Trong vườn rau, Sakutaro đang dùng kéo thu hoạch bí ngô. Thấy anh đến gần, cậu dừng tay nhìn sang, bên trong chiếc rổ cắp ngang hông đã có ba trái bí ngô nhỏ nhắn, cùng rất nhiều đậu bắp thon dài.
“Hái thêm một ít tía tô có được không?”
Tsugumi ngồi xổm bên cạnh Sakutaro, vỗ vỗ trái bí ngô đã quắt hẳn đi vì mùa hè.
“Anh định làm gì vậy?”
“Nấu bữa trưa. Hôm qua Nira cho tôi một ít gạo Koshihikari, đặc sản của Niigata. Hình như nhà cậu ẩy
gửi lên.”
“À, Nira không tự nấu ăn nhi.”
“Phí thật. Gạo Niigata siêu ngon đấy!”
“Vậy bữa trưa anh định nấu món gì?”
“Chắc sẽ làm cơm nắm. Cơm nắm muối vừng với cơm nắm chiên rưới tương. Tôi sẽ gói tía tô bên ngoài lớp tương rồi chiên. Ngày xưa bà nội từng làm cho tôi ăn món này.”
Hai người bỏ trái bí ngô cuối hè vào lò vi sóng để hấp, lại rưới thêm chút bơ; bổ đậu bắp làm đôi, rồi trộn chung với cà chua và cá bào; sau đó lại bàn xem có nên làm thêm bát canh trứng không.
Cuối tháng Chín, những cơn gió mát mẻ dần Tsugumi và Sakutaro cũng thường xuyên dùng bữa cùng nhau. Lúc vừa hái rau trong vườn, vừa bàn bạc với Sakutaro xem hôm nay ăn gì chính là khoảng thời gian tuy ngắn ngủi mà vui vẻ nhất trong ngày của anh.
“Anh Tsugumi, trưa nay anh có thời gian không?”
“Có. Sao vậy?”
“Miu Miu trốn khỏi nhà rồi.”
“Lại trốn nữa à?”
“ừ, lại nữa. Lại một ‘đêm mười lăm’ nữa.”
Nhìn Sakutaro làm bộ chắp tay năn ni, Tsugumi mỉm cười gật đầu.
“Sau 7 giờ tôi phải đến phụ giúp Hội Karaoke của thành phố nên phải mau chóng tóm được nó.”
“Còn có cả Hội Karaoke nữa á?”
“Họ thuê hội trường của ủy ban nhân dân nên cần người vận chuyển và lắp đặt trang thiết bị âm thanh ánh sáng. Sau đó còn phải làm người hát phụ song ca nữa. Vì tôi biết hầu hết các bài hát đông tây kim cổ nên được họ trọng dụng lắm.”
Trước đây, Tsugumi từng bất ngờ khi thấy Sakutaro biết cả những bài hát cũ như vậy, cố lẽ cậu biết từ thời đi làm ở công ty. Các đối tác làm ăn phần lớn đều hơn tuổi Sakutaro, nên cậu phải học vài bài hát nổi tiếng ngày xứađể góp vui mỗi khi mời họ đi karaoke.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT