“Đúng rồi, đó chính là tác giả tôi yêu thích. Cho nên mỗi khi có người gọi tôi là Sakutaro, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Ông tôi cũng thích tác giả đó lắm nên đã đặt tên tôi theo tên ông ấy đấy.”
“Quả nhiên ! Tôi nhất định phải tới chào hỏi ông cậu một lần mới được.”
“Hẳn ông sẽ vui lắm cho mà xem.”
Nhìn vẻ mặt vui sướng của Sakutaro, lần đầu sau bao nhiêu thời gian, Tsugumi đã có thể mỉm cười thư thái, từ tận đáy lòng.
Chỗ ở chỉ là một trong số rất nhiều chuyện phiền não, nhưng giải quyết xong xuôi cũng khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Sakutaro lấy trong cặp ra một quyển sổ.
Vì đang ngồi bên cạnh nên nó đập ngay vào mắt anh. Sakutaro ghi ngày tháng hôm nay, kế đó bắt đầu viết một dòng ghi chú nho nhỏ: Anh Endo Tsugumi (nhà văn Ito Tsugumi), chuyển vào ở trọ, bàn bạc với ông chuyện người bảo lãnh.
Sakutaro ghi nắn nót bằng bút máy, trang đằng trước cũng chi chít các dòng ghi chú. Trái ngược với ấn tượng hào hiệp phòng khoáng ban đầu, Sakutaro hẳn là người vô cùng cẩn trọng trong công việc và lời hứa. Tsugumi thầm thán phục.
Ngày gọn nhà, trời nắng tới phát rầu, Tsugumi loáng một cái đã thu dọn xong hành lý. Nơi dọn tới là căn phòng một gian tám chiếu, chỉ đủ để chứa những vật dụng tối cần thiết. Dù sao anh cũng không có thú vui theo đuổi thời trang nên thu dọn quần áo không phiền phức lắm. Nhưng quá trình phân loại sách lại gặp chút khó khăn. Đống này còn đọc lại. Chồng kia không đọc lại nữa nhưng vẫn muốn giữ. Còn mấy cuốn này … đành bỏ đó.
“Phòng Tsugumi nom hệt như thư viện ấy.”
Anh lại nhớ đến nụ cười giễu cợt của Shinji.
Một căn hộ với hai phòng ngủ và một phòng chung để tiếp khách, ăn uống và nấu nướng. Hai người dùng chung một phòng ngủ và phòng chung, còn lại một phòng ngủ được dùng làm nơi làm việc cho Tsugumi. Vì luôn bận bịu với công việc nên Shinji nói mình không cần phòng riêng, đôi lúc, anh ta sẽ sang phòng Tsugumi để lấy sách đọc.
Giá sách choán kín một mặt tường do Shinji tự tay chọn từ cửa hàng chuyên đồ nội thất Bắc Âu. Thiết kế đơn giản lại có thể tự do tháo lắp thay đổi kiểu dáng nên không làm người ta cảm thấy nhàm chán đơn điệu.
Cấu trúc giá chắc chắn, lại là kết cấu mở nên có thể mua phần nối bổ sung. Và quả thật, Tsugumi đã phải mua thêm liên tục, cho đến khi anh cảm thấy lo lắng vì không còn chỗ để kê, thì Shinji đã nói thế này.
“Vậy, lần tới chúng ta mua nhà riêng đi.”
Hình như đó là chuyện mới một năm về trước. Nếu tháng nào cũng phải trả gần hai trăm nghìn yên tiền nhà thế này thì mua đứt đỡ hơn hẳn. Lúc Shinji hỏi ý kiến Tsugumi, dĩ nhiên anh không hề phản đối.
“Nhưng chẳng phải Shinji nói ở chung cư sẽ tiện hơn sao?”
“Tsugumi muốn ở thoải mái một chút mà ? Anh cũng muốn nuôi chó nữa.”
“Em thì thích mèo. Liệu chúng có thể chung sống hòa bình với nhau không ?”
“Nuôi chung từ nhỏ thì chắc không sao đâu.”
Tsugumi đặt lưng xuống sofa êm ái, lòng thầm cảm thán hồi đó thật hạnh phúc. Bộ sofa này được mua vào mùa thu năm ngoài… Anh tự nhủ phải dừng ngay dòng suy tưởng ấy lại. Nếu còn tiếp tục đào bới kỉ niệm thì biết đến bao giờ mới xong. Hết chuyện này, chuyện nọ, lại đến chuyện kia, chuyện kìa. Càng đào sâu, con tim chỉ càng thêm trống rỗng.
Vì Shinji nói sẽ tới thu dọn, nên hầu hết đồ đạc Tsugumi đều để lại. Chẳng hiểu sao, căn nhà trông vẫn trống trải lạ. Khi thiếu vắng hơi người, thứ gọi là “nhà” này cũng mất đi sức sống của nó. Dưới ánh nắng xuân hắt vào từ ban công, căn phòng hệt như một nghĩa trang sáng sủa ở nước ngoài.
Chẳng cảm nhận được gì cả.
Tâm hồn Tsugumi cằn cỗi như sa mạc. Từ khi trở thành nhà văn, tất cả những gì anh nhìn thấy hoặc cảm nhận, cả hay lẫn dở, đến một lúc nào đó sẽ đươc kết nối với ngôn từ bằng những sợi tơ mỏng manh do chính tay anh dệt nên.
Vậy mà lúc này đây, chúng lại chơi vơi không gắn kết, kể cả câu chuyện tưởng như đang tồn tại trong anh, chứ chưa nói đến thế giới bên ngoài.
Chẳng kết nối được với bất cứ thứ gì.
Chợt cơ thể xụi lơ, Tsugumi vùi mình vào sofa, không nhỏ được giọt nước mắt nào. Mối quan hệ với Shinji đã kết nối anh với cuộc sống, còn cuộc sống của anh lại gắn chặt với viết lách, vòng xoay đã gắn kết gần chục năm, chỉ cần một mắt xích bị chặt đứt thì những mắt xích tiếp theo cũng lần lượt bung ra. Cứ nghĩ tới việc phải nối lại sợi xích ấy từ đầu, trước khi kịp nghĩ đến chuyện cố gắng này nọ, anh chỉ muốn quỳ sụp xuống trước con dốc cheo leo trước mặt. Kiểu gì thì mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT