Sáng hôm sau, Lãnh Dực Lăng mới từ dược phòng trở về. Trong phòng ngủ lãnh lẽo không một hơi thở, chăn thì rơi trên mặt đất, trên giường lại không một bóng người.

“Dương Liễu, thiếu chủ đâu?”

Nghe vậy, Dương Liễu tức khắc liền biến sắc, thiếu chủ không ở trong phòng sao?

“Hồi bẩm cung chủ, nô tỳ nghĩ tối qua thiếu chủ đi ngủ hơi muộn nên cố ý để thiếu chủ ngủ thêm chút nữa, bởi vậy nô tỳ không gọi thiếu chủ dậy. Từ sáng tới giờ nô tỳ cũng chưa thấy qua thiếu chủ.”

“Lãnh Phong, Dương Liễu, đi tìm người.”

“Rõ.”

Lãnh Dực Lăng ngồi trên ghế chủ thượng, thần sắc bình tĩnh nhưng áp suất tỏa chung quanh lại vô cùng thấp.

“Không thấy?”

Thanh âm không một độ ấm nào khiến Lãnh Phong cùng Dương Liễu đáy lòng dấy lên sợ hãi.

Lãnh Phong cố gắng bình tĩnh lại, vững vàng lên tiếng trả lời: “Vâng. Các nơi trong cung thuộc hạ đều phái người đi tìm, cũng có hỏi qua các thủ vệ và xác nhận rằng tối qua không có một người nào ra ngoài. Duy chỉ còn một chỗ chưa tìm.”

“Hồng Phong lâm?”

“Dạ.”

Một trận gió xẹt qua, thân ảnh Lãnh Dực Lăng đã biến mất.

Thất Dạ chậm rãi mở mắt ra, tứ phía chung quanh đều bao trùm một mảng đen kịt, cái gì cũng không thể nhìn thấy, bây giờ vẫn là buổi tối sao? Không đúng, nơi này không phải phòng mình, dưới chân ẩm ướt, xa xa đâu đó có còn có tiếng ‘tí tách’ của nước chảy vọng lại, tiếng vọng rất vang. Đây hẳn là một cái sơn động.

“Phụ thân, phụ thân…..”

Sơn động yên tĩnh chỉ có tiếng gọi của Thất Dạ dội lại.

Từ cổ tay, Thất Dạ đem ngọc hồn kéo ra.

“Đốt đèn.”

Bóng tối nơi đây dần được pha loãng bởi ánh lửa từ đầu ngón tay của ngọc hồn. Dần dần, cả sơn động đều được chiếu sáng. Nơi đây có rất nhiều vách đá lởm chởm bao phủ một lớp rêu mốc dày cộp.

Thất Dạ rảo chân tiến về phía trước, đi được một lúc, hắn liền ngây người, lại quay lại chỗ cũ sao? Nhặt lấy một viên đá dưới đất, hắn vẽ lại một dấu thập đánh dấu chỗ đứng. Đi lại một lần nữa, quả nhiên hắn lại quay lại đúng vị trí vừa rồi. Thất Dạ có chút nghi hoặc, hắn vì sao lại đi được đến nơi đây? Bất quá vấn đề này không quan trọng, mấu chốt hiện giờ là làm sao để đi ra ngoài. Sơn động này hẳn là đã bày mê trận, nếu không hắn đã có thể thoát ra được.

“Nơi này được đặt mê trận.” Ngọc hồn đưa ra kết luận giống Thất Dạ.

“Ngươi có thể phá giải không?”

“Không thể, tu vi của người thiết trận cao hơn ta rất nhiều, ta không thể nhận ra lối giải.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thất Dạ ngồi xuống, đi lâu như vậy mệt chết hắn rồi.

“Có hai biện pháp, một là ngồi đây chờ người đến cứu, hai là ngồi đây chờ chết.”

“Ngươi có nói cũng như không.” Thất Dạ lườm ngọc hồn một cái.

Phía sau chợt vang lên một số âm thanh hỗn độn. Thất Dạ quay đầu lại liền bắt gặp một ánh mắt màu đỏ.

Mí mắt Lãnh Dực Lăng khẽ giật, y biết đã có chuyện không ổn. Tìm kiếm cả nửa Hồng Phong lâm mà chưa phát hiện ra Thất Dạ, sắc trời cũng tối dần, điều này càng làm cho việc kiếm tìm trở nên khó khăn hơn. Nhưng nhất định y phải tìm được người. Không ngại đem Hồng Phong lâm san bằng, chỉ cần hắn đừng gặp thứ kia….. chỉ mong sao hắn không gặp.

Không may thay, điều Lãnh Dực lăng lo sợ nhất lại xảy ra. Khi Thất Dạ quay đầu lại, dựa vào ngọn lửa cháy sáng, hắn có thể trông thấy rõ những cái răng nanh sắc nhọn nhô ra, lại cả móng vuốt khum khum như lưỡi đao… là con dơi.

Ngọc hồn tập hợp những ngọn lửa lại thành hỏa cầu ném tới bầy dơi dữ dằn kia. Một con rơi xuống, Thất Dạ có thể trông rõ cái đầu to đen cùng bộ răng nhọn hoắt, chắc chắn là loài ăn thịt.

‘Bịch bịch’ có khá nhiều con rơi xuống do bị chết hoặc bị thương. Bọn chúng đâm ra cũng phải e dè hỏa cầu của ngọc hồn, nên cũng không dám công kích. Nhưng bầy dơi thì rất đông mà ngọc hồn lại chỉ có một. Tiếng kêu the thé cứ vờn quanh tai khiến Thất Dạ không khỏi nhíu mày. Dần dà, ngọc hồn cũng có đôi phần lực bất tòng tâm, sử dụng thuật này đã làm hao tốn rất nhiều pháp lực của nó. Nó vốn có thể hút lấy linh khí trên người Thất Dạ để tăng cường pháp lực cho mình,nhưng hiện tại linh khí của thất Dạ quá yếu.

“Ngọc hồn, làm gì nữa đây?”

“Còn có thể làm gì nữa đây, chạy a.”

Thất Dạ nắm lấy tay ngọc hồn cắm đầu chạy. Ngọc hồn ngay lập tức ném một hỏa cầu tới bầy dơi. ‘Xoạt xoạt’ đám dơi phía sau phát ra những tạp âm hỗn độn, rất nhanh liền đuổi sát theo sau Thất Dạ cùng ngọc hồn.

Xem chừng chúng nó đã bị vây ở đây khá lâu, việc di chuyển này chỉ tính là khởi động gân cốt, thuận tiện lại bắt gặp món khai vị.

Thình lình, một con dơi từ phía trên đỉnh đầu giương móng vuốt bổ nhào tới chỗ Thất Dạ. Không có đau đớn như đã định, Thất Dạ quay đầu lại, nhìn thấy ngọc hồn đã thay hắn trúng một trảo vừa rồi. Thất Dạ vốn tưởng rằng ngọc hồn vốn là hư thể, khi biến thành một thực thể chỉ là dưới dạng hình người mà thôi, nhưng lại không nghĩ đến nó lại có máu có thịt. Miệng vết thương trên người ngọc hồn lập tức chảy máu giàn giụa.

Ngọc hồn suy yếu cười nói: “Ta không sao.”

“Thương thành như vậy rồi còn nói không sao.”

Thất Dạ liền kéo lấy ngọc hồn nhét trở về vòng tay. Sơn động ngay tức thì lâm vào hắc ám. Không có ngọn lửa uy hiếp, bầy dơi tự nhiên không kiêng kỵ mà xâu xé Thất Dạ. Trong đầu Thất Dạ lúc này liền hiện ra thân ảnh của Lãnh Dực Lăng, phụ thân, cứu con!

Một vài dải bạch lăng từ một góc tối nào đó bay đến đem Thất Dạ nâng lên, kéo đến trong ngực Lãnh Dực Lăng. Đám dơi nhất tề đồng loạt chuyển hướng mục tiêu. Nhìn thấy người tới, bọn chúng hoảng sợ bay toán loạn hết cả lên, một bước cũng không dám tiến gần, tựa như trông thấy quái vật.

Lãnh Dực Lăng hành tẩu tự nhiên trong bóng tối, ôm lấy Thất Dạ đã hôn mê bất tỉnh rời khỏi sơn động mau chóng trở về nội phòng. Dưới ánh trăng, y chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên người còn vô số vết thương đang rỉ máu. Y không dám tưởng tưởng nếu bản thân đến chậm một bước thì sẽ ra sao?

Mông lung tỉnh lại, Thất Dạ cảm thấy đói đói, ngẩng đầu lên, trông thấy phía trên có một quả ảnh đào. Không quản có độc hay không, Thất Dạ cắn ngoạm một miếng thật to.

Đầu óc Lãnh Dực Lăng trống rỗng, trên thân truyền đến một độ ấm làm cho y tham luyến. Y đem đầu Thất Dạ kéo sát vào mình, khiêu mở hàm răng, luồn lách vào bên trong khoang miệng đùa giỡn cùng đầu lưỡi của hắn, thẳng đến khi người trong lòng hít thở không thông mới buông tha. Đột nhiên trong đầu y có một dục vọng muốn chiếm giữ Thất Dạ làm của riêng. Y chưa từng có cái loại cảm giác mãnh liệt muốn độc chiếm một thứ gì đến nhường này. Chẳng hay mình thích nam nhân? Bất kể đối tượng là hài tử của mình? Lại còn nhỏ? Đem Thất Dạ đặt xuống giường, cởi bỏ xiêm y trên người Thất Dạ ra, y lại cảm thấy không ổn mà mặc vào, lại cởi bỏ, lại mặc vào. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng y cũng hạ quyết tâm, chờ Thất Dạ lớn lên sẽ ăn một thể. Dù sao bây giờ hắn cũng còn quá nhỏ.

Thất Dạ cũng dần thanh tỉnh, lên tiếng gọi: “Phụ thân?”

Hưng phấn vì người trước mặt là phụ thân của mình, Thất Dạ liền ôm chầm lấy Lãnh Dực Lăng.

“Phụ thân, Dạ nhi biết ngay là phụ thân sẽ tới cứu mà, ô ô…..”

Lãnh Dực lăng vỗ về tiểu bảo bối, cuối cùng Thất Dạ cũng ngừng khóc.

Thất Dạ vùi đầu vào cổ Lãnh Dực Lăng, tâm tình dần trở nên bình ổn hơn rất nhiều.

“A…..” Thất Dạ đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thủ tìm vòng tay mong nhìn thấy ngọc hồn.

“Ta….. ở….. đây.”

Ngọc hồn đang ngồi trước bàn cuồng dã ăn điểm tâm. Bởi vì trong miệng nhồi nhét rất nhiều thức ăn nên nói năng có chút gãy quãng. Miệng vết thương trên người ngọc hồn cũng biến mất. Thấy vậy Thất Dạ mới thoáng an tâm.

“Phụ thân, con đói.”

Lãnh Dực lăng ôm lấy Thất Dạ ngồi vào bàn, chậm rãi đút hắn ăn bát cháo đã được chuẩn bị sẵn.

Dùng xong, Lãnh Dực Lăng liền ôm Thất Dạ trở lại ổ chăn.

“Dạ nhi, như thế nào đến được chỗ kia?”

Thất Dạ lắc đầu nói: “Dạ nhi cũng không biết, khi tỉnh lại đã thấy mình ở đó rồi.”

Nhớ tới cái gì đó, Thất Dạ lại nói tiếp: “Có lẽ là mộng du.” (bởi vì trước kia sư phụ có nói thế)

Lãnh Dực Lăng vuốt ve mái tóc đen mượt của Thất Dạ, về sau tuyệt đối không thể để Dạ nhi ngủ một mình, rất nguy hiểm.

Cont…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play