“Gần đây, tôi có trông thấy Shinji đấy.”

“Hả? Ở đâu cơ? Sao em không gọi anh?”

“Vì anh đang đi cùng một cô gái.”

Shinji chợt khựng lại.

“Đó là đối tượng kết hôn của anh à?”

“Ừ”

Shinji ngập ngừng như muốn kéo dài thời gian. Nhưng chỉ cần nghe vậy thôi là Tsugumi đã hiểu.

“Nếu cứ tiến triển thuận lợi thế này, thì có lẽ sẽ tiến tới hôn nhân.”

Anh nên hiểu sự ngập ngừng kia là dịu dàng hay gian trá đây?

“Tốt quá rồi. Chúc anh hạnh phúc.”

“Xin lỗi em.”

“Xin lỗi gì chứ? Chúng ta đã chia tay rồi, Đâu còn liên quan gì.”

Anh mỉm cười. Nhưng trong lòng lại rất đau. Dù đã chấp nhận chuyện chia tay đi nữa, anh vẫn cần thời gian để có thể thành tâm chúc phúc cho tình yêu mới của Shinji.

“Tsugumi thì sao?”

Nghe Shinji hỏi, khuôn mặt của Sakutaro liền hiện lên trong đầu anh.

“Tôi đang để ý một người, nhưng mà…”

“Sao cơ?”

Shinji nhìn anh. Từ sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên Shinji thấy anh ta sốt ruột đến thế. Có vẻ Shinji cũng nhận ra mình thất thố, anh ta lập tức cười trừ, rồi cứ treo nguyên nụ cười giả tạo đó mà hỏi.

“Hiện giờ em vui chứ?”

“Ừ, cũng khá vui.”

Tsugumi cũng đeo lên một nụ cười giả tạo. Anh không hề nói dối. Mỗi ngày trôi qua đều có một niềm vui nho nhỏ. Chẳng qua đã xảy ra một sự cố đột ngột chấm dứt chuỗi ngày ấy. Không hiểu sao tự dưng thấy buồn cười nên anh đã cười thật.

“Tsugumi tươi tỉnh hơn trước nhỉ.”

Có lẽ Shinji đang hiểu lầm, nhưng đến lúc tạm biệt, Tsugumi vẫn để mặc Shinji tiếp tục hiểu lầm.

Đi được vài bước, anh ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng đã không thể tìm ra hình bóng Shinji giữa khu phố hành chính tấp nập nhân viên công sở qua lại. Tsugumi tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Anh đã từng cho rằng, mình có thể sống mãi bên Shinji như thế. Họ từng dự định một ngày kia sẽ dọn ra nhà riêng, từng bàn tới việc nuôi chó mèo. Vậy mà tất cả đều tan biến như một giấc mơ.

Còn anh, anh đã cố vẽ ra viễn cảnh mười năm tiếp theo nhưng thất bại.

Hôm nay tuy vẫn còn sống, nhưng ngày mai thế nào thì không ai biết được.

Tsugumi hiểu rõ cuộc đời chính là như vậy.

Anh không biết mình có thể tiếp tục làm nhà văn tới bao giờ, nếu không thể đi tiếp con đường này, anh sẽ phải ra ngoài kiếm sống. Nhưng ngoài việc viết lách, anh không biết bản thân có thể làm được gì. Công việc là nền tảng cuộc sống, chân bước không vững thì tương lai mờ mịt là phải.

Nghĩ sang chuyện tình cảm cũng thế, cũng thê thảm không khác gì sự nghiệp long đong lận đận của anh. Không thể dùng Sakurato thế chỗ Shinji, nhưng

Cứ nghĩ đến chuyện phải đi tìm người khác … anh cũng không sao làm được.

Tsugumi không phải loại người thường lui đến gay bar, anh lúc nao cũng rúc trong nhà làm việc nên chẳng mấy khi có cơ hội gặp gỡ tiếp xúc với người khác. Mặc dù nam nữ bình thường đến một độ tuổi nào đó sẽ than thở về việc chưa tìm được ai, nhưng với một người như anh thì xác xuất gặp được một đối tượng phù hợp là cực kỳ thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play