không còn khí tức của Lãnh Phong, chắc lại về mách lẻo đây.
Trong gian phòng được tú bà chuẩn bị cho Thất Dạ, huân hương bay mập mờ tỏa ra một thứ mùi tinh tế. Tấm rèm mỏng khẽ xốc lên, tú bà dẫn theo 4 nữ nhân tới. Bốn người này tuy không được coi là quốc sắc thiên hương nhưng nhìn chung cũng thuận mắt.
“Tiểu công tử, đây là Xuân Hương, Hạ Hương, Thu Hương, Đông Hương. Cả bốn người đều là những cô nương tốt nhất Nghi Xuân Viện của chúng tôi đó.”
“Đã biết, ngươi có thể lui xuống.”
“Hảo hảo hảo, Tiểu công tử cứ từ từ chơi đùa.” Tú bà tặng cho Thất Dạ một nụ cười hết sức quyến rũ.
Chơi, một tiểu hài tử tám tuổi nên chơi như thế nào…..
“Công tử.” Xuân Hương nhỏ nhẹ tới gần Thất Dạ.
Thất Dạ khoát tay ý bảo các nàng mau ngồi xuống, sau đó rót cho mỗi người một chén trà nhâm nhi thưởng thức.
Bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông nhìn nhau một hồi, Thu Hương mạnh dạn hỏi: “Tiểu công tử nếu chỉ muốn uống trà thì đến trà quán là được, sao phải đến tận Nghi Xuân Viện?”
“Thu Hương tỷ tỷ dung mạo tuyệt sắc như vậy ở trà quán đâu có.” Thất Dạ nói nhỏ bên tai Thu Hương.
Bình thường những lời nói kiểu như vậy nàng nghe không ít, nhưng đây lại là lần đầu tiên được nghe từ miệng một đứa nhỏ tám tuổi khiến nàng không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.
“Tiểu công tử quá khen rồi.”
Khóe môi hơi cong lên, Thất Dạ hướng bốn nàng ngoắc tay.
“Ầm.” cánh cửa bị một cước đá văng xuống đất, Lãnh Dực Lăng đột ngột xuất hiện, liền trông thấy cảnh tượng hết sức mờ ám. Bốn nữ tử dung mạo xinh đẹp đang tựa vào người Thất Dạ, bàn tay còn đặt trên người Thất Dạ. Mà Thất Dạ còn đang chuẩn bị hôn lên má một người trong số đó.
Kết quả là toàn bộ vật dụng trong phòng đều hóa thành những mảnh nhỏ, ngay cả tiểu lâu cũng bị chấn động lắc lư. Bốn nàng rất nhanh miệng nôn ra một búng máu. Thất Dạ nhanh chóng lấy dược trong người cho mỗi nàng một viên để bảo vệ tâm mạch.
“Trở về.”
Cả người Lãnh Dực Lăng ngùn ngụt sát khí, y đã phải cố kìm nén bản thân để không gây tổn thương tới Thất Dạ. Nhưng cứ nhớ lại tình huống khi nãy, y lại không thể khống chế được cảm xúc trong mình.
Thất Dạ nuốt xuống ngụm máu chuẩn bị trào ra, khẽ cười nói: “Như thế nào chỉ phụ thân mới được quyền chơi đùa mà Dạ nhi lại không được hưởng lạc? Nếu vậy Dạ nhi không phải rất thương tâm sao?”
Nghe thấy lời trách cứ đó, Lãnh Dực Lăng siết chặt bàn tay lại, móng tay khảm cả vào da thịt, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền đất như một bông hoa đỏ bung cánh nở rộ. Lãnh Dực Lăng nhận thấy ánh mắt nén giận của Thất Dạ mà tâm đau đớn dữ tợn, chính ta đã cầm tù hắn tám năm trời trong Lãnh Nguyệt cung, ta đã cướp đoạt tuổi thơ của hắn, bắt hắn phải ở bên cạnh mình. Ngẫm lại, ta đúng là quá ích kỷ. Chưa bao giờ để ý tới cảm thụ của hắn, cũng không có hỏi qua hắn có nguyện ý ở bên cạnh ta hay không… Tất cả đều do ta tự quyết định.
Lãnh Dực Lăng không biết, ngoài y ra còn có một người đau lòng không kém, người đó chính là Thất Dạ.
Thất Dạ chẳng qua chỉ muốn chọc tức Lãnh Dực Lăng một chút mà thôi. Hắn cũng không ngờ mặt y lại lộ vẻ thống khổ đến vậy. Từng giọt máu trên tay y nhỏ xuống như cứa vào tim hắn.
Sững người một lúc, Lãnh Dực Lăng phất áo xoay người rời đi, bỏ lại Thất Dạ sau lưng đang thất thần không biết phải làm gì mới đúng.
“Thiếu chủ.” Lãnh Phong hiện thân, “Kỳ thật, cung chủ cũng….. trong lòng cung chủ cũng rất khổ sở…..”
Cung chủ yêu thiếu chủ, điều này chỉ cần ai để ý kỹ sẽ nhìn ra. Cách cư xử của cung chủ với thiếu chủ hoàn toàn khác xa đối với người khác. Bất quá, bởi vì có sự ngăn trở của huyết thống nên cung chủ không thể thể hiện rõ tâm ý của mình được. Chính vì thế nên cả hai người đều phải chịu dằn vặt như này đây.
Khổ sở? Trong lòng phụ thân rất khổ sở? Là chính ta đã thương tổn phụ thân sao?
“Thiếu chủ.” Lãnh Phong có chút nóng vội, “Thiếu chủ….. Thiếu chủ nên đuổi theo cung chủ…..”
“Phụ thân sẽ tha thứ cho ta?”
Lãnh Phong gật đầu khẳng định: “Chắc chắn.”
Thất Dạ không hề chậm trễ, chạy thẳng theo hướng Lãnh Dực Lăng vửa rời đi. Nhưng với khinh công tuyệt đỉnh của Lãnh Dực lăng, Thất Dạ cơ bản không thể bắt kịp. Bất đắc dĩ, Thất Dạ chỉ có thể trở lại khách *** chờ đợi Lãnh Dực Lăng quay về.
Trong căn phòng vắng vẻ lạnh lẽo, Thất Dạ ngồi cuộn tròn người lại ở góc phòng, lặng lẽ nghĩ đến Lãnh Dực Lăng. Trải qua bao sự việc nên Thất Dạ cảm thấy phi thường mệt mỏi. Dần dần, hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, có một người ôm lấy Thất Dạ, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, kéo chăn đắp cho hắn rồi lại ngồi xuống mép giường nhìn người đang ngủ say.
Ánh trăng trên cao đem thân ảnh y kéo dài trên mặt đất. Cảnh tượng trong phòng mới tĩnh mịch làm sao!
Cont…