Mãi cho đến khi phim bắt đầu chiếu, đầu Hứa Minh Ưu vẫn còn đang choáng váng.
Trình Tư kéo cậu chạy một mạch đến rạp chiếu phim, mua hai vé nói là muốn xem phim.
Cái giờ này, học sinh đang lên lớp, người lớn đang đi làm, cả một phòng chiếu phim rộng lớn chỉ có hai người Trình Tư và Hứa Minh Ưu.
Hứa Minh Ưu thấy khó hiểu: Đi một đoạn đường dài từ thành phố A đến thành phố Y, chỉ là để xem phim thôi sao?
Nhưng còn chưa đợi cậu lên tiếng, đèn đã tối lại, cậu chỉ cảm thấy bụng mình bị một đống câu hỏi lèn chặt. Trình Tư thì ngược lại, trông cứ như đúng là đến để xem phim thôi vậy, hoàn toàn chẳng có động tác gì, chỉ nhìn vào màn ảnh phía trước.
Hứa Minh Ưu lại khó có thể bình tĩnh. Cậu nhịn không được mà liếc mắt nhìn người bên cạnh: Khuôn mặt phản chiếu dưới ánh sáng hắt ra từ màn ảnh của anh trông rất kỳ lạ.
Người này, anh ta đến tìm mình sao?
Hứa Minh Ưu nghĩ đi nghĩ lại câu hỏi này, rõ ràng không thể trả lời nhưng càng lúc càng thấy vui mừng, đến môi cũng không nhịn được mà khẽ cong lên.
Trình Tư cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Bị bắt quả tang, Hứa Minh Ưu luống cuống ho khan một tiếng: “Xem phim mà.”
Trình Tư trầm ngâm: “Ồ, tôi nhớ mình mua vé xem ‘Cánh cửa thời gian’, không phải phim ‘Trình Tư’...”
Hứa Minh Ưu thấy mình bị lấy làm trò cười, thẹn quá hóa giận, không thèm để ý đến anh nữa. Trình Tư lại nói: “Hứa Minh Ưu, tôi thấy thật không công bằng.”
Trong không gian trống trải của phòng chiếu phim, âm thanh của Trình Tư và tiếng động trong phim hòa vào nhau, trở nên giống như một giấc mơ.
Hứa Minh Ưu nghe không rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”
Trình Tư cúi đầu cười khẽ: “Hôm đó ở trong xe cậu hôn tôi, đúng không? Cậu còn chưa giải thích với tôi đã chạy trốn rồi, việc này quá không công bằng.”
Tim Hứa Minh Ưu giật thót một cái, ngay đến thân thể cũng bất động.
Cậu không rõ vì sao Trình Tư lại nhắc đến chuyện này, bởi vậy nên cậu càng căng thẳng.
Hứa Minh Ưu từ từ định thần lại, nói: “Anh muốn công bằng thế nào?"
Trình Tư không trả lời ngay, chỉ hỏi lại: “Quyển sổ tay cậu thường mang theo có đây không?”
Hứa Minh Ưu gật đầu, rút từ trong túi ra đưa cho Trình Tư.
Trình Tư chậm rãi giở từ trang cuối cùng lên, vừa giở vừa nói:
“Có một căn phòng...”
Tờ thứ ba có vẽ một căn phòng.
“...trong phòng có âm nhạc...”
Trên tờ thứ tư có ghi lại một loạt ký âm.
“...đợi đến khi sinh nhật, còn có bánh ga tô...”
Tờ đầu tiên anh đã chỉ ra thân phận thật của người cùng anh qua sinh nhật.
“... Có điều, năm tệ tám nợ cậu, chắc phải góp cả đời rồi.”
Thậm chí còn tờ giấy nợ chưa trả ở trang thứ hai.
Quyển sổ dừng ở trang thứ năm, Trình Tư rút một cái bút, bắt đầu viết gì đó vào phần giấy trắng dưới ánh sáng tối mờ, vừa viết vừa tiếp tục nói: “Tôi muốn công bằng như thế này.”
Tờ thứ năm chỉ viết có hai cái tên: Trình Tư, Hứa Minh Ưu.
Hứa Minh Ưu sững ra.
Giọng Trình Tư vang lên bên tai: “Nếu tôi nói, tôi hy vọng đây là cuộc sống sau này của chúng ta, cậu có bằng lòng không?”
Bằng lòng không?
Căn phòng, âm nhạc, bánh ga tô.
Còn có một người sẽ ở bên mình cả đời.
Cuộc sống như vậy, có bằng lòng không?
Hứa Minh Ưu cố gắng tiêu hóa lời Trình Tư nói: Anh muốn “công bằng” như thế.
Bởi vậy, nụ hôn đó, đổi lại là...
Hứa Minh Ưu đột nhiên thấy trước mắt hoa lên.
~*~
Phim vẫn còn đang chiếu, nam chính trong phim đang nhớ đến người mình yêu, anh ta ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng ngân nga: “I finally found someone, who knocks me off my feet. I finally found the one who makes me feel conplete[1]...”
[1. Dịch:
Cuối cùng anh đã thấy, nơi em ~ chốn dừng chân,
Cuối cùng anh đã thấy, nơi em ~ hồn thất lạc.]
Trình Tư giúp Hứa Minh Ưu lau nước mắt, sau đó ôm cậu vào lòng, nói một cách từ tốn nhưng trịnh trọng: “Tôi thích cậu, Hứa Minh Ưu, ở bên tôi nhé.”
Nụ hôn đó, đổi lại một gia đình.
Nghe qua thì có vẻ là một chuyện không công bằng nhất trên đời.