Thế nhưng, giờ hẹn đã qua rất lâu mà Sakutaro vẫn chưa quay về chung cư.

Có lẽ công việc vẫn chưa xong, nhưng không liên lạc như vậy chẳng giống Sakutaro chút nào cả. Hay cậu gặp rắc rối gì rồi? Anh lo lắng gọi điện cho cậu, nhưng đầu dây bên kia lại chuyển thành chế độ lời nhắn thoại. Anh chỉ đành để lại lời nhắn: Tsugumi đây, vụ thăm bệnh thế nào?

Sau khi cúp máy, anh lại nghĩ có khi nào Sakutaro đang chờ ở đó hay không. Nhỡ đâu cậu đã tới bệnh viện rồi nên mới phải tắt di động thì sao. Nếu thật như vậy thì anh đang bắt cả Sakutaro lẫn ông ấy phải chờ rồi. Nghĩ tới đây, anh bắt đầu cuống lên.

Tsugumi đứng phắt dậy, xách túi trái cây để thăm bệnh rồi vội vã ra khỏi phòng.

Anh đến quầy lễ tân hỏi vị trí phòng bệnh, khi bước tới cuối hành lang, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ căn phòng bốn người đang mở cửa.

“Đậu bắp năm nay to hơn năm ngoái đúng không ông? Cả độ dính cũng tuyệt hảo.”

Là Sakutaro. Quả nhiên anh đã sai lầm khi ngồi chờ ở chung cư.

“Ừm, xin chào…”

Anh rụt rè bước vào phòng bệnh, Sakutaro liền lập tức nhìn qua. Trước khi anh kịp lên tiếng xin lỗi vì đến trễ thì…

“Ủa?”

Sakutaro ngạc nhiên ra mặt, khiến Tsugumi chợt khựng lại.

“Ông, anh ấy là Endo Tsugumi mà con luôn nhắc tới đó.”

Nghe giới thiệu, ông cụ cũng nhìn về bên này. Mái tóc bạc được cắt tỉa gọn gang, trên khuôn mặt góc cạnh hằn những vết nhăn trông như người ngoại quốc. Hoàn toàn không giống Sakutaro chút nào.

“Chào ông, cháu là Endo vừa chuyển đến sống ở tầng hai. Lần này đã được hai người giúp đỡ nhiều…”

“Ấy, mấy lời khách sáo này nọ cứ bỏ qua đi, không hợp với tính ông. Ông cũng phải xin lỗi vì hôm nay mới chào hỏi cậu, lại còn trong tình trạng này nữa chứ. Ông là chủ chung cư Areno, cũng là ông của Sakutaro.”

Mặc dù đang mặc pyjama nhưng cả người ông cụ vẫn toát lên vẻ chỉnh tề điềm đạm.

“À ừm, đây là chút lòng thành của cháu ạ.”

Anh đưa túi trái cây qua, ông cụ cám ơn rồi nhận lấy.

“Sakutaro, đem cái này bỏ vào tủ lạnh rồi lấy thạch mời cậu Tsugumi mau. A, không phải cái đó. Đó là đồ tặng kèm bữa trưa mà. Cái màu xanh dương của Shoyodo ấy. Chính là nó.”

“Ông sai con dữ vậy! Mời anh Tsugumi, tuy cái này là quà thăm bệnh nhưng anh cứ dùng đi. Hôm nay trời nóng quá nhỉ. Anh tới tận đây khiến tôi cảm động lắm, nhưng đường đột quá làm tôi hết cả hồn.”

“Sao cơ?”

“Lát để tôi đưa anh về. Dù sao, tôi cũng đi xe tải tới mà.”

Tsugumi ngây người, vì dường như Sakutaro đã quên mất cuộc hẹn.

“Ừm, Sakutaro này…”

Sakutaro nghiêng đầu nghi hoặc, nhìn Tsugumi đang bối rối.

“À, không, không có gì đâu.”

Nơi này là phòng bệnh, không nên nói những điều không cần thiết.

“Phải rồi, cậu Tsugumi đây là nhà văn phải không?”

Ông cụ gợi chuyện.

“Vâng ạ, tuy chẳng bán được cuốn sách nào.”

“Nhà văn chỉ cần có chí là đủ rồi.”

Một lời khẳng định mát lòng mát dạ, khiến bản thân anh tự cảm thấy xấu hổ khi nói những lời nhàm chán đó.

“Cơ mà, bán chạy thì tốt hơn nhỉ.”

Ông cụ chợt đùa một câu khiến Tsugumi cũng mỉm cười theo.

“Này ngồi đi. Ăn thạch mau kẻo hết mát.”

Anh cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế xếp được chỉ, mở nắp bát thủy tinh tròn đựng thạch. Miếng thạch pha hai màu lục và lam, ở giữa nhồi một miếng mứt đậu đỏ hình con cá nhỏ, mô phỏng hình bể cá đây mà. Anh vọc thìa vào bát thạch, lòng thầm cảm than đúng là mùa hè có khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play